Kỉ Niệm Valentine:Tình yêu vĩnh hằng.(1)

TÁC GIẢ:DẠ VŨ ĐẾ .

Chương 1:Hồi ức (gặp nhau)

…...Tại một căn phòng xa hoa một người trung niên đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhìn đứa cháu 11 tuổi trước mặt đang hỏi:"Ông ơi Valentine là ngày gì ạ".

Người ông trả lời: "Valentine là ngày lễ tình nhân là ngày của tình yêu thật sự, người con trai và người con gái yêu nhau sẽ tặng nhau choclate tượng trưng cho tình yêu trao trái tim của họ cho nhau như một lời ước hẹn".

Người cháu trai nghe vậy cái hiểu cái không hỏi: "Cháu cũng sẽ trải qua ngày lễ Vlentine phải không ông?".

Người ông nghe vậy như lâm vào hồi ức nói: "Đúng vậy! Ai cũng sẽ phải trải qua và ông cũng từng như vậy…." 

……Một người thanh niên tầm 20+ ăn mặc quần áo nghèo bình thường, khuôn mặt có chút điển trai đang khá xấu hổ nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt. 

"Kể sơ qua một chút về tôi, tôi tên là Việt Anh tôi năm nay 18+ là thanh niên từ quê mới lên thành phố xin học. Gia cảnh tôi cũng nghèo nàn cả gia đình đều mong chờ đặt hi vọng lên người tôi cả, tôi biết vậy nên học hành rất cố gắng mặc cho mọi người đàm tiếu là quê mới lên phố. Rồi đến ngày định mệnh đó khi tôi gặp cô ấy nếu như tôi không gặp được cô ấy có lẽ tôi chỉ là một tên học sinh bình thường, câu truyện của cuộc đời tôi cũng theo đó chính thức bắt đầu…"

Hồi ức……..

8h sáng tại trường THPT Thăng Long …..Việt Anh đang học bài ở kí túc xá thì bỗng dưng một người bạn hắn tên là An Vương bạn của Việt Anh là một tên háo sắc nhưng có một khuôn mặt khá điển trai, hắn  chạy từ ngoài vào kéo tay Việt Anh kêu: "Việt Anh đi mau, trường mình mới có học sinh mới chuyển vào".

Việt Anh không đi mà ngồi ngay ngắn lại nói: "Học sinh mới chuyển vào thì có gì đặc biệt chứ chuyện như cơm bữa mà".

Tên bạn thấy vậy vẫn cố thuyết phục nói: "Nhưng cô ấy đẹp lắm có lẽ sẽ trở thành đóa hoa mới nổi đấy".

Việt Anh không quan tâm nói: "Cô ấy đẹp thì liên quan gì tới tao" .

Tên bạn lại nói: "Mày không nhìn thì phí lắm ,mày từ quê mới lên chắc không biết gái ở đây đẹp thế nào đâu ở quê chưa chắc có nổi mấy cô đẹp như ở đây đâu".

Việt Anh nghe vậy im lặng không quan tâm học tiếp. Tên bạn nhìn vậy thì bó tay nói: "Đúng là mọt sách mà" thực ra hắn muốn Việt Anh đi không chỉ là vì gái đẹp mà hắn thấy Việt Anh suốt ngày học bài nên muốn đưa Việt Anh ra ngoài mở mang xung quanh cho bớt bị kì thị đi.

...12h chưa "Reng...reng" tiếng chuông vang lên Việt Anh đóng lại sách vở đứng dậy ra ngoài vươn vai một tý đi, hơi mắc tiểu tính đi vệ sinh tiện đường giửa tay trước khi ăn luôn.

Hắn đi bộ cho đến chỗ trước cửa nhà vệ sinh thì bỗng nghe thấy tiếng kêu to "A cứu với! có rắn" liền dừng lại đi đến chỗ phát ra âm thanh thì ra là từ trong nhà WC nữ hắn khá quẫn bách phân vân không biết có nên vào hay không, nhưng nhìn thấy con rắn càng ngày càng gần người con gái hắn bèn bất chấp lao vào.

Con rắn nghe thấy tiếng động bèn quay lại hắn hơi hồi hộp tý đảo mắt nhìn xung quanh tìm thử xem có cây gậy không? Nhưng tiếc rằng không có ,hắn bèn cắn răng nghĩ đến một ý nghĩ điên cuồng đó là tay không bắt rắn.

Hắn sau khi quyết định bèn hít sâu một hơi híp mắt nhìn con rắn trước mặt trong đầu phân tích: "Rắn rất nhanh và giỏi né tránh cho nên cần đánh lạc sự chú ý của nó".

Việt Anh rút một cây bút khoa khoa trước mặt nó một chút rồi bỗng dưng phi nó về phía con rắn. Con rắn liền né Việt Anh thừa dịp đó tóm lấy con rắn, con rắn liền cắn hắn một phát hắn mặc kệ đau đớn tóm lấy đầu con rắn rút ra một con dao nhỏ trong túi dồn hết sức đâm mạnh một phát một cú xuyên thủng đầu con rắn cố định nó xuống sàn nhà.

