Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 58: Xích hỏa chi tranh (thượng)

Lộng Nguyệt nâng mắt, cười khẽ, “Uy, ngọn gió nào đem Hách Liên cung chủ thổi tới đây, bản tọa thật sự là thụ sủng nhược kinh a.”

Hồng y nam tử đi đến phía trước đại đường, hồng mâu lãnh quang bắn ra tứ phía ── yêu hồ ly này, còn có thể giả vờđược.

Khi hắn biết Đỉnh Kiếm Các trong một đêm đổi chủ liền cảm thấy bốn chữ ‘Nghiệt hỏa phần sinh’ này có vấn đề, Vô Nhai nhắc nhở cũng nằm trong dự liệu của Hách Liên Cô Tuyết.

Kẻ thao túng phía sau màn, quả thực chính là tên gia hỏa vẫn đối nghịch với hắn.

Thu phục Thất đại danh kiếm? Nghĩ thật hay!

Hách Liên Cô Tuyết liếc mắt nhìn thi thể bị huyết xà cắn xé vô cùng thê thảm, hồng đồng hiện lên một tia chán ghét.

Thi thể da tróc thịt bong, máu chảy tràn lan, duy độc chỉ còn lại một khối bạch cốt trống rỗng.

Thật ghê tởm. . .

Hách Liên Cô Tuyết giết người thích nhất là nháy mắt đoạt mệnh, dứt khoát nhanh chóng, huyết quang thành phiến mỹ lệ vạn phần; mà Lộng Nguyệt giết người hoàn toàn tương phản, hắn thích kéo dài thời gian, chậm rãi tra tấn nạn nhân đến chí tử, quằn quại kêu gào, bạch cốt như núi.

“Hách Liên cung chủ cũng đến tìm Băng thiên hỏa liên sao?”

Cô Tuyết cười lạnh, “Ta là tới để ngươi thu thập tàn cục.”

Hắn xoay người, nhìn xuống mấy trăm danh võ lâm cao thủ dưới đại đường, hỏa hồng y sam như liệt hỏa thiêu đốt.

“Nếu muốn sống, lập tức cút khỏi Xích Hỏa Tháp!”

Chúng nhân ngẩng đầu, trong mắt nhộn nhạo gợn sóng mong chờ, chẳng lẽ hôm nay thị huyết ma đầu chợt nổi lương tâm?

Ngay khi bọn hắn chuẩn bị đứng dậy, một thanh âm khí phách không cho phép kháng cự truyền tới: “Nếu không muốn biến thành bạch cốt như kẻ đó, đứng tại chỗ không được nhúc nhích!”

Tử mâu lóe lên quang mang xuyên thấu hết thảy.

Bọn ngu xuẩn, thật sự nghĩ rằng gia hỏa kia là ‘bồ tát sống’ sao?

Trong khoảnh khắc thả ra huyết xà, Lộng Nguyệt đã cảm thấy chung quanh Xích Hỏa Tháp xôn xao náo động, phỏng chừng lúc ấy Hách Liên Cô Tuyết đã bố trí hảo tất cả ở bên ngoài, đợi đám người vừa bước ra chắc chắn bị Ngạo Thần Cung một lưới tóm gọn, ngư ông đắc lợi.

── Bảo bối, tính toàn thật khôn khéo a.

── Yêu tinh, có khôn khéo cũng so ra kém ngươi.

── Ngươi cũng học cách đối nghịch với bổn tọa?

── Bản cung chỉ là dùng gậy ông đập lưng ông.

Hồng mâu cùng tử mâu lãnh quang dây dưa, mang theo một tia trào phúng, một tia mị hoặc.

Mấy trăm danh võ lâm cao thủ bị hai đại ma đầu này đùa giỡn trong lòng bàn tay, đi ra ngoài không được, không đi ra cũng không được, tuy nói giữa Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết xung khắc như nước với lửa, nhưng giờ phút này xem ánh mắt của bọn họ, so với nói là cừu thị không bằng gọi là hai bên đang tranh hơn thua.

Một hồi hí kịch ‘Bẫy rập’ hảo ngoạn như vậy, hai đại yêu ma tâm cao khí ngạo làm sao có thể cam lòng rời khỏi!

Xích Hỏa Tháp dị thường u tĩnh, mọi người đều chú ý đến nhất cử nhất động của hai tên quán thế yêu nghiệt trên đài cao, trong lòng thầm nghĩ một việc ──

Hai người đồng quy vu tận, không có gì tốt hơn.

