Trong viện tam phu nhân.

Tam phu nhân nằm ở trên giường vừa mở mắt ra, ngồi dậy đỡ tay nha hoàn lê bước chân nặng nhọc đi tới bên cạnh người Lạc Băng, nhìn thấy nữ nhi trên giường đang thoi thóp, nước mắt rơi xuống. Cắn cắn môi, thân thủ sờ lên gương mặt gầy gò của Lạc Băng, trong lòng hung hăng bị nhéo đau đớn, con gái của mình rốt cuộc cũng trở lại bên cạnh mình.

Bàng La Quốc nâng tam phu nhân dậy nói: "Thân thể nàng không tốt, vừa mới tỉnh thế nào lại đi tới đây."

Vẻ mặt tam phu nhân điềm đạm khóc, đựa vào trong lòng Bàng quốc công khóc thút thít nghẹn ngào: "Lão gia, Băng nhi, Băng nhi sao có thể biến thành cái dạng này? Thiếp thân, thiếp thân làm thế nào sống đây, thiếp thân chỉ có một mình Băng nhi, thiếp thân biết sai rồi, lão gia, lão gia xin người, không nên để Băng nhi rời khỏi thiếp nữa, thiếp sợ, thiếp sợ thiếp sẽ không còn được gặp lại Băng nhi."

"Không được nói bậy, Băng nhi sẽ tốt thôi, nàng yên tâm, ta sẽ không để Băng nhi rời xa nàng, trước hết nàng đừng khóc nữa." Bàng quốc công an ủi nói.

Tam phu nhân gật gật đầu: "Thế nhưng Băng nhi thành cái dạng này, thiếp sợ phu nhân sẽ mang Băng nhi trở lại."

Tam phu nhân khóc ròng dịu dàng nhìn Bàng quốc công, trọng yếu nhất là giữ lại Băng nhi, bây giờ mình vẫn không thể chính diện giao chiến với phu nhân, lợi thế duy nhất của mình chính là Băng nhi. Băng nhi còn nhỏ, nàng phải nghe mình, chỉ khi nào gả Băng nhi cho người giàu sang, mình mới có địa vị ở trong phủ, lòng dạ nhị phu nhân ác độc, gia thế mạnh mẽ, đã từng cùng đại phu nhân giao chiến, bất quá đại phu nhân đáy lòng thiện lương, tính cách mềm yếu, chắc hẳn sẽ không đấu lại mình, nữ nhân ngu xuẩn này, ta thấy ngươi nắm quyền không được bao lâu nữa, cái nhà này liền phải đổi người.

Quả nhiên, Bàng quốc công thấy nữ nhi nằm trên giường hơi thở thoi thóp, mình cũng đã trung niên, con nối dõi không nhiều, cũng chỉ có một đứa con trai là Bàng Sách, vỗ vỗ lưng tam phu nhân: "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cho nàng cái công đạo, sẽ không để Băng nhi rời khỏi nàng nữa."

Tam phu nhân gật gật đầu, bộ dáng chim nhỏ nép vào người Bàng quốc công, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Cẩm Tú các.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Dương thị khóc nửa ngày, yên tĩnh đứng bên cạnh không nói câu nào, mẹ và con gái liền tâm, Bàng Lạc Tuyết có thể cảm nhận được Dương thị đau lòng ra sao, chỉ là mẫu thân quá mức không quả quyết, tại nơi nhà cao cửa rộng này, sớm muộn gì cũng sẽ bị hại chết.

"Tuyết nhi, đứng ở đó có mệt hay không, qua đây." Dương thị nói.

Bàng Lạc Tuyết đi đến: "Mẫu thân."

Dương thị khôi phục tươi cười như bình thường, vuốt khuôn mặt giống hệt mình: "Tuyết nhi, đây là cách sinh tồn trong đại gia tộc, ta không hại người, thế nhưng các nàng lại tìm cách bức ta, con cũng nhìn thấy biểu tình của cha con rồi sợ là ông ấy cũng cho là ta là một người ác độc đi, nhiều năm phu thê như vậy, thực sự giống như một trò cười, hi vọng Tuyết nhi của ta có thể tìm được một người có thể một đời một kiếp cùng con, không nên vào nhà cao cửa rộng để đau khổ tranh đấu."