Việt Anh không thở dốc liền ngậm lấy chỗ vết thương mút một hơi mạnh rồi nhổ ra một ngụm máu, hắn mút rồi nhổ vài lần.

Cô gái giờ mới hoảng hồn vội lao đến mặt lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ để tôi đưa anh đến phòng y tế". 

Việt Anh mặt trắng bệch lắc đầu nói: "Tôi không sao nọc độc được rút ra rồi nghỉ ngơi một chút" hắn vừa nói xong nhìn lên người mình vừa cưới đó là một cô gái vô cùng đẹp ,tim hắn bỗng đập nhanh hơn hắn vội đứng dậy hơi cúi đầu  mặt hơi đỏ che bớt đi sự trắng phần nào.

Cô gái không để ý đến điều đó mà kiên quyết nói: "Không được anh không xuống phòng y tế tôi không yên tâm".

Việt Anh nói: "Coi như cô nghe lời tôi vì tôi cứu cô đi ,tôi không sao".

Cô gái nói: "Không được chính vì anh là ân nhân của tôi nên tôi không thể bỏ mặc anh được".

Hắn nghe vậy bó tay rồi, bèn dọa cô ấy nói:"Cô cẩn thận con rắn đấy nó có khi còn sống đấy!". 

Cô gái nghe vậy sợ lùi lại nhìn con rắn dưới sàn nhà, hắn nhân cơ hội sử dụng khả năng lướt của mình với tốc độ cao nhất thoáng vài phát lướt hắn đã về đến phòng. Hắn ngày xưa ở quê mệnh danh có siêu tốc độ nhanh gấp 2 cả vận động viên lại kết hợp với việc được dạy mấy món võ coi như phòng thân lên phố gặp kẻ xấu .

Hắn về đến phòng đứng trước giường đầu óc choáng váng vừa nãy hắn nói sạo là rút hết độc thôi thực ra trong máu chắc chắn vẫn còn chút độc tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng tác dụng phụ vẫn có hắn lao đao một hồi liền ngã xuống hôn mê .Hắn không muốn vào bệnh viện vì hắn biết tình cảnh của hắn ,hắn chỉ là một sinh viên móc đâu ra tiền chứ chẳng lẽ bảo cô ấy trả tiền ư .Hắn không đủ mặt dầy vậy với lại đây không phải phong cách làm việc của hắn.

Hắn không biết rằng ngay sau khi bản thân ngất một bóng hình xinh đẹp nâng hắn rồi lướt thật nhanh xuống phòng y tế.

1h sau Việt Anh chậm rãi tỉnh lại tay sờ đàu hơi đau chút quan sát sung quanh rồi tự hỏi: "Ủa? Đây là phòng y tế mà sao ta lại ở đây?".

Hắn mở điện thoại nhìn thời gian rồi nói: "Bây giờ là 13h". Hắn bỗng nói: "Chờ chút có gì sai sai nha phòng ta chẳng có ai vào bao giờ chờ tên bạn kia nhưng hắn cũng rất ít vào kể có vào thấy mình nằm cũng chỉ nghĩ mình nằm ngủ thôi tự nhiên mang hắn xuống đây làm gì? Rõ ràng là kẻ khác biết hắn có vấn đề mới mang hắn xuống đây .Đúng rồi chắc chắn là cô nàng hắn cứu" .

Nghĩ ra là cô nàng kia hắn không vui vẻ gì mà trầm ngâm. Vì sao? Vì hắn lướt với tốc độ rất nhanh cô ta không có khả năng đuổi theo, còn nếu cô ta không đuổi theo chứng tỏ bối cảnh hay quan hệ của cô ta không hề tầm thường tý nào. Kí túc xá tầm 1000 học sinh nam trở nên không có khả năng chỉ trong 1h tìm được hắn. Cứ cho cô ta xem camera đi thì gia cảnh cô ta không hề tàm thường mới có quyền can thiệp đòi xem camera. Hắn tự nhủ: "Xem ra cô nàng này không hề tầm thường lần sau phải để ý tý".

"Cạch!" Bỗng dưng lúc này cửa phòng mở ra, một người con gái vô cùng đẹp bước vào chính là cô gái mà hắn cứu lúc trước. Hắn tuy nghi hoặc nhưng không nói ra mặt mặt tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:"A! Là cô sao cô lại ở đây?".

Cô gái xinh đẹp nói: "Là tôi vừa nghe tin có người bị đưa xuống phòng y tế nên tò mò xuống thử xem không ngờ là anh có duyên ghê".

Việt Anh trong lòng nói thầm: "Lại còn giả vờ, có duyên quá độ đi", mặt không biểu tình kêu "Ừm" một tiếng.