Bàng Lạc Tuyết về đến nhà, nhớ lại tất cả chuyện trong cung chỉ cảm thấy như một giấc mộng.

Một đường không nói chuyện.

Trở lại trong phủ đã là giờ lên đèn, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu nhìn vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết mệt mỏi vội vàng bưng nước nóng rửa mặt tới.

Lúc dòng nước ấm áp chạm vào làn da, Bàng Lạc Tuyết mới cảm giác được mình còn sống, rửa tay, xoa ngực của chính mình, rõ ràng có thể cảm nhận được tim đang đập, Bàng Lạc Tuyết lại cảm giác tâm của mình so với ai khác đều băng lãnh hơn.

"Tiểu thư, Sở công tử đã đến, hôm nay tiểu thư mệt mỏi, còn muốn đi học sao?" Liên Diệp hỏi.

"Đương nhiên phải đi, đợi các ngươi chuẩn bị một chút món ăn ngon miệng, mang một bình rượu đến phía sau viện, ta cùng với Sở công tử cùng nhau ăn cơm, Liên Ngẫu mang thuốc bổ đến chỗ lão phu nhân cùng mẫu thân." Bàng Lạc Tuyết phân phó nói.

Liên Diệp Liên Ngẫu vội vàng đi làm.

Bàng Lạc Tuyết đi trên đường trước hậu viện, quả nhiên Sở Mộc Dương đã sửa lại hoa viên một lần nữa, dựa theo bố trí ngũ hành bát quái, nếu như người không hiểu cực dễ lạc đường ra không được, mặc dù chỉ là một đoạn đường ngắn, thế nhưng bố trí thật hoàn mỹ, nếu không phải kiếp trước vì giúp đỡ Tấn vương chiến đấu, nàng cũng sẽ không học thuật ngũ hành bát quái, mặc dù chỉ là học lướt qua, thế nhưng đối với Sở Mộc Dương điểm này vẫn là đủ rồi.

Bàng Lạc Tuyết một đường dựa theo quy củ mà đi, đi qua rừng cây, Sở Mộc Dương đang ở trước phòng khách thưởng thức một bức họa, Bàng Lạc Tuyết đi tới phía sau lưng nói: "Mộc Dương sư phụ thật có nhã hứng, có lẽ là đồ nhi để người chờ lâu."

Sở Mộc Dương xoay người nói: "Hôm nay mới biết được Tuyết nhi của chúng ta họa kỹ còn gì bằng, phúc cảnh xuân đồ này ý cảnh thật cao thâm a."

Bàng Lạc Tuyết cười cười: "Chẳng qua chỉ là một bức họa xấu xí, miễn cưỡng chỉ có thể nhìn, có phải ý cảnh gì đâu. Thuật ngũ hành bát quái của sư phụ cũng không tệ nha."

"Nga? Tuyết nhi cảm thấy không tệ, thế nhưng sư phụ lại không cho là như vậy."

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày "Vì sao?"

"Nếu là ta vốn là có thể dễ dàng đến đây, lúc này ngươi hẳn là còn đang trong rừng cây tìm lối ra mới phải."

"Vậy ý của sư phụ chính là khen Tuyết nhi quá thông minh." Bàng Lạc Tuyết che mặt khổ não.

Sở Mộc Dương lắc đầu, nha đầu này quả nhiên là tiểu quỷ, ho một tiếng: "Hôm nay ta là tới kiểm tra ngươi học thế nào?"

Bàng Lạc Tuyết cũng không náo loạn, ngồi ngay ngắn, chuyên tâm viết bài.

Sở Mộc Dương kinh ngạc, biết nha đầu này thông minh, nhưng cái gì cũng không làm khó được nàng. Thế là tỉ mỉ giảng giải các loại tập tính khác nhau của thảo dược và phương pháp trồng cho nàng, thân là thầy thuốc, không chỉ phải biết y thuật chữa bệnh, phải hiểu được thảo dược, càng phải biết trồng thảo dược.

Bàng Lạc Tuyết chuyên tâm nghe hắn giảng giải, lấy được từ chỗ hắn không ít thảo dược quý hiếm, cho mình nghiên cứu, trước khi đi, còn lưu lại một bao dược thảo, để khảo nghiệm Bàng Lạc Tuyết trồng thảo dược, cần phải dùng tâm lương khổ.

Thầy trò hai người uống cạn mấy chén, Bàng Lạc Tuyết cáo từ, để lại Sở Mộc Dương nghỉ ngơi.

Trở lại Lạc Tuyết các.

Bàng Lạc Tuyết nhấc cổ tay áo lên, tháo chiếc vòng bóng xanh hoàng hậu tặng xuống, dưới ánh nến xem, không hổ là tinh thạch nổi danh cùng huyết phách truyền lại cho đời sau, lần đầu tiên nhìn thấy, mắt liền bị màu lục hấp dẫn.

