Trong phút chốc, hào quang đầy trời, hệt như tinh huy vẫn lạc, liệt hỏa thiêu đốt cùng tử vựng yêu diễm xoay quanh lẫn nhau, lãnh liệt xao động. (vựng: vầng sáng)

“Thiên Cương Chỉ!”

“Vô Tình Tuyệt!”

Không thấy người, chỉ thấy chiêu.

Cát bay tán loạn, cuồn cuộn cuồng phong, một đạo lại một đạo quang mang va chạm, quấn quanh, như trường long tê ngâm, tốc độ nhanh đến mức đã không phân rõ màu sắc.

Oanh oanh oanh ──

Lúc này Kinh Sư thành hỗn loạn như gà bay chó sủa, ngói vỡ gạch nát, cửa tiệm bị phá thành mảnh nhỏ, những người vây xem đều chạy trối chết, chỉ có hai tòa phượng loan lầu các dưới màn hào quang bao quanh lẳng lặng đứng yên, giống như đôi đồng tử song song đối diện.

Mị tử yêu đồng, thị huyết hồng mâu.

Song, Tuyệt Ảnh cùng Dạ Phi Yến cũng không nhàn rỗi, đỉnh đầu bọn họ đang đánh đến thiên hoa loạn trụy, hai người trên mặt đất tuyệt không buông lỏng.

“Khụ khụ, Tuyệt Ảnh đại ca, tiểu đệ biết sai, ngưng chiến ngưng chiến!” Dạ Phi Yến hít đầy bụi đất đã chịu không nổi, còn muốn thời khắc nào cũng phải đề phòng trầm trọng chưởng phong bổ xuống liên miên không dứt.

Con bà nó, nếu không ngưng chiến, Kinh Sư này sẽ bị hai ma đầu trên kia phá hủy!

“Ngừng!” Dạ Phi Yến mở miệng quát lớn, mới vừa phân thần, Tuyệt Ảnh như u linh nháy mắt chế trụ cổ họng của hắn.

Hai ma đầu kia phối hợp cũng thật ăn ý, cùng lúc đó vang lên một tiếng thật lớn, lưỡng đạo quang vựng từ trong một đoàn hỏa diễm tràn ra, phá toái, phảng phất lưu tinh vẫn lạc, chung quy cũng chấm dứt. . .

Tinh không vạn lý, trần ai lạc định. (trần ai: bụi bặm)

Khói bụi dần tan, áng mây lại khôi phục an tĩnh.

Rốt cuộc đã xong. . . Tiểu thương cùng người bán rong như được trọng sinh thở dài một hơi.

~*~

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lại, Yên Vũ, Phong Nguyệt Lâu trên mái hiên căn bản không có ai, chỉ thấy hai phiến cửa sổ nửa khép nửa mở đỏ thẫm, đằng sau không nhìn thấy bóng dáng, chẳng lẽ vừa rồi hai tên quỷ kia còn chưa đánh xong?

“Thật là có thú a. . . Ngươi nói có đúng không, Hách Liên cung chủ?” Một thanh âm biếng nhác phá vỡ sự yên lặng.

“Lộng Nguyệt giáo chủ vừa tái xuất giang hồ đã cấp bản cung một kinh hỉ lớn như vậy, sao có thể không thú vị?”

“A a, Hách Liên cung chủ trăm phương nghìn kế muốn đem bổn tọa dẫn ra, Lộng Nguyệt ta thế nào lại không để ý đến thể diện của ngươi?”

“Vậy sao, ta đây hôm nay hẳn là phải cảm tạ Lộng Nguyệt giáo chủ đại giá quang lâm?”

Phía sau cửa sổ Phong Nguyệt Lâu truyền đến tiếng cười, “Hách Liên cung chủ khách khí, nếu không có chuyện gì, thủ hạ của ngươi phải chăng nên thả người của ta?”

Hai tròng mắt Dạ Phi Yến nhất thời xẹt qua một tia mong chờ, hắn hiện tại bị Tuyệt Ảnh giam cầm căn bản không thể động đậy, nếu không phải cảm giác được trái tim của người phía sau nhảy lên, hắn thực sự nghĩ rằng Tuyệt Ảnh là một khối băng điêu.

“Tử yến tử kia lấy mất một thứ của bản cung, nếu ta thả hắn, chẳng phải là mất hết vốn liếng?”

“Ai nha, tặc yến tử, ngươi thâu cái gì không thâu, cố tình đi thâu đồ của Hách Liên cung chủ, bổn tọa xem ra không bảo hộ được ngươi.”

Đương! Vừa nghe lời này, Dạ Phi Yến ngay cả tâm muốn chết đều có!

“Lộng Nguyệt giáo chủ đưa đẩy thật sạch sẽ, thuộc hạ quá phận, làm chủ nhân cũng không thoát khỏi liên quan! Ngươi nói có đúng không?”

“Hách Liên cung chủ, lời này của ngươi là có ý gì?”

