Mặt trời trút xuống đại địa vài tia nắng le lói của ngày tàn, thời tiết đang độ nhập đông hiu quạnh mà thê lãnh. Cánh hoa đào tung bay tứ tán khắp khoảng không, giống như những cô hồn du đãng điểm xuyết thêm đôi nét hoang vu cho nhân gian trần thế.

Một tháng này, tinh phong huyết vũ, dân chúng lầm than. Ma yểm như quỷ thần hàng lâm câu đi hồn phách con người, không ngừng tiến hành từng tràng giết chóc bi thảm. Bọn chúng đã hóa thành đao phủ chi phối sinh mệnh của thế nhân, dùng thể xác vĩnh sinh bất tử đạp trên máu tươi mà đi khắp thiên hạ.

Thần Nguyệt Cung và Thánh Tuyết vương thành sớm đã mất đi quang huy ngày xưa. Không ai biết được hai vị vương giả vĩnh viễn bất bại kia nay ở phương nào. Phóng mắt nhìn lại, một điện một thành đặt ở hai hướng đối lập lúc này đã thê thảm suy sút đến mức không cách nào diễn tả nổi, thậm chí hoàn toàn bị Ma yểm khống chế.

Một tháng thời gian, biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Một tháng thời gian, vương giả năm nào đã thành ký ức.

Thời gian lạnh lùng lướt qua, chỉ trong vòng một tháng đã khiến thế gian sắp sửa sụp đổ. Thời gian giống như tấm thủy tinh sắc bén, đem quá khứ xé thành từng mảnh vụn.

Trên đỉnh Huyễn Tuyết Sơn, ngọn gió thanh lãnh lay động trường bào khoác trên người hai nam tử tuấn mỹ. Bọn họ sóng vai đứng bên nhau, từ xa nhìn lại, mây mù vờn quanh đỉnh núi nhè nhẹ chuyển động dưới chân hai người, giống như thần tiên đứng trên đỉnh phong vân.

Hết thảy đều đã qua đi, chuyện cũ hóa thành hồi ức, luôn mãi quanh quẩn trong tâm trí, phảng phất một giấc mộng hư ảo, đôi khi quá mức chân thật, có lúc lại quá mức mơ hồ.

Hồng y nam tử nhìn theo đám mây trôi dạt, tựa hồ chứng kiến cảnh tượng năm đó Vô Nhai quỳ gối trước mặt hắn, nghiêm túc mà chân thành nói ra lời thề của mình; chứng kiến phong tư yểu điệu của Điệp Triệt mỗi khi thao túng hồ điệp bay múa; chứng kiến Tập Phong tiêu sái vung thiết kiếm giết địch; chứng kiến trong cơn hỏa hoạn, đôi mắt của nam hài tử tên là Mị Đồng toát ra những tịch mịch cùng bi thương. . . Hắn dường như nhìn thấy nỗi cô đơn pha lẫn si tâm chờ đợi trong mắt Vân Khuynh, nhìn thấy Tư Đồ Không Thành lộ ra biểu tình hối hận, ẩn ẩn mang theo niềm đau thương đè nén trong tim. . .

Yêu tà nam tử đứng lặng trên đỉnh núi, tử mâu cũng tràn ngập năm tháng tang thương. Hắn phảng phất nhìn thấy chín ngọn hỏa diễm mỹ lệ của Dạ Thương Lan đang thiêu đốt; thấy sự kiên cường của Tinh Hồn, Nguyệt Hồn giấu bên trong vẻ ngoài lạnh lùng đạm mạc; thấy nụ cười ấm áp như gió xuân của Thương Lạc; thấy tâm linh thuần chân tốt đẹp của Tử San; thấy Phong Hành Vô Lệ luôn lặng yên bảo hộ hắn; thấy Tiêu Dạ không chút hối hận tự mình phong tỏa hết thảy cảm tình, chỉ để lại nỗi cô tịch làm bạn. . .

Những thứ phù hoa theo thời gian rồi cũng sẽ tan biến, song mỗi vị khách tình cờ bước ngang qua cuộc đời bọn hắn, không biết từ khi nào đã để lại những dấu ấn khắc sâu vào trong đáy lòng.