Tử phát cùng hồng phát trong gió lay động, tựa hồ trong nháy mắt bọn họ đã chìm đắm trong ánh mắt mê hoặc của đối phương, nhưng sau đó liền lập tức thanh tỉnh.

Lộng Nguyệt ghé sát bên tai Cô Tuyết, ở góc độ người bên ngoài nhìn không ra khẽ liếm vành tai hắn một chút, “Tuyết bảo bối của ta, ngươi đang kéo dài thời gian sao?”

Hách Liên Cô Tuyết giương mắt, thập phần phối hợp liếm trả, “Ta lại thấy kéo dài thời gian là ngươi.”

Ngay lúc đó, khinh sa được vén lên như màn ảnh buông xuống, ẩn hiện hai mạt thân ảnh mông lung yêu diễm, quang ảnh hư ảo mà mị hoặc.

Tử mâu híp lại, cánh tay linh hoạt của Lộng Nguyệt nháy mắt chế trụ thắt lưng Cô Tuyết, trong mắt lấp lóe phong tình vạn chủng, phun ra hơi thở nóng rực, “Không bằng hiện tại chúng ta làm vài chuyện, giết chút thời gian, thế nào?”

Suối tóc dài vũ động phóng xuất vô hạn túy tâm mê tình, những người bên dưới không nén được mà say.

Bóng ảnh mơ hồ sau tấm sa liêm, lúc gần lúc xa, lại phảng phất đoạn tuyệt cùng nhân thế, độc lập xuân hương.

Cô Tuyết nháy mắt đem Lộng Nguyệt đặt dưới thân, hồng mâu ngập tràn mị hoặc, “Ta đang có ý đó.”

“Sách, nhiều người nhìn như vậy, ngươi không sợ?”

“Sợ cái gì!” Cô Tuyết cúi đầu, khẽ cắn vành tai yêu tà nam tử, theo sau ở nơi cổ hắn hạ xuống dấu hôn nóng rực, “Bộ dáng tiêu hồn của yêu tinh ngươi dưới thân bản cung, nhất định thập phần ngoạn mục.”

Lộng Nguyệt nâng lên cằm Cô Tuyết, khóe môi cong lên một đường câu nhân, “Nhưng bổn tọa không muốn cho bọn chúng nhìn thấy bộ dáng dụ hoặc của Tuyết bảo bối a.”

Cô Tuyết ngẩn ra, một đêm lửa nóng triền miên lần đó lúc nào cũng hiện lên trong đầu, in dấu thật sâu trong lòng hắn, dung nhan yêu diễm, ánh mắt tà mị, nụ hôn thị huyết. . . Một đêm ấy, hư ảo phảng phất như không chân thực.

Đó cũng là lần đầu tiên Hách Liên Cô Tuyết cảm nhận được một cỗ thiêu đốt phát ra từ nội tâm, như thể có thứ gì đó đập vào ngực hắn, đem trái tim đóng băng tĩnh mịch hoán tỉnh.

Lộng Nguyệt cười khẽ, một phen chế trụ cổ tay Cô Tuyết, cường ngạnh đem hắn đặt dưới thân, tử phát mỹ lệ theo bả vai trượt xuống, tử mâu hẹp dài lấp lánh quang mang thâm trầm mông lung.

“Tỉnh lại đi, bảo bối~” Từng nụ hôn nhẹ như mưa hạ xuống, rọi sáng đôi mắt thâm hồng. . .

Khi Hách Liên Cô Tuyết từ trong ký ức hoàn hồn mới phát hiện mình đã bị yêu tà nam tử áp cho không thể nhúc nhích.

“Ngươi đồ vô liêm sỉ, lại thượng. . .”

Lời mắng phẫn hận bị nụ hôn nuốt lấy, Lộng Nguyệt cười nhẹ, hương thơm nhàn nhạt tản ra trên khuôn mặt tuyệt mỹ, hắn vuốt ve cánh môi hồng y nam tử, “Làm sao bây giờ, ta hiện tại đã chờ không nổi.”

Hách Liên Cô Tuyết vươn tay luồn vào tử phát dày đặc, nắm lấy tóc yêu tà nam tử, nhanh chóng xoay người khẽ liếm nơi khêu gợi trên xương quai xanh của hắn, phóng xuất khí tức mị hoặc nóng bỏng, “Ta cũng không muốn chờ.”

Khinh sa ẩn hiện theo gió phù động, u hương pha lẫn hơi thở liêu nhân từ sau sa liêm như mây chậm rãi phiêu tán. . .

***