Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 118: Phong hoa tuyết nguyệt (nhị)

Hồ nước thanh u trong rừng hồi lâu vang vọng từng đợt âm thanh, hoa đào phiêu linh pha lẫn hương sen tản ra từ nam tử yêu dã, tinh hà rải xuống ngân quang lóng lánh phủ lên hai người, say mê như  mộng.

Dưới tàng cây hoa đào mọi tiếng động dần an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, toái hoa lơ đãng rơi trên hai cỗ thân thể tuyệt mị cùng thiếp hợp, cánh môi bóng mịn nóng rực tình ý.

Hai người ôm sát phảng phất hai linh hồn quyến luyến không muốn tách rời, đoạn tuyệt nhân thế, độc lập hồng trần, chỉ có ánh mắt chứa đựng hình ảnh đối phương, ngay cả vô tận ngân hà cũng trở nên ảm đạm.

Một luồng ánh sáng lan ra, đánh vào phía trên tử phát tà mị. Yêu tà nam tử liếm nhẹ mị nhãn khẽ đóng của ái nhân, đem kết giới bao phủ thu hồi. Vơ lấy hồng y rải rác bao quanh thân thể xích lõa, Lộng Nguyệt ôm chặt người trong lòng, thân hình chợt lóe, hoa đào rơi khắp khu rừng bỗng chốc tán loạn, khung cảnh mơ hồ nương theo hương vị lưu lại tỏ rõ một đêm ấm áp. . .

.

Thân ảnh mị tử chuyển thân hạ xuống phía trước một khách *** tại Tây Lam thành, đám người lai vãng bất ngờ dừng bước, dùng ánh mắt kinh diễm nhìn về phía bọn họ, si túy mà rung động.

“Giáo chủ.”

“Cung chủ.”

Phong Hành Vô Lệ cùng Vô Nhai kinh ngạc đồng thời bật thốt, nhìn thấy bộ dáng Hách Liên Cô Tuyết y phục không chỉnh, thần tình mệt mỏi đang ngủ say, không dám tiếp tục ngẩng đầu lên ngóng nhìn.

“Nha, cung chủ, ngài thế nào. . .” Điệp Triệt từ phía sau đuổi kịp nhìn đến tình cảnh này, khiếp sợ tột đỉnh.

Cung chủ cao ngạo không cho phép bất luận kẻ nào đến gần người, cứ như vậy bị một nam nhân ôm lấy.

Sớm nghe nói cung chủ cùng Thánh thủ độc tiên quan hệ không phải bình thường, nếu Điệp Triệt không  tận mắt chứng kiến, nàng quả thực không thể tin tưởng, vị cung chủ lãnh huyết cơ hồ không có tình cảm của nàng cư nhiên vì nam nhân yêu tà kia mà thay đổi. . .

Chưa từng thấy qua bộ dáng cung chủ băng lãnh ngạo nghễ lại nhu thuận an nhàn như thế, chưa từng thấy qua ánh mắt giáo chủ khí phách sơ cuồng lại ôn nhu sủng nịch đến vậy. Hôm nay, một mặt chưa được thế nhân biết đến của hai đại yêu ma đều bị đám thuộc hạ Nhật Nguyệt Giáo và Ngạo Thần Cung thu hết vào đáy mắt.

Bởi âm thanh ồn ào náo động, người trong lòng như nhận ra điều gì. Lộng Nguyệt hơi rũ mâu, chỉ thấy Hách Liên Cô Tuyết vân mi nhíu nhíu, toàn thân đau đớn kéo theo một tiếng than nhẹ khàn khàn. Trong khoảnh khắc Phong Hành Vô Lệ cùng Vô Nhai đồng loạt cúi thấp đầu, không dám nhìn xem nhiều hơn.

Hách Liên Cô Tuyết khẽ mở mắt, còn chưa thanh tỉnh từ giấc ngủ say, tầm mắt mông lung phản chiếu một màn đám thuộc hạ ngượng ngùng cúi đầu.