Song tất cả mọi sự chung quy chỉ là một cuộc chơi.

Một cuộc chơi vô cùng rộng lớn, một cuộc chơi bao gồm truy đuổi cùng tàn sát. . .

.

Lộng Nguyệt thoáng buông mi, tà mị bật cười, “Nếu đã có được Thượng cổ Thần Khí, sao phải tiếp tục che che giấu giấu ?”

Hai người quay lưng, thấy được cảnh tượng mà bọn họ sớm đã đoán trước, nhưng vẫn làm cho họ rung động vô cùng. . .

Một thanh y nam tử lăng không mà đứng, giống như có được lực lượng thần thánh dồi dào không dứt. Làn gió lôi kéo mái tóc đen dài cùng vạt trường bào màu xanh lay động, nụ cười mỉa mai mơ hồ ẩn hiện trong màn mây mù, phảng phất như đang trào phúng thế nhân vô tri, biểu tình quỷ dị làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

“Nhị vị, biệt lai vô dạng ?” Thanh âm kiều mị như chuỗi băng bén nhọn, đâm thẳng vào tai Lộng Nguyệt và Cô Tuyết.

Đó là một tổ hợp quỷ dị: thân thể nam nhân, thanh âm lại thuộc về nữ nhân.

Chân chính Quỷ Cơ !

Cô Tuyết lãnh mị nhếch môi, “Phong Trần Diệt. . .”

“A a. . .” Phong Trần Diệt mỉm cười vô cùng hoặc nhân, khuôn mặt hắn hệt như trớ chú nguyền rủa thiên địa vạn vật.

“Thật không ngờ phải không, một kẻ đã chết ngay trước mặt các ngươi lại có thể hồi sinh.”

“Không có gì đáng ngạc nhiên cả.” Biểu tình trên mặt Cô Tuyết vẫn rất bình tĩnh, “Nếu ngươi là Quỷ Cơ, có được thân thể vĩnh sinh bất tử, như vậy việc phục sinh lại cũng là bình thường.”

Phong Trần Diệt cười càng thêm càn rỡ, “Các ngươi là đối thủ rất mạnh, ta muốn trực tiếp chống lại, nếu không có một vài thủ đoạn kích thích thì làm sao xứng với Nam Cung Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết?

Cảnh vật chung quanh dần trở nên mơ hồ, giống như bị sương mù bao phủ.

“Muốn biết nguyên nhân không ?”

Tử mâu lẫn hồng mâu đồng thời nâng mi, nhãn thần bình thản không mang theo nửa điểm cảm tình nhìn thẳng vào khuôn mặt của Phong Trần Diệt vì cừu hận mà không ngừng vặn vẹo.

“Bởi vì ta hận thế giới này! Hận các ngươi cường đại không thể chiến thắng! Hận vận mệnh không công bình!” Ánh mắt Phong Trần Diệt đỏ ngầu như muốn phun ra lửa, phẫn nộ ngưng tụ đã lâu vào lúc này cơ hồ hoàn toàn hóa thành thực chất, “Năm đó, Hồi Hột quốc bị Lưu quốc tiêu diệt, tham dự tràng chiến tranh đó có Tà Hoàng, có Hách Liên Thiên, có Nam Cung Liệt. . .”

Thanh âm của Phong Trần Diệt lanh lảnh mà chói tai, mục quang tràn đầy oán độc, “Biết Phong Lưu Ảnh không? Ha ha. . . Hắn chính là thân ca ca của ta. . .”