Bàng Lạc Tuyết đau lòng: "Tuyết nhi biết, mẫu thân không phải người như vậy, phụ thân cũng chỉ là bị che mắt, tin rằng sau này phụ thân sẽ hiểu, mẫu thân……"

Dương thị che miệng Bàng Lạc Tuyết: "Tuyết nhi ngoan, mẫu thân cũng là quá mềm yếu, bây giờ ngay cả một tiểu nha đầu cũng có thể hại ta đến bộ dáng thảm hại này, có phải rất buồn cười hay không, ta cũng không phải ăn chay."

Trong lòng Bàng Lạc Tuyết yên tâm, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Mẫu thân cảm thấy nên làm như thế nào mới tốt?"

Dương thị khẽ cười nói: "Không phải còn có một nha hoàn ở đây sao, sợ là cũng không thể hỏi ra được chuyện gì, nha hoàn này chính là nha hoàn thiếp thân của tam phu nhân."

"Mẫu thân cũng không cần lo mấy chuyện này nữa, Lạc Băng ở bên cạnh mẫu thân chỉ càng thêm trói buộc, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, bất quá mẫu thân yên tâm, các nàng đã dám làm như thế, nhất định phải trả giá thật lớn mới phải." Bàng Lạc Tuyết trả lời.

"Xem ra Tuyết nhi của ta đã có chủ ý."

"Đúng vậy, mặc kệ thế nào, việc bây giờ mẫu thân có thể làm chính là đi xem Lạc Băng, mặc kệ quyết định của phụ thân thế nào, nữ nhi cũng không hi vọng mẫu thân lại thương tâm ."

"Đó là đương nhiên."

Trong thiên điện.

Tiểu Ngọc đứng ngồi không yên, chuyện bên ngoài cái gì cũng không biết, nàng tin tưởng tam phu nhân nhất định sẽ cứu nàng.

Dương thị cùng với Bàng Lạc Tuyết đi đến viện tam phu nhân, nha hoàn phía sau ôm rất nhiều thuốc bổ.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Bàng quốc công ôm tam phu nhân, vẻ mặt tình chàng ý thiếp, Dương thị cũng không còn đau lòng như lúc ban đầu, có lẽ là thời gian lâu dài, đau xót cũng đã thành thói quen.

Bàng Lạc Tuyết thở dài hành lễ: "Tham kiến phụ thân."

"Tham kiến lão gia."

Tam phu nhân cũng mắt đỏ quyển cúi đầu hành lễ nói: "Tham kiến phu nhân."

Dương thị đi lên phía trước nói: "Thân thể muội muội yếu đuối vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt mới là trọng yếu nhất."

"Đúng vậy, đa tạ phu nhân trông nom chuyện trong nhà, thân thể phu nhân cũng yếu, không có chuyện gì thì trở về Cẩm Tú các nghỉ ngơi đi." Bàng quốc công thản nhiên nói.

Dương thị nói: "Đa tạ lão gia thương cảm, nhưng đây là việc thiếp thân nên làm, thiếp thân chỉ là lo lắng thân thể của muội muội cùng Băng nhi, đặc biệt mang đến một chút thuốc bổ, ta thấy thân thể muội muội đích thực là rất yếu, cũng trách ta không trông nom Băng nhi tốt, muội muội sẽ không trách ta chứ." Nói xong nắm tay tam phu nhân khẩn trương hỏi.

Tam phu nhân khiêm tốn hạ con ngươi, thầm nghĩ: "Ta là muốn đem chậu nước bẩn này hắt lên trên người của ngươi, xem ngươi phải làm thế nào, chỉ có thể nhận lấy." Nước mắt tựa như hạt châu đứt đoạn, ủy khuất rơi lệ nhìn về phía Bàng quốc công, lại xoay người vâng vâng dạ dạ nói: "Muội muội không dám, đều là Băng nhi không hiểu chuyện."

Cái nhìn này làm tâm Bàng quốc công cũng tan nát, vội vàng ôm chầm lấy nàng an ủi nói: "Không sao cả, lần này ta sẽ không để nữ nhi của ta bị nửa điểm ủy khuất." Nói xong lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương thị một cái.