Hồng mâu đột nhiên trợn to, Cô Tuyết như bị kích thích nháy mắt từ trong lòng Lộng Nguyệt xoay người nhảy xuống, song động tác mãnh liệt động đến thân mình hư nhuyễn, may mắn một cánh tay hữu lực vừa lúc đỡ lấy ổn định thân thể.

Động tác ái muội vô cùng thân thiết bị Nguyệt Hồn và Điệp Triệt xem tại trong mắt, gương mặt nữ tử không khỏi nổi lên một mạt hồng nhuận.

“Các ngươi đến đây lúc nào?!” Tiếng quát lãnh liệt từ cánh môi mỏng tràn ra, đem hình tượng ‘Thụy mỹ nhân’ chìm vào an tĩnh vừa rồi triệt để đảo điên. (thụy mỹ nhân: mỹ nhân say ngủ)

“Cung chủ, chúng ta đến đã lâu, chỉ là. . . Chỉ là ngài. . .” Điệp Triệt ấp úng giải thích, thập phần thức thời lui lại trốn sau Vô Nhai.

Đến đây đã lâu? Nói như vậy bộ dáng vừa rồi của mình đều bị bọn họ nhìn thấy? Con ngươi băng hồng nháy mắt tràn ngập sương lạnh, phảng phất có thể đóng băng ngàn dặm, tản ra khí tức tiêu lãnh khiến người ta hít thở không thông.

Cô Tuyết lạnh lùng liếc nhìn tử mâu phủ đầy tiếu ý, yêu tinh này, thật sự là ngày càng làm càn. . .

Nếu không phải bởi vì đêm qua quá mức phóng túng, nếu không phải bởi vì thỏa mãn dục vọng cầm thú của yêu hồ ly, hắn Hách Liên Cô Tuyết hôm nay làm thế nào lại hư thoát đến mức này, cư nhiên mất hết mặt mũi trước đám thuộc hạ, uy nghiêm xem như quét rác. . .

“Thất thần làm gì? Còn không đi tìm mấy gian phòng?!”

“Cung chủ, khách *** này đã hết chỗ, nghe nói mấy ngày gần đây là tiết dân hoan của Tây Lam thành, cho nên. . . khách ngoại lai đến rất đông.”

“Đem đám người ngụ trong khách *** giết sạch cho bản cung, không phải liền có chỗ sao?!”

Điệp Triệt cả kinh, nàng biết lúc này cung chủ tràn ngập lửa giận. Chiếu theo tính cách kiêu ngạo của cung chủ, quyết không cho phép bản thân bày ra bộ dáng vô lực suy yếu như vậy xuất hiện trước mắt bọn họ.

Cung chủ một khi sinh khí sẽ có xúc động muốn giết người, việc này Điệp Triệt thấy nhưng không thể trách. Lộng Nguyệt đưa mắt ra hiệu cho đám thuộc hạ lệnh bọn họ thối lui, đi tìm một nhà khác.

“Con mẹ nó, vừa rồi xú tiểu tử nào to gan lớn mật nói muốn giết sạch người bên trong khách ***?” Một gã đại hán mang theo vài người từ trong khách sạn đi ra, khí thế hùng hổ, vừa tới cửa thấy Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết, nhất thời tròng mắt thiếu chút nữa trừng lớn đến rơi xuống đất.

Tám con mắt *** tà đảo qua dung nhan hai người, lập tức không hẹn mà cùng dừng trên phần da thịt có chút trần trụi của Cô Tuyết. Hồng bào rời rạc khoác hờ trên thân, hoa đào lạc ấn trên phần xương quai xanh khêu gợi mị hoặc nở rộ, phút chốc khơi mào dục vọng dơ bẩn của đám người.

Lộng Nguyệt một phen ôm lấy thắt lưng Cô Tuyết, đem hồng bào chỉnh lại cẩn thận, tử mâu hiện lên một mạt âm trầm ngoan độc.

Mục quang *** tiện từ trong mắt mấy người lóe ra, Cô Tuyết thập phần chán ghét nheo lại hồng mâu. Lòng bàn tay vừa muốn phóng xuất một đạo kiếm quang, Lộng Nguyệt nháy mắt điểm huyệt đạo của hắn, đưa hắn ôm lấy, như ngọn gió nhanh chóng tiêu thất.