“Có lẽ các ngươi không thể lường được phải không? Thân phận chân thật của sát thủ thiên hạ đệ nhất chính là Đại hoàng tử của Hồi Hột quốc chúng ta! Mười năm trước, Hồi Hột quốc bị diệt, hắn vì muốn trả thù Đại Lưu mới lập nên Thất Sắc Thiên Đường, chiêu thu thiên hạ sát thủ, chỉ mong muốn một ngày có thể tự tay hủy diệt hoàng triều kia! Hắn khổ luyện Chú thuật, kết quả. . . tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đều đứt đoạn! Là ta tự mình mai táng thi thể của ca ca! Từ một khắc đó, ta liền thề sẽ đem cả thiên hạ này chôn cùng Hồi Hột quốc! Chôn cùng ca ca ta! Ta gia nhập Đại Ám Hà Cung, nhận hết khuất nhục chỉ vì mai danh ẩn tích chờ đợi cơ hội báo thù !”

Phong Trần Diệt lộ ra thần sắc đắc ý, “Chắc các ngươi không biết, ta đã hút khô toàn bộ nguyên khí lẫn công lực Huyễn thuật, U ám chi thuật của Tà Hoàng. Tại Sa mạc chi manh ngày đó, ta đã tính toán chấm dứt tính mạng Tà Hoàng, nhưng lại nghĩ các ngươi nhất định cũng xem lão tặc kia như cừu địch, không cần ta đến động thủ, cho nên. . . A a. . . Làm cho lão tặc kia trọn kiếp không được siêu sinh, đó có lẽ là kết cục tốt nhất !”

Lúc này Phong Trần Diệt đã bị cừu hận che mờ lý trí, thần sắc ngoan độc cùng ham muốn hủy diệt lấp lóe trong mắt, làm cho gió lạnh thổi qua cũng có thể đóng thành băng.

Lộng Nguyệt và Cô Tuyết vẫn thản nhiên mỉm cười, không có nửa phần dao động.

“Nam Cung Lộng Nguyệt, Hách Liên Cô Tuyết, ta xác thực rất kính nể các ngươi, cho nên bồi các ngươi cùng ngoạn một trò chơi tự giết lẫn nhau, hoài nghi người mình. Đây quả là chuyện vui vẻ nhất cả đời Phong Trần Diệt ta. . . Ha ha ha. . . Ta muốn khiến từng người một bên cạnh các ngươi chậm rãi chết đi, hơn nữa còn là chết trong tay đồng bọn. . . Đó là một câu chuyện thú vị biết bao nhiêu, trò hay như vậy lại phát sinh trên người các ngươi, quả thật là vô cùng mỹ diệu.”

“Ta muốn chứng kiến hai người các ngươi suy bại cô độc, không nơi nương tựa, cho các ngươi cảm nhận được thế nào là thê lương cùng tuyệt vọng, ha ha ha. . . Đường đường là Nam Cung Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết, ta muốn các ngươi biết cái gì là ‘bất lực’, cái gì là ‘thất bại thảm hại’ !”

“Đợi sau khi thuộc hạ của các ngươi đều chết sạch, sau đó ta liền xuất hiện nói cho các ngươi biết ta mới là Quỷ Cơ, bất quá hiện tại các ngươi cũng đã không thể làm gì được ta !”

Phong Trần Diệt nở nụ cười tự phụ đầy ngạo mạn, “Ta đã luyện thành Chú thuật! Không chỉ vậy, ta còn lấy được Thượng cổ Thần Khí của các ngươi, ha ha. . . Kỳ thật lúc còn ở Sa mạc chi manh, ta hoàn toàn có thể xuất thủ, chẳng qua nghe nói Thượng cổ Thần Khí phải gặp chủ nhân chân chính của nó mới có thể thức tỉnh, cho nên nếu lúc ấy ta ra tay cướp đoạt cũng không có tác dụng. Hiện giờ các ngươi đã rút ra Diệt thế phục ma đao và Thương sóc cuồng uyên kiếm, ha ha ha. . . Vậy có nghĩa là tầng phòng hộ thứ nhất của Thần Khí đã được tiêu trừ, nay bất kỳ kẻ nào cũng có thể sử dụng một đao một kiếm kia! Ai có được Thần Khí, kẻ đó sẽ vô địch~ Thượng cổ Thần Khí đã nằm trong tay ta, cho dù bản sự của các ngươi có lớn đến đâu cũng vô pháp chiến thắng ta !”

