“Cung chủ đang bế quan.”

“Đã bao lâu rồi?”

“Suốt năm canh giờ.”

Thần sắc Điệp Triệt có chút lo lắng, “Sáng Thần Cửu Thức một thức cuối cùng rất khó phá được, ta lo cung chủ hắn. . .”

Ngay lúc đó, Tập Phong cùng Điệp Triệt chợt cảm giác một tia không thích hợp, nhanh chóng bay vọt tới bên dưới Đoạn Tình Nhai.

Máu đỏ tươi nhiễm hồng nước hồ thanh linh.

“Cung chủ!”

Bỗng nhiên, một cỗ chưởng phong mạnh mẽ ập tới, tàn nhẫn quyết tuyệt, đem hai người đánh ra ngoài xa mấy chục thước, thác nước cuộn trào chợt phá không, từng trận phi hoa bay tán loạn, đóng băng thành sương.

Sương mù mờ mịt dần tan đi, y bào trên người hồng y nam tử giống như hỏa diễm cực nóng, buốt nhói hai mắt Tập Phong cùng Điệp Triệt.

“Ai cho phép các ngươi tiến vào ?!” Nhãn thần lãnh triệt như băng sơn hàn tuyền, trong khẩu khí ẩn ẩn tàn nhẫn.

Loại ánh mắt đề phòng tràn ngập sát khí này khiến hai người có chút run rẩy.

Vào mỗi thời điểm Hách Liên Cô Tuyết yếu ớt nhất, hắn tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào tới gần, nhiều năm huyết tinh giết chóc sớm đã đem tâm hắn phong tỏa thật sâu, phảng phất một mạt liệt hỏa cô lập bên ngoài trần thế, trong bụi gai đẫm huyết tinh một mình thiêu đốt, không dung thứ bất luận kẻ nào, càng không tin bất kì ai khác.

Tập Phong cùng Điệp Triệt lảng tránh dung nhan tái nhợt mà tà mỹ kia, hơi cúi đầu, lặng yên không nói.

Hách Liên Cô Tuyết khẽ nhắm hai mắt ── Yêu tinh chết tiệt kia, hại hắn luyện công phân thần!

Gió lạnh nổi lên, một đạo hắc sắc quỷ ảnh chợt hiện, mặt nạ băng hàn.

“Sao ngươi lại tới đây?” Cô Tuyết không đoán được Tuyệt Ảnh lại xuất hiện tại nơi này.

“Nếu cung chủ có được một loại bảo vật, nhất định có thể phá được thức thứ chín.”

Hách Liên Cô Tuyết liễm mi, hồng mâu nháy mắt hiện lên một đạo quang mang sáng rực: “Ngươi đang nói. . .”

“Băng thiên hỏa liên.”

~*~

Túy Tâm tửu lâu, tiếng người huyên náo.

Một lam y nam tử tĩnh tọa trong góc, đấu bồng che mặt, hắn nắm chặt song quyền, che lấp sắc hồng chói mắt trên mười đầu ngón tay.

“Nghe nói chưa? Dược Sư Cốc đã luyện thành Băng thiên hỏa liên.”

“Sao có thể không biết, đây chính là bảo bối hiện tại giang hồ nhân sĩ đều đang điên cuồng tranh đoạt, nghe đồn mấy ngày trước Dược Sư Cốc bị cướp sạch, nhưng Cốc chủ Ngọc Thanh Nhiễm cùng Băng thiên hỏa liên sớm đã biến mất, không biết hạ lạc nơi nào.”

“Dược Sư Cốc từ trước đến nay cùng thế vô tranh, chẳng qua từ sau khi Ngọc Thanh Nhiễm kế nhiệm Cốc chủ vị, thanh danh lan xa, ba dạng bảo bối Thất diệp minh chi, Tuyết tham tử, Anh loan hoa trong cốc không thứ nào không bị người người tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy? Nghe nói Băng thiên hỏa liên kia là từ thời sư tổ của Ngọc Thanh Nhiễm bắt đầu luyện chế, đến nay mới thành công, nếu ai có được hỏa liên không những gia tăng trăm năm công lực, còn có công hiệu khởi tử hồi sinh.”