“Mắt của lão tử, thế nào lại nhìn không thấy, a. . . Thật ngứa. . . Đau quá. . .” Bỗng nhiên, mấy tên đại hán ngã trên mặt đất, đôi mắt tràn ngập *** tiện chảy ra máu tươi, gương mặt đau đớn vặn vẹo càng thêm khủng bố.

“Là ai hạ độc lão tử! A. . . Là ai hạ độc ────”

Những người qua đường chứng kiến kinh hách vạn phần, chỉ thấy đám người lăn lộn dùng thủ đoạn tự mình hại mình như bị nguyền rủa, không ngừng cào cấu móc mắt chính mình. Nhãn cầu vỡ vụn, máu tươi theo hốc mắt chảy ra, thê thảm khiến người ta không dám nhìn.

“Ai. . .” Một tiếng thở dài, ngọc diện thiếu niên từ trên lầu các xem xong màn diễn vừa rồi, dừng lại trước mặt mấy tên đại hán, chiết phiến trong tay gõ gõ lên đầu một tên, ra vẻ bất đắc dĩ, “Một đám gia hỏa ‘có mắt không tròng’.”

.

Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết đi vào một khách *** khác, Điệp Triệt và Nguyệt Hồn đã bao nguyên gian nhà này, tạp vụ nhân toàn bộ bị đuổi ra ngoài, bầu không khí đặc biệt thanh lãnh.

Trước bất luận thân phận chủ tử của bọn họ là gì, chỉ riêng dung mạo đã khiến người ta sống không yên ổn.

Gian khách *** này, ngay cả tiểu nhị đều phải trải qua một phen dạy bảo nhắc nhở, phá lệ có chừng mực. Hai người vừa đi vào, bọn tiểu nhị cách xa một khoảng, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên một tấc.

“Tiểu nhị, cấp gia gia ta mấy bầu rượu.”

“Thực xin lỗi, khách quan, *** này đã bị vài vị gia bao xuống rồi.”

Thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết, hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một thân ảnh bọn họ vô cùng quen thuộc phong trần mệt mỏi chạy lại đây.

Dạ Phi Yến nhất thời kinh sợ, dọa ra một thân mồ hôi lạnh, “Hai ma đầu các ngươi thế nào lại ở đây?”

“Những lời này đáng lẽ ta phải hỏi ngươi mới đúng, tặc yến tử. . .” Tử mâu tà mị híp lại, ẩn ẩn vài phần thâm trầm.

Dạ Phi Yến cố tình lảng tránh cặp tử mâu sắc bén đang dõi theo, gượng cười nói, “A, ta là tới du lịch.”

Con ngươi băng hồng lấp lóe lãnh mang, khóe môi gợi lên một tia trêu tức, “Thật vậy sao? Ngươi xem ra rất nhàn hạ thoải mái a, thế nào, sinh tử của Tuyệt Ảnh mặc kệ?”

“Ha ha. . .” Chỉ biết là gạt không được.

Dạ Phi Yến ra vẻ trấn định, “Không nghĩ tới độc mỹ nhân ngươi cũng không phải vô tâm vô phế như vậy.” Sớm biết độc mỹ nhân sẽ có hành động, hắn không đến nông nỗi phải trở về Thiên Môn cầu giúp đỡ, triệt để bại lộ hành tung.

Lộng Nguyệt tà mị nở nụ cười, phảng phất có điều suy nghĩ nhìn Dạ Phi Yến, “Làm sao ngươi tìm được đến Tây Lam thành?”

Tây Lam thành là con đường duy nhất thông đi Đại Ám Hà, nếu là người thường không thể liên tưởng tòa thành này với Đại Ám Hà. Ngay cả Hách Liên Cô Tuyết cũng phải dùng Truy phong hương mới đuổi đến nơi đây, một tên giang hồ du đãng cư nhiên dễ dàng tìm được, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng.

“A, vừa khéo, vừa khéo.”