Thanh âm kiều mị mà bén nhọn của Phong Trần Diệt truyền vào tai Lộng Nguyệt và Cô Tuyết, không khí chung quanh đều ngưng kết thành hàn băng, làm cho người ta không cách nào hô hấp. Cảnh vật chung quanh đều bị sương mù mênh mông bao phủ, tiêu điều lạnh lẽo đến đáng sợ.

“Nam Cung Lộng Nguyệt, Hách Liên Cô Tuyết! Hiện tại các ngươi đã không còn gì, Thượng cổ Thần Khí cũng đánh mất, ha ha ha. . . Thần thoại về hai vương giả vĩnh viễn bất bại sẽ trở thành quá khứ trong tay Phong Trần Diệt ta!”

Lộng Nguyệt tà mị mở miệng, “Ngươi nói đủ chưa ?”

Đôi mắt màu bích lục của Phong Trần Diệt chợt ngưng trệ !

Hắn xoay người, thấy được một màn khiến hắn thật không dám tin. . .

Chỉ thấy hai nữ tử khuynh quốc khuynh thành đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn.

Nguyệt Hồn và Điệp Triệt. . .

Phong Trần Diệt cố gắng kìm nén nội tâm rung động, biểu tình trên mặt hắn vẫn bảo trì bình tĩnh, thanh âm chói tai trở nên âm độc vạn phần, “Nguyên lai hai người các ngươi không chết.”

Nguyệt Hồn hừ lạnh một tiếng, “Phong Trần Diệt, không thể tin được kẻ bị ngươi giết chết còn có ngày đứng trước mặt ngươi nói chuyện phải không ?!”

Điệp Triệt lạnh lùng mở miệng, “Tên biến thái bất nam bất nữ.”

“Muốn biết sao ?” Lộng Nguyệt cười khẽ, tử mâu lấp lóe vẻ ngạo mạn, ngữ khí tràn đầy châm chọc, “Khi ngươi hạ Chú thuật cũng nên nghĩ đến trường hợp sẽ có người phát hiện.”

Phong Trần Diệt khiếp sợ giương mắt nhìn đôi tử mâu tà dị, “Ngươi. . . Chẳng lẽ người chết chính là. . .”

Cô Tuyết bật cười, “Là thủ hạ của ngươi.” Hồng mâu nhìn sâu vào đôi yêu đồng bên cạnh, “Quỷ Cơ, trong thiên hạ này người am hiểu dùng độc và dịch dung nhất là ai, không lẽ ngươi đã quên ?”

Thánh thủ độc tiên !

Lộng Nguyệt lập tức hiểu được ý tứ của Cô Tuyết, nụ cười trên môi chỉ tăng chứ không giảm, “Khi ngươi hạ Chú thuật cho Điệp Triệt, Nguyệt Hồn và Tập Phong, ta cũng đã tìm được vài kẻ thế thân, mà ba người kia. . .”

Trái tim Phong Trần Diệt chợt co rút, lòng đầy căng thẳng ──── chẳng lẽ Lộng Nguyệt đã tìm ra biện pháp phá giải Chú thuật ?

“Không cần cảm thấy kỳ quái.” Cô Tuyết vẫn mỉm cười như trước, “Lúc ngươi còn ở Sa mạc chi manh, Chú thuật mà ngươi che giấu trong cơ thể đã bại lộ.”

“Thời điểm ngươi và Tà Hoàng giằng co, thân thể đã bắt đầu biến hóa. Khi đó chúng ta chỉ cảm thấy kỳ quái, không rõ vì sao ngươi lại có thể cứng rắn trúng một chưởng của Tà Hoàng mà không hề bị thương, mãi đến về sau. . . chúng ta mới biết được chân tướng.”

Mục quang của Phong Trần Diệt ngày càng lạnh lẽo.

