Phòng nghiên cứu sinh...
Nơi này rất sạch, sạch đến làm cho người ta có cảm giác rợn cả tóc ngáy...
Những tiếng máy chạy tiếng vật dụng thí nghiệm kêu lách cách, tất cả đều rất lạnh lùng.
" Rầm...rầm .... " tiếng bước chân hỗn loạn trên hành lang dài...
" Giáo sư, giáo sư.... xảy ra chuyện không hay rồi ..."một phóng trắng xuất hiện, đầu tóc rối loạn, gương mặt cắt đến không còn hột máu, thân hình run run xuất hiện trước cửa phòng nghiên cứu.
" Chuyện gì vậy ...." Một thanh âm êm dịu dễ nghe nhưng khi đi vào lòng người lại quỷ dị lạ thường, tiếp theo là một bóng người xuất hiện.
Một người phụ nữ xuất hiện, cô ta đẹp như một thiên sứ, ngoại hình tựa như một thiên thần nhưng tâm địa...
Người kia vừa thở vừa nói không nên lời :
" Mã thử nghiệm số 007 mở mắt rồi, nhưng mà .... nhưng mà....."
Giáo sư kia vỗ tay vui mừng hô to :
" Thật tốt, mở mắt là tốt rồi "
Sau đó cô ta chạy vội vã đi bỏ lại người kia thở hổn hển quỳ trên mặt đất, đang lắp bắp nói:
" Giáo sư tôi muốn nói... mã số 07 đã ... đã....."
***
Tên tầng nhà cao nhất thành phố một cô bé tầm 14 tuổi, đôi mắt của cô bé một màu tím than, trong đôi mắt là một mảnh lạnh lùng.
Gió nhẹ thổi qua từng sợi tóc bay tán loạn trong gió, nhìn như thế nào cũng là một sự cô đơi...
Cô bé xoay người bỏ đi, môi mấp máy một chữ như nguyền rủa chúng sinh:
" C-H-Ế-T "
" Ầm " một tòa nghiên cứu sinh cứ như vậy bị tan thành mây khói.
***
" Cứu mạng AAAAAAAAAA..... làm ơn tha cho tôi "
***
" Cứu cứu, ma đầu đến rồi chạy thôi.... "
***
" Mẹ, mẹ, mẹ.... aaaaaa "
Thời gian cứ thể trôi qua, máu cứ thế đổ ra, xác người cứ thế chồng chất, từ đó một tin đồn cũng truyền đi.
Một cô bé 14 tuổi, gương mặt như thiên thần mang đôi mắt màu tím than, cô bé gặp người giết người, gặp phật giết phật, gặp thần giết thân, chỉ cần là người cô bé muốn giết đều không ai thoát được...
Một nữ ma đầu 14 - 15 tuổi làm nữ vương của một đám tang thi đi lấy mạng nhân loại...
--- ------ --- Phân cách tuyến cổ đại --- ---------
" Chết tiệt, ngươi dám làm bể viên ngọc của bổn tiểu thư. Tiện nhân, xem ta xử lý ngươi như thế nào."
Sân viện xa hoa, cao quý, đồ vật mắc tiền nhưng thanh âm con người tuyệt đối chẳng có một chút cao quý nào, trái lại nó là sự cao ngạo, khinh miệt và cũng là sự tầm thường.
" Chát, chát " chỉ thấy một tiểu cô nương tầm 11-12 tuổi cao ngạo cầm cây roi liên tục đánh vào một tiểu cô nương tầm 11 tuổi quần áo rách rưới đang nằm co ro dưới đất.
Khắp người tiểu cô nương ấy là những vết thương không thể dùng từ gì để miêu tả cho hết sự kinh khủng ấy, máu của tiểu cô nương ấy thầm cả ra nền đất, chật vật đến đáng sợ.
Nhân tâm ở đâu?
Ở đây còn sao, còn cái gọi là nhân tâm sao?