Dương thị cười nhạt nói: "Ta đi xem Băng nhi." Không đợi Bàng quốc công mở miệng liền đi tới bên giường Bàng Lạc Băng, vẫn là sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy yếu, chỉ là lại có một chút huyết sắc, chỉ tiếc lão gia vẫn đang tức giận, cầm khăn tay chùi mồ hôi trên mặt của nàng nói: "Đều là ta không tốt, Băng nhi mấy ngày gần đây, mỗi ngày đều sầu não không vui, ta liền miễn cho nàng đến thỉnh an, lần trước Sách nhi trở về tổ chức yến hội, cũng từ chối vì không thoải mái, cũng trách ta không để ở trong lòng, nếu như phát hiện sớm một chút, cũng sẽ không bị như vậy, nói cho cùng Băng nhi cũng là nữ nhi của ta, nàng bây giờ như vậy để ta an lòng thế nào được."

Dương thị nói xong lặng lẽ nhìn thấy Bàng quốc công có chút mềm lòng, lại nói tiếp: "Băng nhi trở thành cái dạng này ta cũng có trách nhiệm, ta sẽ đích thân sao chép kinh thư để cầu khẩn cho Băng nhi."

Bàng quốc công nghe Dương thị nói như vậy, Bàng quốc công an ủi nói: "Nữ nhi chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể để phu nhân tự tay sao chép."

Tam phu nhân không ngờ Dương thị vậy mà chịu hạ mình, nói như vậy, lão gia sợ là muốn mềm lòng, thật không cam lòng.

"Nôn……nôn……" Tam phu nhân vừa định nói chuyện, lại nhịn không được nôn một trận.

"Làm sao vậy, mau gọi đại phu qua đây." Bàng quốc công cẩn thận từng li từng tí đỡ tam phu nhân ngồi ở chỗ kia.

Dương thị nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, nàng chỉ thấy vẻ mặt Dương thị yên lặng, đứng ở bên cạnh tam phu nhân ân cần hỏi: "Muội muội làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Trong lòng Tam phu nhân nhảy đựng, tháng này nguyệt sự hình như chưa tới, sao có thể cảm thấy buồn nôn khó chịu như vậy chứ.

Bàng Lạc Tuyết nói: "Nhìn bộ dáng tam di nương sợ là rất không thoải mái, hay là để đại phu đến xem đi, nhìn sắc mặt tam di nương không được tốt lắm."

Dương thị vội vàng nói: "Mau mời đại phu đến, Tử Tước, ngươi tự mình đi gọi đi."

Tử Tước vừa muốn đi ra ngoài, liền nghe tam di nương nói: "Như vậy thật là phiền phức phu nhân, chỗ ta cũng có đại phu thường dùng, để Tiểu Ngọc đi mời là được. A, Tiểu Ngọc đi đâu rồi?" Bắt đầu nhìn trái nhìn phải tìm kiếm, giống như mới vừa phát hiện không thấy Tiểu Ngọc.

Bàng Lạc Tuyết cảm thấy buồn cười, rõ ràng vừa vào cửa liền không thấy Tiểu Ngọc đi cùng nàng qua đây, tam di nương này thực sự lực nhẫn nại rất tốt, chẳng trách có thể ở đây sống thích ý như thế.

"Tam di nương, Tiểu Ngọc được ta để lại Cẩm Tú các." Bàng Lạc Tuyết nói.

"Vì sao? Nàng đã làm chuyện gì chọc tới nhị tiểu thư ? Nhị tiểu thư không cần nhẹ tay, cứ xử trí thỏa đáng, không cần xem nàng ta là nha hoàn thiếp thân của ta. Nàng chỉ là theo ta đã lâu, nên theo thói quen mà gọi nàng thôi." Tam di nương nói.

"Di nương đang lo lắng cái gì, ta chẳng qua là để nàng chờ, hoàng hậu nương nương thưởng cho ta rất nhiều thuốc bổ, mẫu thân thấy nhiều như vậy liền lấy tới một chút cho tam muội muội, làm sao di nương lại cảm thấy không ổn?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.

"Sao có thể? Ta chẳng qua là, nôn……nôn……" Tam phu nhân lại tiếp tục nôn mửa không ngừng.

Bàng quốc công nói: "Những thứ này đều là việc nhỏ, mau nhanh gọi đại phu đến xem tam phu nhân, chẳng qua chỉ là một nha hoàn, nếu nàng thích, một hồi ta tự mình mang tới cho nàng. Nàng mau nhanh ngồi xuống, chớ nói chuyện."

Tam phu nhân nghe thấy như vậy, nét mặt đắc ý liếc mắt nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết một cái.