Lộng Nguyệt tiếp lời, “Về sau ta lệnh cho Dạ Phi Yến đi tìm thi thể của ngươi, vừa vặn đêm hôm đó Đoạt mệnh song hồn cũng đi vào rừng. Nguyệt Hồn chạm qua thân thể ngươi, ngươi liền nhân cơ hội hạ Chú thuật lên nàng. Song có một việc mà ngươi không biết, từ lúc một trăm danh quan viên triều đình bị giết, ta đã có chuẩn bị, mỗi người bên cạnh chúng ta đều được hạ một đạo kết giới phòng hộ. Chỉ cần bọn họ bị Chú thuật xâm lấn, ta sẽ lập tức có cảm giác.”

Phong Trần Diệt cười lạnh nói, “Cho nên ngươi mới tìm Ma yểm làm thế thân, thay cho thi thể của Nguyệt Hồn ?!”

“Không sai.”

“Các ngươi sớm đã hoài nghi ta là Quỷ Cơ ?”

“Lúc ấy chúng ta còn chưa xác định.” Cô Tuyết thản nhiên mở miệng, “Lần đầu tiên chúng ta cảm nhận được Chú thuật tồn tại là khi một trăm danh quan viên kia bị giết. Nếu ta không đoán nhầm, đêm trước hôm đó ngươi đã hạ chú lên Mộ Vân Khuynh! Ngươi ngầm khống chế hắn thay ngươi giết người, sau đó làm cho chúng ta dần hoài nghi đến hắn, lại thông qua việc ‘giả chết’ giá họa cho Mộ Vân Khuynh. Tin tức cuối cùng mà ngươi lưu lại cho chúng ta ──── chữ‘Mộc’ trên mảnh giấy đồng âm với ‘Mộ’. Vì thế Vân Khuynh sẽ trở thành kẻ chết thay cho ngươi, mà ngươi ẩn trong bóng tối, có thể an ổn thực hiện kế hoạch !” (Mộ 慕 và Mộc 木 đều được phát âm là [mù])

Lộng Nguyệt bổ sung nói, “Còn có cái chết của ngươi.” Hắn dừng một chút, “Vở kịch mà ngươi diễn trước mắt chúng ta đã hoàn toàn chứng minh ngươi là Quỷ Cơ!”

Cô Tuyết cười khẽ, “Tu luyện Chú thuật đồng nghĩa với việc có được thân thể vĩnh sinh bất tử. Cho nên vô luận ngươi tự cắt yết hầu hay chém đứt song chưởng đều sẽ nhanh chóng khép lại. Vì tránh bại lộ thanh âm kỳ dị của mình nên mới ngụy trang bị thương. Ngày đó sau khi ngươi ‘chết’ đi, ta có chém tay trái của ngươi, quả nhiên không thấy máu chảy ra, a a. . . Đã luyện Chú thuật đạt đến đỉnh phong đương nhiên bất đồng với người bình thường.”

Phong Trần Diệt lạnh lùng nheo mắt ──── Như vậy ngày đó hai người này cố ý ngụy trang trước mặt hắn!

Phong Trần Diệt bình tĩnh mỉm cười, đồng tử màu bích lục phiếm vẻ độc hàn yêu lãnh.

Xem ra trong thiên hạ này, kẻ biết diễn trò không chỉ có mình hắn.

Lấy diễn trị diễn, chỉ có người diễn không hay biết.

“Không hổ là Nam Cung Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết, nói như vậy, các ngươi là vì dụ dỗ ta xuất hiện nên mới ra lệnh đám thuộc hạ cũng diễn trò cho ta nhìn ?”

Tầm nhìn của hai người thoáng giao hội, đem suy nghĩ của đối phương phản chiếu trong mắt.

Ngày đó trong mật thất, Lộng Nguyệt và Cô Tuyết nhìn thân thể bị hạ Chú thuật của Nguyệt Hồn, Điệp Triệt và Tập Phong, rốt cuộc làm ra một quyết định nguy hiểm.

Bí mật truyền cho mỗi thuộc hạ của bọn họ một đạo chỉ lệnh !

Trong từng đạo chỉ lệnh có ghi rõ đối tượng ám sát, đối tượng hoài nghi, chiêu số xuất thủ, cùng với thời gian địa điểm cũng như những hành động cụ thể.

Thế nhưng mỗi người đều không biết đồng bọn của mình nhận được chỉ lệnh ra sao.