Đặt trên bàn, vén ống tay áo lên, lấy huyết phách trên cánh tay ra, vì không muốn người khác nhìn thấy, Bàng Lạc Tuyết đã mang nó lên tận trên cánh tay, bây giờ lấy xuống, trên cánh tay giữ lại ấn ký thật sâu. Bất quá Bàng Lạc Tuyết cảm thấy đáng giá, hai vòng tay nổi danh nhất trên đời bây giờ đều thu được vào tay trên danh nghĩa của mình. Lúc cuối Tấn vương nhặt trâm phượng bát đuôi bị cắt vỡ đặt vào tay của Bàng Lạc Tuyết liền đi, điểm này làm cho Bàng Lạc Tuyết rất nghi hoặc, hắn rốt cuộc là có ý gì. Bất quá vật đã tới tay, không cần cũng không được, tuy rằng mình có sự nghiệp to lớn, nhưng việc cần cù tiết kiệm nàng cũng hiểu, ngày mai đưa cây trâm này đến Lâm Lang các để chế tạo thêm, nhất định sẽ là vật phẩm làm cho tiểu thư khuê các cả kinh thành đều muốn cướp giật món trang sức này về.

Bàng Lạc Tuyết cố suy nghĩ về hình dáng của cây trâm, không nhìn tới bên dưới ánh nến yếu ớt, ánh sáng hai màu hồng lục giao nhau hiện ra những đường nét tinh tế.

Trong hoàng cung

Hoàng hậu đã như nguyện ý thu thập được Vương quý phi cùng Nghi quý phi, đương nhiên an ổn ngủ ngon giấc, lại phân phó Nhược Phương đến khố phòng tìm bảo bối tới đặt ở dưới gối, mới để Nhược Phương lui ra, lên giường đi ngủ.

Hoàng hậu vừa ngủ say, liền có một ả cung nữ thừa dịp bóng đêm lặng lẽ từ trong cánh cửa Thần Hi cung chạy ra ngoài, hoàng hậu nằm ở trên giường vừa ngủ say liền mở mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm bức màn, trong mắt tràn ra sát ý nhè nhẹ.

Trong Khôn Ninh cung.

Vương Nhược Dao trở lại trong cung, liền bắt đầu giận dữ, đập bình hoa tan tành, nô tài quỳ đầy đất không dám thở mạnh ra, chỉ chờ nàng đập mệt mỏi, mới ngồi xuống.

"Dọn dẹp sạch sẽ, đều cút ra ngoài." Vương quý phi quát.

Nô tài không dám chậm trễ, lập tức bắt tay vào làm dọn dẹp sạch sẽ rồi lui xuống.

Vương Nhược Dao ngồi ở trên giường, hôm nay tổn thất lớn nhất chính là nàng, vòng tay của mình phải tặng cho con tiện nhân Bàng Lạc Tuyết kia, ngay cả cung nữ thiếp thân của mình cũng bị hoàng hậu kiếm cớ đánh chết, lão hoàng hậu này thật cho là mình có thể ở trên hậu vị được lâu sao, chờ nàng có thể thuận lợi mang thai đứa nhỏ, hậu vị này nhất định là của nàng, còn vị trí thái tử nhất định sẽ là của con nàng, nàng không phải là không hoài nghi Nghi quý phi, mặt ngoài nữ nhân này xem ra khiêm tốn ôn hòa, trên thực tế lại âm hiểm độc ác, nàng ta cùng mình giao hảo chẳng qua là vì có Tấn vương lót đường, chính mình bây giờ được bệ hạ cưng chiều, không lo tương lai không có đứa nhỏ. Hai lão già này thật cho là bản cung là đồ ngốc sao. Muốn ta làm giá ý cho các ngươi, có phần quá tự cho mình là nhất rồi.

"Nương nương, nô tỳ có việc bẩm báo." Bên ngoài truyền đến giọng nói của Chu công công.

Vương Nhược Dao không vui, đã trễ thế này còn nhiều chuyện như vậy: "Vào đi."

Chu công công vào cửa nói: “Nô tài thỉnh an nương nương.”

"Chuyện gì."

"Hồi nương nương, cung nữ mà chúng ta phái đến Thần Hi cung nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo với nương nương."

"Cho nàng vào."

"Dạ!"

Chỉ chốc lát sau, liền có một cung nữ theo Chu công công tiến vào.

"Nô tỳ tham kiến nương nương."

"Lục Hà, thế nhưng hoàng hậu có chuyện gì." Vương quý phi nói.

Lục Hà nhỏ giọng nói: "Hồi nương nương, hôm nay nữ tỳ phát hiện, Nhược Phương cô cô lấy ra từ khố phòng một cái hộp."

"Chuyện này có cái gì kỳ quái đâu." Vương quý phi không vui.

"Nương nương, trong cái hộp kia trang thế nhưng là huyết phách." Lục Hà kiên định nói.

"Huyết phách?" Vương quý phi hỏi, lại cúi đầu thì thào tự nói: "Không có khả năng a, lúc đó bệ hạ đã sai người đập vỡ huyết phách, việc này chính là mình xúi giục, chính mình đương nhiên rõ ràng, tại sao có thể có huyết phách thứ hai?"

Vương quý phi nhìn về phía Lục Hà nói: "Ngươi đã thấy rõ ràng sao?"

