Cô gái bị hắn quát giật mình kêu: "A một tiếng rồi lao ra ngoài!"

"Lại một đứa không nghe lời" nói vừa dứt lời hắn lướt thoáng cái tóm được cô ta, xách cô ta lên vai như xách một con heo vậy. Đến trước ghế sofa hắn ném cô ta xuống giọng đe dọa: "Ngồi yên đây nếu như cô mà dám nhúc nhích cho tôi, tôi mà thấy cô nhúc nhích một phát thì đừng trách tôi tại sao lại không nể cô là con gái đấy".

Việt Anh nhìn xung quanh tìm thử người trung niên kia nhưng không thấy ông ta đâu hắn nói thầm: "Đừng bảo ông ta chuồn rồi nha nếu thế hắn gặp rắc rối thật".

Hắn đứng dậy nhưng tinh thần vẫn luôn để ý hai kẻ này với xung quanh. Bỗng dưng hắn nghe thấy âm thanh sột soạt phía sau, Việt Anh nhìn qua mảnh gương treo trên tường nhìn ngược thấy cảnh phía sau cô gái kia đang lặng lẽ rút ra một con dao nhỏ, cười lạnh một tiếng vẫn giả vờ quay nhìn xung quanh.

Cô gái bỗng "soạt" đâm dao đến phần lưng trái của hắn, cô nàng đang đắc ý cười thầm trong lòng: "Mày dù có nhanh đến đâu nhưng không đề phòng cũng phải chết".

"Soạt" bỗng Việt Anh nghiêng người con dao đâm hụt, cùng lúc đó tên thanh niên vốn tưởng đã ngất kia bỗng bật người ngồi dậy phi một con dao đến trỗ Việt Anh.

Việt Anh cười nói: " Quả nhiên giả vờ ngất". Việt Anh sau khi né được phát đâm phía sau liền vặn mình xoay một vòng trên không thành công điêu luyện né được phát dao của tên thanh niên.

Tên thanh niên và cô gái cùng lúc bật thốt kêu: "Cái gì!!! Sao có thể?" Chẳng qua chưa chờ bọ chúng phản ứng Việt Anh đã lướt ra phía sau bồi sau gáy mỗi người một phát gõ cả hai liền ngất đi. Sau khi đánh ngất chúng Việt Anh liền tìm một sợi dây cột chúng lại thật chặt hắn không biết rằng toàn bộ quá trình của hắn đều bị một ánh mắt mà hắn không ngờ tới thu lại.

Sau khi trói xong hắn dùng tốc độ lướt nhanh nhất của mình tìm thử xung quanh xem có thấy người trung niên không? Hắn thử vào vệ sinh nghe thấy có tiếng nước chảy, hắn hồi hộp niệm: "Mong phật tổ phù hộ cho con người trong WC là người con tìm không thì con toang thật" hắn đi vào trong nhìn người trong nhà vệ sinh mà thở phào một hơi nói: "Ông có nhã hứng ghê giờ này mà còn có tâm trạng thư giãn rửa tay cơ đây".

Người trung niên nghe thấy âm thanh quay lại trên mặt vẫn có thoáng hiện nét hoảng sợ khi nhìn thấy là Việt Anh ông ta mới bớt sợ nhưng vẫn hơi căng thẳng tiến đến nói: "Hôm nay làm liên lụy cậu, thật áy náy tôi xin tạ ơn cậu đã cứu tôi".

Việt Anh không để tâm nói: "Tôi giúp ông vì tôi thấy chướng mắt với sự bá đạo của hắn ,nếu ông muốn ta ơn tôi thì tý nữa hãy khai rõ ràng vớ cảnh sát tôi không muốn dây dưa linh tinh gì tới vụ án đâu!".

Người trung niên nói: "Xin tự giới thiệu tôi là giám đốc Trần của công ty Ảnh Star, chuyện là thế này công ty tôi hiện đang cạnh tranh với một công ty khác tên là Plas Star tôi nghĩ truyện hôm nay là bọn chúng muốn vu hại tôi tội hiếp dâm, chúng cử hai tên này đi diễn trò bỏ thuốc tôi rồi vu hãm tôi hiếp dâm cô gái kia, người thanh niên sẽ mượn cớ ra tay không khống chế được bả thân nên vô tình giết tôi, hai kẻ này thực chất chỉ là kẻ liều chết mà công ty họ phái đến mà thôi".

"Nhưng chỉ vì đơn giản cạnh tranh mà sát hại nhau như vậy có vẻ hơi quá mức, thương trường là chiến trường tôi cũng biết nhưng tình huống thanh toán nhau thế này tôi nghĩ nó cũng quá kinh dị đi" Việt Anh bất bình nói.

"Cậu trai trẻ cậu nói đúng thương trường như chiến trường là nơi tràn ngập thủ đoạn cá lớn nuốt cá bé, công ty tôi với họ cạnh tranh gay gắt như vậy cũng vì tình thế bắt buộc mà thôi" giám đốc Trần nói.

"Nghĩa là sao tôi không hiểu?" Việt Anh khó hiểu hỏi.

"Truyện là thế này công ty tôi và công ty họ cùng đầu tư vào một dự án mỏ kim cương, bây giờ chủ dự án mỏ kim cương đấy đang thô lỗ cho nên muốn bán đi, công ty tôi cùng công ty Plas Star đều muốn mua mỏ này mà tiềm lực của hai công ty đều ngang nhau cho nên mới bắt buộc sử dụng tới biện pháp loại trừ đối phương này để chọn công ty cuối cùng, tôi cũng dự định trước tình huống này không ngờ họ lại ra tay trước".

"Chà tàn khốc nhỉ? Vậy sao ông không thuê bảo vệ?" Việt Anh khó hiểu hỏi.

"Tôi cũng đã thuê rồi chẳng qua hôm nay muốn thư giãn thoải mái không muốn phải cứ mãi trong tình thế rình mìn nổ này không ngờ lại bị chúng nắm lấy sơ sót mà ra tay chắc tôi sau lần này vĩnh viễn không giám đi một mình nữa" giám đốc Trần than.

Việt Anh thấy thản nhiên nói: "Sao ông không sống một cuộc sống bình thường như mọi người như vậy cũng vui mà?".