Bọn hắn chỉ tận lực hoàn thành nhiệm vụ đã được an bài.

Kể từ lúc đó, hai nam tử đã lấy cả thiên hạ này làm tiền cược.

Từng đạo chỉ lệnh giao cho mỗi người, nếu trong đó có một kẻ phản bội, cố ý không hoàn thành nhiệm vụ, vậy tất cả sẽ thảm bại !

Giống như một chiếc lưới khổng lồ, chỉ cần một nút thắt bị hỏng, chỉnh thể sẽ phá vỡ, không còn đường vãn hồi.

.

Tinh Hồn, Tiêu Dạ: đêm ngày 10 tháng 10, Kinh Sư thành, chọn ra Ma yểm thế thân, ám sát bạch y quỷ diện nhân.

Tuyệt Ảnh: ngày 9 tháng 10, bí lâm, ám sát Phong Hành Vô Lệ, bại bởi Vô Nhai.

Phong Hành Vô Lệ: ngày 9 tháng 10, bí lâm, trong vòng ba chiêu bại bởi Tuyệt Ảnh.

Vô Nhai: ngày 9 tháng 10, bí lâm, ám sát Tuyệt Ảnh, sau nửa canh giờ, mang theo Tuyệt Ảnh, Phong Hành Vô Lệ trở về Hàn băng động.

Dạ Phi Yến: ngày 11 tháng 10, dưới chân Ngọc Linh Sơn, sử dụng Huyết diễm nhiếp hồn, mang Mộ Vân Khuynh, Thương Lạc về Hàn băng động đợi lệnh.

Thương Lạc: ngày 11 tháng 10, dưới chân Ngọc Linh Sơn, dùng Mê hồn kiếm thuật ám sát Mộ Vân Khuynh, theo Dạ Phi Yến trở về Hàn băng động.

Mộ Vân Khuynh: đêm ngày 10 tháng 10, hóa thân thành Quỷ Cơ, giết ‘Tử San’, ‘Tinh Hồn’, ‘Tiêu Dạ’; ngày 11 tháng 10, dùng Băng phách thần đạn phong tỏa kinh mạch toàn thân Thương Lạc, theo Dạ Phi Yến trở về Hàn băng động.

. . .

Trước lúc hạ đạt mệnh lệnh, Hách Liên Cô Tuyết đã truyền tâm pháp yếu quyết của Mê hồn kiếm thuật cho từng người. Ma yểm cùng Quỷ Cơ ẩn trong bóng tối hẳn là không hề phát giác, cái gọi là ‘tử vong’ chẳng qua chỉ là ‘mê hồn chướng’ mà thôi.

Lộng Nguyệt và Cô Tuyết nhất thời nhớ lại tình cảnh hôm đó, khóe môi hiện lên tiếu ý đầy thỏa mãn.

Lúc ấy, nếu không phải giữa hai người bọn họ vẫn tồn tại một phần kiên định cùng chấp nhất, tồn tại niềm tín nhiệm đối với chúng thuộc hạ, có lẽ hôm nay bọn họ sớm đã thất bại thảm hại.

Lộng Nguyệt cùng Cô Tuyết đưa mắt nhìn Nguyệt Hồn, Điệp Triệt đứng phía sau Phong Trần Diệt, nở nụ cười thân mật tán thưởng.

Bọn họ tựa hồ nhìn đến những bóng người quen thuộc mà hiện tại đang ở trong Hàn băng động.

Vô Nhai, Phong Hành Vô Lệ, Tuyệt Ảnh, Tập Phong, Tinh Hồn, Dạ Phi Yến, Thương Lạc, Mộ Vân Khuynh, Tử San. . .

Trung thành với tín ngưỡng, chí cao thủ hộ. . .

Thành công hôm nay của hai người không thể không kể đến những thuộc hạ luôn tùy tùng thủ hộ bên cạnh này.

Lúc này đây, Lộng Nguyệt và Cô Tuyết rốt cuộc đã chân chính nhận thức được: thuộc hạ của bọn họ, vô luận bên nào, đều là những người ưu tú nhất Thần Nguyệt Cung và Thánh Tuyết vương thành.