"Hồi nương nương, nô tỳ thấy đích thực là thực, màu sắc kia nhất định là huyết phách không thể nghi ngờ." Lục Hà đáp.

"Chẳng trách năm đó hoàng hậu dễ dàng thỏa hiệp như vậy, hóa ra là tìm hàng giả đến thay thế, chẳng trách chuyện năm đó có chút kỳ quặc. Ngươi đã nhìn thấy hoàng hậu giấu huyết phách ở nơi nào?"

"Ngay dưới gối của hoàng hậu."

Vương quý phi gật gật đầu, phân phó nói: "Mấy ngày nữa, ngươi hãy để ý, nhìn xem hoàng hậu có duy trì như vậy hay không."

Lục Hà gật đầu.

Vương quý phi phân phó Chu công công thưởng cho nàng một thỏi hoàng kim, Lục Hà cảm thấy mỹ mãn xin cáo lui.

Hừ, rất tốt, hoàng hậu nương nương quả nhiên nhiều thủ đoạn, bất quá nếu là mình bắt đúng thời cơ, sợ là vị trí này của hoàng hậu sẽ phải tràn ngập nguy cơ, nghĩ đến điểm này, Vương Nhược Dao liền cảm thấy vui sướng hơn rất nhiều, hôm nay phải chịu khuất nhục, ngày khác nhất định phải bắt các nàng hoàn trả lại gấp đôi.

Nói xong, liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Ban đêm trong hoàng cung, yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có một chút tiếng côn trùng kêu mỗi ngày, một ngày một đêm tính toán.

Thiên Hi cung.

Nghi quý phi ngồi ở trên giường quý phi, tỉ mỉ nhớ lại chuyện ngày hôm nay, nàng cảm thấy có chút kỳ quặc, nàng không quen nhìn Vương quý phi được sủng mà kiêu, thế nhưng càng không muốn nhìn thấy hoàng hậu đắc ý, dù sao hoàng hậu có con trai, Vương quý phi nàng vẫn còn hữu dụng, hôm nay khi nàng nhìn thấy cây trâm bị thêm một đuôi, nàng liền mượn hoa hiến phật tặng chiếc vòng ra ngoài.

Vương Nhược Dao này thật cho là bản cung là người mù sao, nàng muốn để thứ nữ Bàng quốc công gả cho con trai của mình, nếu là trước đây nàng sẽ suy nghĩ một chút, thế nhưng hiện tại Bàng Lạc Vũ liền không có cơ hội này, mẫu đơn yến lần trước đã bị hoàng hậu xử phạt, nữ tử như vậy đối với đại nghiệp của hoàng nhi không có bất kỳ chỗ tốt nào, ngược lại là trói buộc.

Chỉ là chuyện hôm nay rốt cuộc là người nào gây nên đây, nếu như nói là Bàng Lạc Tuyết, tiểu cô nương này tâm tư chân thật cũng thâm trầm một chút, nhưng nàng cũng không tiếp xúc lâu với cây trâm, làm sao sẽ thêm vào đây, không, không phải là nàng. Nữ hài tử này, thông minh lanh lợi, lại được hoàng hậu thích, thêm xuất thân danh môn, so với Bàng Lạc Vũ không biết tốt hơn bao nhiêu lần, nữ tử như vậy mới xứng đôi với Tấn nhi của mình, tuy nói bây giờ hoàng đế chưa sắc lập vị trí thái tử, thế nhưng Triệu Chính Dương con của hoàng hậu đã được phong làm Dự vương, mặc dù hoàng nhi của mình cũng được phong làm Tấn vương, thế nhưng dù sao không có chức quyền, có thể thấy hoàng thượng vẫn để ý đứa nhỏ của hoàng hậu hơn, không, không được, nàng nhất định phải làm cho con của mình leo lên hoàng vị, như vậy mới có thể bảo hộ được mình và tôn vinh gia tộc. Bàng Lạc Tuyết thật là một quân cờ tốt, nữ tử như vậy mới là trợ lực với đại nghiệp củaTấn vương.

Nghi quý phi nắm bàn tay mình thật chặt, cô bé này nàng đã định rồi, nhất định phải để Tấn nhi lấy được trái tim của nàng, như vậy mới có thể tiến thêm một bước để hoàng đế tứ hôn*, đích nữ Bàng quốc công gia, đương nhiên không thể tùy tùy tiện tiện thu vào tay.

Tứ hôn: Ban hôn ước.

Nghi quý phi lười biếng cười, hôm nay nhìn Vương quý phi mất đi phụ tá đắc lực, thật đúng là không tệ, nữ nhân này ỷ vào chính mình trẻ tuổi liền hết sức lông bông, nếu không phải nàng còn có chút tác dụng, đã sớm xé rách da mặt của nàng, quả nhiên còn không biết xấu hổ. Bất quá, hôm nay nàng phát hiện, có lẽ nàng là một lựa chọn rất tốt.

Tại trong hoàn cung, con nối dõi phải là con của nữ nhân đứng đầu, mà Vương Nhược Dao, mặc dù được sủng ái, nhưng sợ là phúc phận không có nhiều như vậy.