Dạ Phi Yến không dám tiếp tục nhìn cặp tử mâu sâu thẳm tràn ngập hoài nghi kia thêm nửa khắc, lập tức đuổi theo cước bộ của Hách Liên Cô Tuyết lên lầu, còn không quên ân cần:

“Hách Liên cung chủ, hôm nay thật sự là đúng dịp a, chúng ta khi nào thì xuất phát?. . . Không bằng nghỉ một lúc tiếp tục chạy đi. . .”

Lộng Nguyệt nhìn theo bóng lưng Dạ Phi Yến, tựa hồ mông lung nhìn thấu điều gì.

Tuy rằng Dạ Phi Yến theo hắn nhiều năm, nhưng Lộng Nguyệt chưa bao giờ điều tra qua thân phận chân chính của Dạ Phi Yến. Trong mắt hắn, tặc yến tử này chỉ là một gia hỏa phong lưu phóng đãng, chưa từng lưu ý đằng sau bộ dáng ngả ngớn tưng tửng kia đến tột cùng che giấu bí mật gì.

Mà nay xem ra, hắn không thể không lưu ý.

.

Bảy ngày sau đêm Thất tịch là tiết dân hoan của Tây Lam thành, cũng là ngày hội náo nhiệt phi phàm nhất khắp tòa thành.

Ánh đèn hư ảo xa hoa sáng ngời, đám hài đồng la hét cười vui, dòng sông lững lờ chảy phiếm quang mang ráng hồng sắc, trong đêm tràn ngập một loại phong tình thần bí mà tường hòa.

Những chiếc thuyền bồng bềnh trên mặt nước, ca cơ trên họa thuyền múa hát tưng bừng, pháo hoa không ngừng hướng lên bầu trời nở rộ vẻ diễm lệ trong đêm tối.

“Lâu âm khuyết, lan can ảnh ngọa đông sương nguyệt. Đông sương nguyệt, nhất thiên phong lộ, hạnh hoa như tuyết. . .” Phía trước con đê, ngọc diện thiếu niên tay cầm chiết phiến nhìn pháo hoa đầy trời, ra vẻ bi thương.

Nghe thanh âm này, Dạ Phi Yến đột nhiên mở hai mắt, từ trên cây nhảy xuống, nhìn bóng lưng thanh sắc trước mặt, nhất thời hứng trí tăng vọt.

“Ai nha, Tiểu Lan ca ca, muốn ôm ta cứ việc nói thẳng, làm gì phải lén lén lút lút?”

Dạ Phi Yến nhíu mi, đồng dạng dùng khẩu khí âm dương quái khí đáp lại, “Tiểu Ẩn đệ đệ, đêm lương tiêu, có thể nào thiếu giai nhân bầu bạn? Không bằng chúng ta tối nay liền làm một đôi uyên ương số khổ, ý của ngươi thế nào?”

“Tiểu Lan ca ca thật là vô lương tâm, đi một lần liền vài năm, uổng phí nhân gia vì ngươi mà nhận hết nỗi khổ tương tư, lại đổi không được nửa phần thật tình. . .”

“Tiểu Ẩn đệ đệ càng lớn càng tuấn tú, ca ca ta làm sao có thể cô phụ một mảnh chân tâm của đệ đệ?”

Nam Phong Ẩn cùng Dạ Phi Yến nhìn nhau một trận, theo sau đồng loạt quay sang hai bên không ngừng nôn khan.

Dạ Phi Yến nhổ một bãi nước miếng, “Tiểu bạch kiểm, nhiều năm không gặp, thật sự là một chút tiến bộ cũng không có, chẳng phải không cho ngươi gọi tên thật của ta sao?”

Nam Phong Ẩn tà tà tản ra một tia mị khí, “Ai nha, không hổ là Tiểu Lan ca ca, lâu như vậy mà thân phận vẫn không bại lộ, quả thực không đơn giản.”

Nam Phong Ẩn cùng Dạ Phi Yến, điểm chung duy nhất là đều cùng tề danh trong giới hoa liễu. Hai gia hỏa này phận hoa lá dính thân, một tên tính cách cổ quái, một tên ẩn tàng thân phận, đánh nhau xong mới thành bằng hữu, gặp một lần là ghê tởm một lần.