Phong Trần Diệt cười dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu nhiễm đầy huyết tinh nhìn về phía Lộng Nguyệt cùng Cô Tuyết vẫn đứng lặng trên đỉnh núi, “Quả thật ta đã đánh giá thấp hai người các ngươi.”

Hắn dần minh bạch: thế nhân đều nói kẻ làm chủ phía sau màn là Quỷ Cơ, nhưng đến bây giờ có ai ngờ tới, hai nam tử bình thản trước mặt hắn này mới chân chính là người đã âm thầm thao túng hết thảy ?!

Lồng ngực Phong Trần Diệt chợt phát lạnh, khi hắn dùng thân phận Quỷ Cơ làm cho võ lâm hỗn loạn đến nghiêng trời lệch đất, Nam Cung Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết lúc đó chẳng phải cũng mượn tấm bia Quỷ Cơ để mưu đồ một hồi âm mưu ?

Gây ra sóng gió là Quỷ Cơ, võ lâm nhân sĩ oán hận cũng là Quỷ Cơ, mà đảm đương vai diễn ‘Cứu thế chủ’ lại chính là hai nam tử thoạt nhìn không hỏi thế sự, thực tế thì ngầm giở trò phiên vân phúc vũ ?!

Chờ đến khi Quỷ Cơ trở thành đối tượng oán hận của tất cả mọi người, hai đôi tay ẩn giấu trong bóng tối  kia có thể công khai giải quyết hắn, được chúng nhân kính ngưỡng, được chúng nhân ủng hộ! Không hề hao phí nửa điểm sức lực!

Ai đang lợi dụng ai? Ai đang tính kế ai? Ai thật sự bại bởi ai?

Đôi mắt bích lục của Phong Trần Diệt thoáng nheo lại. . .

Cuộc chơi này, hắn đã thua sao? Cuối cùng hắn vẫn bị hai nam tử kia lợi dụng sao ?

Không! Không có khả năng! Hắn sẽ không thua !

“Ha ha ha. . . Bất quá Thượng cổ Thần Khí đã bị ta nắm trong tay! Cho dù các ngươi có thiên đại bản sự cũng vô pháp đánh thắng ta !”

“Thành chủ ────”

“Cung chủ ────”

Nguyệt Hồn cùng Điệp Triệt không dám tin nhìn chủ nhân của bọn họ.

Thượng cổ Thần Khí đã mất, chủ nhân của bọn họ làm thế nào có thể xưng bá thiên hạ ?

Đột nhiên, Phong Trần Diệt nhảy lên không trung, tiếng cười bén nhọn quanh quẩn khắp bầu trời, “Nam Cung Lộng Nguyệt! Hách Liên Cô Tuyết! Nửa tháng sau, quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Phong! Nếu có thất ước, ta sẽ lập tức hủy diệt cả thiên hạ thối nát này !”

Tối hậu nhất bác! Tối hậu nhất chiến!

Tử Cấm Phong sao. . .

Hai nam tử tuấn mỹ cười khẽ ──── Hai mươi năm trước, cũng trên đỉnh Tử Cấm Phong, Nam Cung Liệt cùng Hách Liên Thiên đại chiến suốt bảy ngày bảy đêm !

Hai mươi năm sau. . .

Lại là một hồi quyết đấu sinh tử kinh tâm động phách !

Tử mâu cùng hồng mâu giao nhau, nhìn ra đối phương cũng giống mình, cũng kiệt ngạo, cũng ngang tàng! Chăm chú đem thân ảnh của đối phương ghi khắc vào sâu trong mắt.

Nam Cung Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết vẫn như trước lẳng lặng sóng vai mà đứng, không có nửa phần động dung, hệt như núi cao không thể phá hủy, không thể dao động !

Trong mắt bọn họ là sự ngạo mạn miệt thị hết thảy, thâm thúy bao la chứa đựng cả thiên địa.

“Nếu ai thất ước! Trời tru đất diệt!”

***