Ngủ trưa vừa tỉnh, Vân Thịnh nằm trên tháp ( giường
hẹp ) mở mắt ra, nhưng thần thức tựa như còn dừng lại trong mộng, hắn run rẩy
ngồi dậy, cảm giác như tất cả chỉ là ảo mộng, là trăng trong nước, hắn cảm thấy
nơi này mới giống như một giấc mộng, Vân Thịnh thật sự chỉ sống ở trong mộng,
chỉ tồn tại trong quá khứ.
Hắn nhớ đầu mùa hè năm ấy, hoàng đế Hoạt quốc bị quân
phản loạn đánh cho ném khí giáp chạy tới Đại Tề cầu cứu, hoàng đế đáp ứng mượn
binh, Hoạt quốc cam kết sau khi trấn áp phản loạn sẽ cắt mười tòa thành cho Đại
Tề. Khi đó cũng là lúc Vân Thịnh làm chuyện vọng động nhất đời này, ngay trước
trăm quan hắn hành hung hoàng đế Hoạt quốc.
Hắn gào thét hỏi:“Tại sao ngươi trốn ra được! Công
chúa đâu! Công chúa của Đại Tề ta đâu! Ta……” Khuynh Thế trân quý nhất của ta
đâu! Hắn giao nàng cho vua một nước, nàng vốn đáng giá người này vì nàng mà
khuynh quốc, nhưng hắn lại để cho nàng bị loạn tiên mà chết!
Không ngoài dự liệu, sau khi phát tiết lửa giận hắn bị
mang vào thiên lao, ba ngày sau hoàng đế tự mình đến nhìn hắn:“Ngươi nguyện lập
công chuộc tội, đi Càng quốc trấn áp phản loạn không?”
Hắn ngửa đầu nhìn hoàng đế:“Hoàng Thượng, sau khi dẹp
phản loạn có thể đem di thể công chúa về Đại Tề được không? Khuynh Thế…… rất
muốn về nhà.”
.
Đế vương trầm mặc, than nhẹ một tiếng:“Nếu tìm được
nàng, dẫn nàng trở về.”
Vân Thịnh không chút do dự mặc chiến giáp, tiến về
Hoạt quốc. Trên chiến trường Vân Thịnh tựa như máy chém, phàm là quân phản loạn
Hoạt quốc rơi vào tay hắn đều không có kết quả tốt, mỗi ngày chém giết, trong
lòng hắn lệ khí sâu nặng. Đêm hắn không thể say giấc, nhưng nó không át được
đau đớn thống khổ, không diệt được hận ý trong lòng hắn, ngày đêm thiêu đốt
hắn, tựa như thực cốt chi thư*, cắn nuốt từng tấc từng tấc trên người hắn…….
* 蛆 thư:
con giòi
Tâm tình bắt đầu xúc động, không nghĩ tới đã nhiều năm
như vậy khi nhớ lại chuyện trước kia, lòng hắn vẫn không thể an ổn.
Phòng ngoài “cạch” một tiếng vang nhỏ, Vân Thịnh không
khoác thêm y phục, đi ra ngoài, nhìn thấy Khanh Thời ngồi bên thư án, nàng đang
xem mấy bức họa hắn vẽ, nhưng thấy Vân Thịnh đi ra, Khanh Thời cả kinh, cúi
người hành lễ:“Tướng quân.”.
Vân Thịnh gật đầu một cái. Lại nhìn nàng một lát:“Vì
sao không mặc màu đỏ?”.
Khanh Thời cúi mắt:“Vạt áo…… bị bẩn.” Nàng nhẹ nhàng
đáp, ngón tay khẽ vuốt giấy Tuyên trên thư án,“Tướng quân, những bức họa này……
Vì sao cũng không có khuôn mặt.” Nàng thấy được, người trong tranh là nàng,
nhưng thần thái người trong bức họa kia có điểm khác nàng, hơn nữa tất cả các
bức họa đều không vẽ mặt, thật giống như có một linh hồn người khác ngụ trong
đó
Vân Thịnh đi lên phía trước, yên lặng thu bức họa
lại:“Khuôn mặt ta đã quên.” Hắn nhẹ giọng trả lời, có chút thở dài.
Hắn từng cho là sẽ vĩnh viễn nhớ khuôn mặt Khuynh Thế,
bất kể tương lai như thế nào. Song tương lai có bao xa? Năm tháng dài dằng dặc
chỉ còn lại trong hồi ức, hắn dần dần quên mất giọng nói của nàng, khuôn mặt
nàng cũng từ từ mơ hồ. Thời gian mài mòn so với đao kiếm còn vô tình hơn, xé
tan hình ảnh Khuynh Thế trong đầu hắn, đến mức không thể chắp vá lại được nữa.
Quên? Khanh Thời yên lặng quan sát Vân Thịnh, vô số
vấn đề muốn hỏi, cô gái trong tranh rốt cuộc là ai, hắn lại coi nàng là ai, tại
sao phải quên khuôn mặt? Nhưng Khanh Thời nhớ thân phận của mình, nàng không có
tư cách hỏi.
Khanh Thời cười nói:“Tướng quân hôm nay ngủ trưa đã
lâu, ta nấu cho ngài bát canh uống cho đỡ mệt”
Vân thịnh gật đầu, nhìn Khanh Thời bưng bát cháo trên
bàn lên đưa cho hắn. Hắn nhận lấy bát cháo, hơi ngẩn ra, ánh mắt rơi trên khuôn
mặt Khanh Thời, nhưng thấy nàng nhẹ nhàng cười, đôi mắt cong cong, ánh mặt trời
ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt rực rỡ của nàng. Trong chớp mắt, Vân Thịnh
thất thần.
Cháo
đặt ở bên miệng, mùi thơm thanh đạm bay vào mũi, Vân Thịnh cười một tiếng, ngửa
đầu uống, rồi sau đó vươn tay, nhẹ nhẹ vỗ về đầu Khanh Thời.