Bàng quốc công quay đầu nhìn thấy Dương thị nói: "Sao hôm nay lại trở lại?"

Dương thị nói: "Yết kiến lão gia, có một số chuyện muốn thương lượng với lão gia nên mới quay về trước."

Tứ phu nhân khẩn trương nói: "Yết kiến lão gia."

Bàng quốc công nhìn về phía Dương Dĩnh nói: "Mấy ngày nay vất vả cho nàng rồi, trở về là tốt."

Bàng quốc công nhìn hai bên một chút nói: "Lão phu nhân đâu?"

Dương thị nói: "Lão phu nhân nói bà vẫn còn muốn nán lại nơi đó vài ngày, bảo là muốn đón Thu Nguyệt hồi phủ." Lúc Dương thị nói đến Thu Nguyệt, chậm rãi kéo dài giọng điệu.

Trong lòng Bàng quốc công nhảy dựng, nhìn Dương thị: "Phu nhân, chuyện này không phải là ý của ta, ta đã đáp ứng nàng, sẽ không để nàng ta trở về phủ."

Dương thị cười cười, kéo tay Bàng quốc công nói: "Lão gia không cần lo lắng, chuyện đều đã qua lâu như vậy rồi, ta cũng không để ở trong lòng, huống chi chuyện này là do lão phu nhân quyết định, thiếp thân cũng nguyện ý nhượng bộ."

Bàng quốc công nói: "Việc này, ta sẽ nói với lão phu nhân."

Dương thị nhìn Bàng quốc công, nhìn trái phải xung quanh một vòng nói: "Đây là làm sao vậy, Tam muội có thai, sao lại ngồi dưới đất."

Nhị phu nhân cười lạnh, rõ ràng vừa vào cửa là thấy được, lại cứ nói xong chuyện khác, hiện tại làm bộ như mới phát hiện, quả nhiên là tâm cơ thâm trầm, xem ra sau khi diệt trừ Tam phu nhân, phải có động tác nhanh một chút mới có thể lật đổ Đại phu nhân.

Tam phu nhân quỳ gối đến dưới chân Dương thị nói: "Phu nhân, ta bị oan, là bị oan."

Đại phu nhân mang vẻ mặt mù mịt nhìn Bàng quốc công, Bàng quốc công đỡ Dương thị đến trên ghế nói: "Phu nhân, nàng ngồi một chút, đi xe mệt nhọc rồi."

Dương thị quan tâm cười cười nói: "Sách nhi đi đón ta, trái lại cũng không chịu nhiều khổ cực lắm, vẫn nên để cho Tam muội đứng lên đi, trên mặt đất lạnh, có thể là có hiểu lầm gì thôi."

Nhị phu nhân nói: "Tỷ tỷ, người có điều không biết. Việc này bây giờ cũng chưa có gì rõ ràng, bất quá nha đầu kia đúng là nha hoàn của Tam muội."

Dương thị ngẩng mặt lên nói: "A...?" Dương thị nhìn chằm chằm Ngọc Oánh trên mặt đất: "Đúng thật là nha hoàn của Tam muội, nhìn có vài phần ấn tượng."

Ngọc Oánh ngẩng đầu lên nói: "Yết kiến phu nhân, nô tỳ là nha hoàn của Tam phu nhân, nô tỳ tên gọi là Ngọc Oánh."

Dương thị gật đầu nói: "Ừ, giải thích xem, đây tới cùng là xảy ra chuyện gì. Ngươi nên nói cho cẩn thận. Nếu có nửa điểm không đúng hay không thật, lập tức kéo ra ngoài loạn côn đánh chết."

Ngọc Oánh nói: "Nô tỳ không dám, phu nhân, lời nô tỳ nói chính là lời thật. Là Tam phu nhân sai nô tỳ đi tìm Tần đại phu này."

" Tần Đại phu không phải là đồng hương của Tam phu nhân sao? Có vấn đề gì sao?" Dương thị hỏi.

Ngọc Oánh gật đầu nói: "Hồi phu nhân, lúc Tần đại phu này tới, phu nhân từng thương lượng với ông ta rất lâu, mà còn tam phu nhân căn bản không mang thai. Là Tần đại phu dùng dược khiến nàng có biểu hiện giả."