Bàng Lạc Tuyết nhún nhún vai, vẻ mặt biểu tình không sao cả.

"Làm sao còn chưa tới? Phái người đi gọi nhanh lên." Bàng quốc công nói.

Tam di nương nhìn nha đầu nháy mắt, nha đầu vội vàng chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau dẫn theo một đại phu lạ mắt đến.

"Tham kiến Bàng quốc công, phu nhân." Đại phu nói.

"Mau đến đây xem cho tam phu nhân, cứ luôn nôn mửa không ngừng." Bàng quốc công nói.

"Vậy Quốc công gia trước hết đi qua bên đây, để tại hạ bắt mạch cho tam phu nhân." Đại phu nói.

Bàng quốc công nhanh chóng đi qua một bên, đại phu bắt mạch cho tam phu nhân, nhíu chặt mày.

Dương thị nói: "Vị đại phu này nhìn thật lạ mặt, không giống như đại phu thường dùng trong phủ muội muội."

Tam di nương cười nói: "Đại phu trước đây của ta, trong nhà xảy ra một ít chuyện, trở lại quê nhà, người này là khi hắn đi đã đề cử."

"À? Vậy vị đại phu này chắc là y thuật không kém phải không?" Dương thị nói.

Tam di nương miễn cưỡng nói: "Thiếp thân cũng chỉ là dùng theo thói quen, vị Tần đại phu này y thuật không tệ. Không giống như Vương Thái y bên cạnh phu nhân y thuật cao siêu, miễn khỏe mạnh là được rồi."

Dương thị mỉm cười: "Ta chẳng qua là nói như vậy thôi, muội muội không cần để ở trong lòng. Nếu vị Tần đại phu này y thuật không tệ, cũng để ông ta đến xem bệnh cho Băng nhi nhiều hơn, muội muội không cần quá nhạy cảm."

Tần đại phu lấy tay ra, chắp tay hành lễ với Bàng quốc công: "Chúc mừng Bàng quốc công, tam phu nhân, tam phu nhân có hỉ."

Trong lòng Dương thị không có tư vị gì, còn trên mặt Bàng quốc công là hài lòng cười tươi, vẻ mặt tam phu nhân kích động, Bàng quốc công khẩn trương nói: "Đại phu, ngươi nói thật không?"

Tần đại phu chắc chắn gật đầu: "Tại hạ rất rành về hỉ mạch, mạch đập lưu loát, đây là đặc thù của hỉ mạch. Chúc mừng Bàng quốc công, chúc mừng tam phu nhân."

Bàng Lạc Tuyết đi lên phía trước nói: "Thực sự là chúc mừng tam di nương, cần phải dưỡng thai thật tốt."

Dương thị cũng đi lên phía trước nói: "Chúc mừng lão gia, chúc mừng muội muội, trong phủ chúng ta thế nhưng đã lâu không có sinh con trai, chắc hẳn nếu lão phu nhân biết được, cũng rất cao hứng."

Quả nhiên trên mặt Bàng quốc công hài lòng, lần trước tứ phu nhân mang thai chính mình còn chưa cao hứng xong, liền đã sinh non, lần này thế nào cũng phải giữ được đứa bé này, diễễnđàànlêêquýýđôôn liền nói: "Nàng nên bảo dưỡng thân thể thật tốt, thân thể nàng yếu như vậy, sau này thỉnh an có thể miễn thì miễn đi."

Tam phu nhân rúc vào trong lòng Bàng quốc công, đồng ý gật gật đầu.

Dương thị nói: "Đợi một chút, ta sai người đưa tới một chút thuốc bổ cho thai nhi, nếu muội muội thích cũng có thể uống một chút."

"Đa tạ phu nhân." Tam di nương hành lễ nói.

Bàng quốc công vội vàng đỡ tam di nương, trách cứ: "Đã nói nàng phải bảo dưỡng thân thể thật tốt, lúc nảy mới vừa nói xong, nàng lại không nhớ rõ, làm ta yên tâm thế nào đây."

"Muội muội đã mang thai, nha hoàn bên này sợ là không đủ, đợi chút nữa dẫn vài cô cô qua đây, muội muội cũng chọn vài người, ta tự mình đi chuẩn bị thức ăn lót dạ cho người đưa tới, lão gia phải ở cùng muội muội nhiều hơn."

"Làm phiền phu nhân." Bàng quốc công nói.