Bỗng nhiên, Nam Phong Ẩn bổ nhào ôm lấy Dạ Phi Yến oa oa khóc lớn, nhòe nhoẹt nước mắt nước mũi, “Nhân gia rất hâm mộ đôi tình nhân tuyệt thế kia a. . .”

Dạ Phi Yến đẩy ra ngọc diện thiếu niên, hướng nơi cách đó không xa nhìn lại. Dưới bầu trời đêm, tử phát cùng hồng phát tung bay phá lệ khiến người ta chú ý.

.

Cánh hoa rực rỡ tựa như năm tháng trôi đi, dập dờn quanh bốn phía lương đình, tinh hỏa nổi lên cuồn cuộn trong đêm đen phiêu tán.

Tử mang cùng hồng mang ngưng tụ trong lòng bàn tay, hai ngón tay cùng hợp, quang mang giao hòa không phân biệt rõ màu sắc.

Hai đôi mắt yêu dị mị hoặc chăm chú nhìn lẫn nhau, đem đối phương trở thành tồn tại duy nhất trên thế gian này cần thủ hộ.

Sương khói che phủ, diễm hỏa trong tay hai người chợt thăng không. Hỏa hoa sáng lạn nhất nở rộ nơi chân trời, trùng điệp đan xen một phiến rực rỡ chói mắt, thắp sáng cả tòa Tây Lam thành.

Tất cả thành dân đều nhìn lên pháo hoa tử hồng sắc, vui vẻ reo hò.

Diễm hỏa hừng hực thiêu đốt, soi rọi một khoảng trời hồi lâu vẫn chưa tắt.

“Đây là lần đầu tiên ta phóng pháo hoa.” Cô Tuyết ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn về phồn cảnh pháo hoa giữa trời đêm độc thuộc hai người bọn họ, hồng mâu lấp lóe, “Có người nói, hạnh phúc chợt đến bất ngờ quá mức hư ảo. . .”

Lộng Nguyệt chế trụ thắt lưng Cô Tuyết, kéo hắn vào lòng, tiếu dung tà mị mang theo vẻ kiên định chưa bao giờ có, “Không phải hư ảo.” Từng nụ hôn êm nhẹ hạ xuống, “Tuyết nhi của ta, có ta ở đây, những gì ngươi có được vĩnh viễn sẽ không là hư ảo.”

Đầu lưỡi Cô Tuyết liếm nhẹ khóe môi yêu tà nam tử, lẫn nhau dây dưa hồi lâu.

“Nguyệt, với ngươi ta biết làm sao bây giờ?”

Tử mâu khẽ nhíu, tản ra vô tận tình ý.

“Ta Hách Liên Cô Tuyết cuộc đời này, quả thực bại bởi ngươi.”

Quang mang từ diễm hỏa phủ lên hai nam tử tuyệt thế, một khắc kia, phảng phất thiên địa vạn vật đều đang lắng nghe, đang ngắm nhìn, cẩn mật thăm dò. . .

Bóng trăng trong hồ, pháo hoa thịnh quý, tình sinh niệm, môi hôn như mộng.

Tất cả, trong mắt bọn họ cũng chỉ là hư vô.

Bọn họ nhìn không thấy thiên địa vạn vật, chỉ chuyên chú dõi theo gương mặt đối phương.

Cô Tuyết, phổ thiên chi hạ, trừ ngươi ra, còn ai xứng theo ta cùng xem tràng thịnh thế yên hoa này. . .?

Nguyệt, tang thương thiên hạ, trừ ngươi ra, không người có thể cùng ta huề thủ thiên nhai.

*Phổ thiên chi hạ: trong thiên hạ, để HV cho khớp với ‘tang thương thiên hạ’ bên dưới.

Yên hoa: pháo hoa

Huề thủ: dắt tay, cùng nắm tay

Thiên nhai: phương xa, nơi chân trời

Để giữ nguyên ý vị câu chữ, mạn pháp giữ theo nguyên tác.

‘huề thủ thiên nhai’ làm ta nhớ tới một câu: ‘Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão’. (Nguyện sống chết có nhau, cùng nắm tay cho tới bạc đầu) Nguyên văn ‘Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão’ trong Kinh Thư của Khổng Tử xD

***