“Chúng ta minh nhân bất tố ám sự, hai kiện đồ vật, nếu ba ngày sau đưa trở lại như đã nói, ta có thể bỏ qua không tính toán.” (minh nhân bất tố ám sự: người ngay thẳng không chơi trò lén lút. . .blah blah)

“Nga?” Người trong Phong Nguyệt Lâu dừng một chút, “Hách Liên cung chủ nói đến thứ gì? Ngươi có nên nói rõ ràng một chút?”

“Đừng giả hồ đồ với ta!”

“A a, làm gì phải tức giận? Nếu Hách Liên cung chủ không chê, ba ngày sau hãy đến Nhật Nguyệt Giáo của ta một lần, chúng ta hảo hảo đem hiểu lầm giải trừ, hóa can qua vi ngọc bạch a . . .” (Hóa can qua vi ngọc bạch: biến chiến tranh thành tơ lụa – dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. ‘Can qua’ là hai thứ vũ khí cổ, chỉ chiến tranh, tơ lụa quý là các thứ lễ vật để hai nước dùng dâng tặng nhau)

Không nên! Đây là cộng đồng tiếng lòng của Tuyệt Ảnh cùng Dạ Phi Yến.

── Cung chủ, không nên đi.

── Yêu Nguyệt, ngươi dám cùng hắn kết minh, ta con mẹ nó xuống địa ngục cũng kéo ngươi theo làm đệm lưng.

Yên Vũ Lâu trầm tĩnh giây lát, lập tức một thanh âm trong trẻo truyền tới ──

“Lộng Nguyệt giáo chủ đã có thành ý như thế, vậy tại hạ. . . há có thể không để tâm?”

Đương đương ──!

“Bất quá trước đó, có một kiện đồ vật, thứ cho bản cung không thể trả cho ngươi.”

“Nga? Nói nghe một chút.”

“Chính là con tử yến tử bên cạnh ngươi!”

Ta là người, không phải đồ vật! Dạ Phi Yến chưa kịp phản kháng, một thanh âm biếng nhác dứt khoát đưa hắn đả kích đến trọn đời cũng không được siêu sinh ──

“Nếu như vậy, bổn tọa đành phải. . . ‘nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích’.”

Tiếng cười thanh lãng tiêu thất dưới trời cao, hai tòa lâu nháy mắt lặng yên không một tiếng động.

Ngay lúc đó, một tiếng thét xé vỡ yết hầu chấn động thiên không ──

“Lộng Nguyệt, ta con mẹ nó nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà ngươi!!”

~*~

Dạ Phi Yến mở to mắt, mạt diễm hồng làm người ta hít thở không thông kia đâm vào mắt hắn khiến cả người run rẩy.

Hách Liên Cô Tuyết một tay chống đầu, nằm nghiêng bên cạnh hắn, đôi mắt mị hoặc pha lẫn lãnh khốc, hồng sắc ti y đơn bạc khoác trên thân lộ ra những đường cong mềm mại như lưu thủy, yêu mị nhiếp phách.

Hảo một bức ‘Mỹ nhân hưu khế đồ’! (hưu khế: nghỉ ngơi)

Đừng dụ dỗ ta, độc mỹ nhân. . . Dạ Phi Yến cảm giác máu mũi sắp sửa phun trào.

Cô Tuyết khóe môi hơi cong, hồng mâu băng hàn như tuyết, hắn hung hăng niết lấy cằm Dạ Phi Yến, “Tử yến tử, chúng ta lại gặp mặt.”

Theo cái nhìn của Dạ Phi Yến, Hách Liên Cô Tuyết cùng Lộng Nguyệt khi cười đều bất đồng, Lộng Nguyệt cười, toàn thân hắn mềm nhũn như bông, dục tiên dục tử; mà Hách Liên Cô Tuyết cười, hắn lại có cảm giác sởn gai ốc đến mức hoàn toàn có thể rơi xuống đất. (ô_Ô, ví von hảo quái)

Hệt như tử thần câu hồn, kiểu cười lạnh khiến người ta sợ hãi.

“Ta hỏi, ngươi đáp, nếu có lời nào dối trá, bản cung hiện tại liền hủy ngươi!”

“Giáo chủ, Dạ Phi Yến rơi vào tay Ngạo Thần Cung, chỉ sợ. . .” Tinh Hồn có chút lo lắng nói.

Lộng Nguyệt đưa mắt nhìn bích hồ, tử mâu yêu diễm mà xa xăm, “Ngươi lo lắng yến tử kia sẽ tiết lộ tin tức bất lợi cho bổn tọa?”

Tinh Hồn rũ mi, lảng tránh cặp yêu đồng có thể nhìn thấu hết thảy.

“Không sao cả, hắn biết càng nhiều, về sau trò chơi. . . sẽ càng thú vị.”

~*~

“Bí mật của Tứ linh đồ, rốt cuộc Lộng Nguyệt biết được bao nhiêu?”

“Ta nói, đại mỹ nhân. . . Ba!”

Dạ Phi Yến còn chưa nói xong, mặt của hắn nháy mắt đỏ hồng như trái cà chua, vừa đau vừa nóng vừa rát, hắn lúc này mới kịp phản ứng, cung chủ rắn rết vừa lăng không tát hắn một cái!