“A? Bất quá gần đây cũng lạ, nghe nói Thất đại danh kiếm của Đỉnh Kiếm Các danh chấn giang hồ cũng đi tìm Băng thiên hỏa liên, đến nay vẫn không có tin tức, ngay tại mấy ngày trước Đỉnh Kiếm Các ban đêm gặp phải đột tập, một đêm liền đổi chủ.” (đột tập: đột ngột tập kích; Hảo quái, Đỉnh Kiếm Các cùng Dược Sư Cốc trong Đỉnh Kiếm Các hệ liệt của Thương Nguyệt =.=, nếu họ Ngọc đổi sang Liêu là thành sư phụ của Tiết Tử Dạ trong Thất Dạ Tuyết rồi)

“Đổi chủ? Là ai làm?”

“Trừ bỏ lưỡng đại ma đầu kia, còn ai dám hạ thủ với Đỉnh Kiếm Các?”

“Suỵt ── Ngươi nói nhỏ một chút, lần trước Phong Nguyệt Lâu bị tạc nổ không một người sống sót, Hách Liên Cô Tuyết kia thực con mẹ nó không phải người,Vương viên ngoại nghe được tin Tô Ngưng Vũ thi cốt vô tồn, tức giận đương trường chết ngất, đáng thương lão tử, nhiều mỹ nhân như vậy.”

“Hắc, ngươi nếu không sợ chết cứ việc nhìn hai ma đầu a, Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết, bậc tư sắc kia, sách sách sách, đến lúc đó Tứ đại mỹ nữ đều không lọt nổi vào mắt ngươi.”

“Hừ! Lão tử không thèm nhìn hai tên biến thái không phải người đó.”

“Đúng rồi, nghe nói đã có người phát hiện địa điểm cất giấu Băng thiên hỏa liên.”

“Ở đâu?”

“Nghiệt hỏa phần sinh.”

“Có ý tứ gì?”

. . .

Vô Nhai đứng dậy, ném lại mấy khối bạc vụn, lập tức như một mạt thanh phong mơ hồ tiêu thất ở Túy Tâm tửu lâu.

Tửu lâu vẫn như trước chướng khí mù mịt, nhưng không ai chú ý tới, trong góc phòng có hai người ngã trên bàn, hai mắt mở to, cổ họng bị cắt rời, khí tuyệt bỏ mình.

Làn lụa mỏng rủ xuống của hắc sắc đấu bồng theo gió tung bay, khi Vô Nhai đi đến khúc ngoặt, chỉ nghe “Sưu ──” một tiếng, song chỉ của hắn lập tức kẹp chặt một chi đoản tiễn hướng hắn phóng đến. (chỉ: ngón tay, tiễn: mũi tên)

Hắn lần mò đoản tiễn, xuyên qua hắc sa, chỉ thấy thân tiễn khắc chữ gồ ghề đập vào mắt hắn.

── Hỏa này không phải hỏa.

~*~

“Nghiệt hỏa phần sinh?”

“Đúng vậy.”

Hách Liên Cô Tuyết nhìn về phía Tập Phong, cười nhạt nói, “Ngươi cho là có ý tứ gì?”

Tập Phong ngẫm nghĩ một trận, lập tức đáp, “Băng thiên hỏa liên rất khó cầu được, cần đặt trong băng thủy trì tài bồi, hao tốn vài thập niên hấp thu nhật nguyệt tinh hoa truyền vào màu sắc cho cánh hoa, sau đó nhờ liệt hỏa thiêu đốt chín chín tám mốt ngày khiến tinh hoa thu được dung nhập vào bên trong, cuối cùng phải dùng Thiên Sơn chi thủy tưới lên mới thành.”

Cô Tuyết cười khẽ, trong Tứ đại tòa sử, Tập Phong đối với y thuật nghiên cứu rất sâu, “Tiếp tục.”

“Cho nên theo thuộc hạ suy đoán, Ngọc Thanh Nhiễm nếu muốn cất giấu Băng thiên hỏa liên, tất không thể rời đi nơi có liệt hỏa thiêu đốt, nếu không hỏa liên chắc chắn sẽ khô héo.”

Tập Phong ngẩng đầu, trong con ngươi nháy mắt hiện lên một đạo quang mang, “Nhìn khắp thiên hạ, địa phương có liệt hỏa cung ứng, lại có Thiên Sơn băng thủy chảy qua chỉ có một.”

Hồng mâu giương lên, “Nơi nào?”

“Xích Hỏa Tháp.”