Tam phu nhân nhìn Dương thị nói: "Không, không phải như thế. Thiếp thân không có, thiếp thân thật sự không có, Mễ Ngọc Oánh vì sao ngươi vu tội ta?"

Ngọc Oánh nói: "Phu nhân, sự tình đã bại lộ. Người cũng không giấu diếm lừa dối được nữa, những quần áo dính đầy máu của phu nhân đều là nô tỳ đốt giúp người, kể cả việc tiễn Tần đại phu đều là Tam phu nhân người sắp xếp cho nô tỳ làm. Người làm sao có thể làm như vậy?"

Dương thị nói: "Cho là phu nhân nhà ngươi giả mang thai. Cuối cùng vẫn lại bị vạch trần, tại sao nàng lại muốn mạo hiểm như vậy?"

Ngọc Oánh nói: "Hôm nay nô tỳ phụng mệnh đưa Tần Đại phu ra ngoài chính là vì Tần Đại phu phải giúp Tam phu nhân ra ngoài tìm một phụ nữ có thai thích hợp. Đến lúc đó treo đầu dê bán thịt chó."

Bàng quốc công đập mạnh lên trên bàn nói: "Kẻ tiện nhân này, vậy mà lại ngu xuẩn ác độc như vậy, cách làm tàn độc như vậy cũng nghĩ ra được."

Tam phu nhân nói: "Phu nhân, ta không có, ta thật sự không có."

Nhị phu nhân mang vẻ mặt tiếc hận nói: "Tam muội a, ngươi thật sự là quá hồ đồ, sao ngươi có thể làm như vậy, huyết mạch của lão gia sao lại dám qua loa như vậy a."

Tam phu nhân quỳ gối trước mặt Bàng quốc công, khóc đến lê hoađái vũ nói: "Lão gia, người phải tin tưởng ta a, ta thật sự không có. Là nàng vu cáo hàm hại ta."

Bàng quốc công nói: "Đến lúc này mà ngươi còn dám chống chế." Bàng quốc công vô cùng thất vọng với Tam phu nhân, nhìn Tam phu nhân nói: "Đừng ép ta sử dụng gia pháp."

Nhị phu nhân nói: "Tam muội, ta thấy ngươi vẫn là nên nhận đi."

Tam phu nhân trừng mắt nhìn Nhị phu nhân nói: ""Là ngươi, là ngươi ghen tỵ việc ta được lão gia sủng ái, là ngươi trù tính ta, toàn bộ đều là ngươi, là do dược thiện mà ngươi đưa tới."

Nhị phu nhân ủy khuất nhìn Bàng quốc công nói: "Lão gia, người nhìn xem, Tam muội muộilại hồ đồ ác độc như vậy, oan uổng thiếp thân a."

Tam phu nhân nhìn vẻ mặt ủy khuất của Nhị phu nhân, đứng lên, tát cho nàng một cái thật mạnh nói: "Kẻ tiện nhân ngươi, đều là ngươi hại ta."

"Không, là chính ngươi bị lợi ích che lấp tâm tư." Nhị phu nhân lớn tiếng kêu nói.

Bình thường là vị Nhị phu nhân đoan trang đại lượng, lại có lúc túm tóc ẩu đả lẫn nhau như vậy.

Tứ phu nhân nhìn thấy trong lòng vui vẻ muốn chết, thì ra là kế hoạch tiểu thư đề ra, quả nhiên là đặc sắc.

Sắc mặt Bàng quốc công càng ngày càng đen, đã sắp bạo phát, cuối cùng Bàng quốc công đứng lên nói: "Tất cả dừng tay."

Bàng Lạc Băng khẩn trương tiến lên giữ Tam phu nhân lại, giờ nàng đã bị dọa đến mờ mịt, hoàn toàn không có gặp qua bộ dạng luống cuống như vậy của mẫu thân, lưu lại trong tầm hồn của nàng một bóng mờ nho nhỏ.

Lúc hai người dừng lại, quần áo đã bị kéo tới rách tung tóe, trâm cài tóc tán loạn. Bàng Lạc Băng đỡ Tam phu nhân suy yếu, âm ngoan trừng mắt nhìn Nhị phu nhân.