Những người xung quanh chỉ đứng cưới miệt thị, kinh thường nhìn tiểu cô nương dưới đất như họ nhìn thấy một cái gì đó cực kì dơ bẩn.
" Xem kìa tam tiểu thư lại bị nhị tiểu thư đánh" một nô tỳ vui đùa nói.
" Cái gì, tiện nhân đó mà cũng gọi là tiểu thư, từ nhỏ ả ta đã không còn là tam tiểu thư của Dạ gia nữa rồi " một người khác không cho là đúng nói.
Thật ra trong lòng hạ nhân trong phủ Dạ gia. à không phải nói là cả người dân trong thành Thanh La đều biết, Dạ Lãnh Huyền là tam tiểu thư của Dạ gia nhưng chưa có một ngày mà sống không bị đánh đập tàn bạo.
Nhưng đối với họ, tất cả những gì Dạ Lãnh Huyền đang chịu tất cả đều xứng đáng vì ở lục địa này " người có thực lực " mới có quyền mở miệng lên tiếng, một phế vật được quyền lên tiếng sao?
Câu trả lời là không rồi....
Dạ Lãnh Huyền đau đến tận sương tủy, nhưng nàng vẫn mở lớn mắt không chớp một cái, hàm răng nàng cắn đến môi bật ra máu tươi nhưng nàng cũng không phát ra một tiếng rên rỉ, không có nước mắt chỉ, không có kêu rên.
Đôi con ngươi nàng mở lớn, trong đáy mắt phản phất sự không phục, bất tuân cũng như quyết tâm kiểu như đang tự nói với mình phải mạnh hơn nữa thì mới có thể tự bảo vệ được bản thân.
"chát, chát " những lần đánh của vị nhị tiểu thư kia càng mạnh tay hơn, cơ hồ của ác ý giết chết Dạ Lãnh Huyền.
" Dừng tay ...." Một tiếng âm trầm vang lên, tiếp theo là lão nhân rau tóc bạc phơ xuất hiện, bộ dàng "hiền từ" xuất hiện:
" Nhu nhi, con làm sao vậy?" Dạ Táp Nhĩ thông thả từ ái đi đến bên Dạ Tiêu Nhu, xoa trán ả và dùng đôi mắt sủng nịnh nhìn ả, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn qua đứa cháu bị đánh đến không nhận dạng đến nằm trên nền đất.
Dạ Tiêu Nhu thu hồi lại dáng vẽ độc ác thay vào đó là dáng vẽ tiểu bạch thỏ rụt rè quăng cây roi đi sau đó chạy lại ôm tay Dạ Táp Nhĩ nũng nịu nói:
" Gia gia, tam muội hủy mất viên ngọc người cho con rồi, đó là một bảo vật nha. Gia gia người phân xử cho con đi "
Dạ Táp Nhĩ lúc này mới nhìn qua Dạ Lãnh Huyền, không có sủng nịnh, không có yêu thương chỉ có ghét bỏ, chán ghét và khinh miệt, lão ta phất tay với hạ nhân:
" Ném nó ra ngoài cho ta "
Sau đó quay qua Dạ Tiêu Nhu xoa đầu ả ta từ ái nói :
" Gia gia tặng con cái khác, con thấy thể nào?"
Hai bóng người xoay bước bỏ đi, chỉ bỏ lại một cái xác bị kéo lê trên mặt đất, cái tên Dạ Lãnh Huyền cũng từ từ nhạt nhòa trong Thành Thanh La này một đoạn thời gian, chưa xác định rõ được...
Nhưng một khi quay trở lại cái tên Dạ Lãnh Huyền sẽ làm điên đảo chúng sinh như thế nào chưa ai biết được...
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Vài lời của mỗ beta:
Khụ, tớ không hiểu lắm ý nghĩ của tác giả khi xây dựng hình tượng nữ chính như thế nào nên lúc đầu beta tớ còn thấy kì dị.....