“Ta làm sao biết!” Dạ Phi Yến tức giận, đây đã là cái tát vô duyên vô cớ thứ bảy rồi đó!

Hồng mâu híp lại, Hách Liên Cô Tuyết nắm lấy cổ Dạ Phi Yến, đặt hắn dưới thân, yêu mị cười, “Tử yên tử, ngươi nếu không nói thật, đừng trách bản cung ‘hấp’ dương khí của ngươi!”

Hấp dương khí! Chẳng lẽ Sáng Thần Cửu Thức hắn đã luyện đến tầng thứ tám?

Trách không được lại biến thái như vậy, cũng giống Yêu Nguyệt kia, luôn luyện mấy thứ công phu tà môn.

Dạ Phi Yến nhớ rõ Lộng Nguyệt từng nói qua, bảy thức đầu của Sáng Thần Cửu Thức âm khí quá nặng, ở thức thứ tám phải cùng thuần dương nam tử mập hợp, thải dương bổ âm mới có thể tu luyện một thức cuối cùng, đợi đến khi tu luyện thành công liền thông hiểu hết thảy võ học cùng đạo lí thế gian, thiên hạ vô địch!

Bởi vì Sáng Thần Cửu Thức không phải xuất phát từ danh môn chính phái, từng được tôn xưng là ‘Thiên hạ đệ nhất tà công’, người tu luyện phải tuyệt tình tuyệt ái, còn phải tùy thời thừa nhận đau đớn thấu tâm thực cốt, hơi chút vô ý sẽ tẩu hỏa nhập ma, vạn kiếp bất phục.

Sáng Thần Cửu Thức khi tu luyện quá mức âm ngoan, đã trở thành cấm kỵ của toàn bộ võ lâm nhân sĩ, cho đến tận ba năm về trước, vị thiếu niên Hách Liên Cô Tuyết chỉ dùng tam thức liền đánh bại chưởng môn của Bát đại môn phái, sáng tạo ‘Võ học thần thoại’ mới gợi lên cơn ác mộng mà chúng nhân không muốn chạm đến.

Sáng Thần Cửu Thức, đã đem một thiếu niên đơn thuần từng bước ma hóa. . .

“Ngươi yến tử này thật đúng là sống dai còn hơn gián, một thân xương cốt gãy nát nhanh như vậy đã khôi phục.” Hách Liên Cô Tuyết tà lãnh cười khẽ, “Xem ra y thuật của Lộng Nguyệt kia rất được.”

“Ha ha, tất nhiên. . .” Chờ một chút, độc mỹ nhân này rốt cuộc muốn làm gì?

Cô Tuyết nổi lên một mạt tiếu dung yêu diễm, độ ấm trong mắt dần dần giảm xuống, hắn một chưởng phách nát y bào của Dạ Phi Yến, ngón tay thon dài lặng lẽ trượt xuống, khiêu khích hai khỏa hồng anh mềm mại khiến hắn rùng mình.

“Khối thân thể này của ngươi, cũng không tồi đâu.”

Tiếu dung gần trong gang tấc, lại cảm thụ được sự lạnh lẽo khi va chạm, dục vọng dưới thân Dạ Phi Yến bắt đầu như lửa thiêu lan tràn.

“Uy, nhanh như vậy đã có phản ứng?” Hơi thở mị hoặc của Cô Tuyết như có như không lướt qua khố hạ của hắn, “Ngươi là người bên cạnh Lộng Nguyệt sao? Có phải nam sủng của hắn nhiều lắm, không thỏa mãn được ngươi?”

Dạ Phi Yến hắn trêu ai ghẹo ai, hết lần này tới lần khác đều rơi vào tay biến thái!

“Yên tâm, bản cung có nhiều thời gian.”

Hách Liên Cô Tuyết cười khẽ, một luồng hồng phát rũ xuống như hỏa diễm thị huyết thiêu đốt hai gò má Dạ Phi Yến, “Trên giường này, đã có không ít người được bản cung ‘sủng’ đến chết, tử yến tử không biết trời cao đất dày ngươi có thể chống đỡ bao lâu?”

“Cung, cung chủ tha mạng.” Nhìn nam tử yêu mị trước mặt cười càng lúc càng tà ác, Dạ Phi Yến đã không thể khống chế nỗi sợ hãi.

“Lộng Nguyệt rất thần bí, ta tuy rằng nhận thức hắn hơn năm năm nhưng sự tình trong giáo biết rất ít, ta có lần nghe lén một trưởng lão nói, nói. . .”

“Nói cái gì?” Cô Tuyết liễm mi, mâu quang băng lãnh chợt lóe.

“Hắn nói. . . A!” Dạ Phi Yến cuối cùng không chịu nổi sự đùa bỡn đến sởn gai ốc kia, vội vàng hô lớn, “Hắn nói Tứ linh đồ là thánh vật của Nhật Nguyệt Giáo, nhìn khắp thiên hạ chỉ Lộng Nguyệt mới biết huyền cơ bên trong!”