Dương thị nhìn một chỗ trên đất, phảng phất như trong mắt nàng đều không có cái gì phát sinh. Trong mắt Tứ phu nhân lại ngập tràn khoái cảm trả thù.

Trên mặt Nhị phu nhân bị ngón tay bén nhọn của Tam phu nhân cào đến máu tươi chảy ròng ròng, Tam phu nhân đồng dạng cũng không khá hơn chút nào, khóe miệng chảy ra một chút máu.

Bàng quốc công âm ngoan nói: "Các ngươi xem bộ dáng của các ngươi, nào có bộ dạng phu nhân như mọi người, cùng với những người đàn bà chanh chua này thì có cái gì khác biệt. Uổng cho các ngươi đều xuất thân là tiểu thư khuê các, nói ra còn không dọa người sao."

Dương thị nói: "Lão gia, xin người bớt giận, ngàn vạn lần đừng chèn ép thân thể."

Bàng quốc công vỗ vỗ tay nàng, vẫn chỉ có phu nhân là tri kỷ nhất.

Dương thị nhìn Vương thái y nói: "Vương thái y, hôm nay làm phiền ông rồi, quản gia đến đưa Vương thái y ra ngoài, đến phòng thu chi lấy nhiều bạc hơn, chuyện hôm nay , mong rằng thái y giữ bí mật."

Vương thái y nói: "Tại hạ đã biết, Quốc công gia, phu nhân, tại hạ xin được cáo lui trước."

Vương thái y tự nhiên là biết loại chuyện ẩn giấu trong đại gia tộc này, có thể có mấy cái là sạch sẽ. Cách làm của người thông minh chính là giả câm giả điếc, phòng thân mới đúng là vương đạo.

Sau khi Thái y ra về, Dương thị nhìn hai người, lắc lắc đầu, hỏi: "Lão gia, người cảm thấy việc này phải làm thế nào mới được."

Bàng quốc công chán ghét liếc mắt nhìn Tam phu nhân một cái: "Lão Tam về sau liền chuyển vào Ly viên ở phía sau, không có phân phó gì thì không được ra ngoài."

Tam phu nhân lập tức trợn tròn mắt. Nàng biết Ly viên là nơi giam giữ tỳ nữ phạm sai lầm của Bàng quốc công phủ. Nữ nhân chết ở đó không một trăm thì cũng chín mươi chín, lão gia nhốt mình tại nơi này sợ rằng cả đời này sẽ không ra được rồi. Tam phu nhân ngồi sững trên đất lẩm bẩm nói: "Lão gia, người đừng đối xử với thiếp thân như vậy. Thiếp thân thật sự bị oan."

Bàng Lạc Băng oa khóc ra thành tiếng nói: "Phụ thân, cầu xin người đừng giam mẫu thân, mẫu thân thật sự là bị oan, nàng thật sự bị oan."

Bàng quốc công nhìn tiểu nữ nhi này nói: "Mang Tam tiểu thư đi. Nhanh lên."

Tam phu nhân lập tức nóng nảy ôm Bàng Lạc Băng nói: "Không, không cho đám người các ngươi lại đây. Không cho các ngươi mang Băng nhi bên cạnh ta đi."

Bàng Lạc Băng ôm chặt lấy Tam phu nhân, khẩn trương nhìn các nha hoàn cùng ma ma đang dần áp sát.

Ý tứ của Nhị phu nhân chính là lần này tốt nhất đem nhốt nha đầu Bàng Lạc Băng này vào Ly viên luôn một lần, như vậy nàng sẽ lặng lẽ sai người giết chết các nàng, thần không biết quỷ không hay.

Nhị phu nhân nói: "Tam muội cùng Băng nhi thật sự là mẫu tử tình thâm a. Cả ta cũng động lòng, không bằng..."

Bàng Lạc Tuyết sao có thể đồng ý để Nhị phu nhân ngoan độc này phá hủy đi đại sự của bản thân, lúc này tới chỗ Tam phu nhân nói: "Tam di nương. Ta biết ngươi rất thương Băng nhi, phải biết rằng, nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, khó có thể đảm bảo phụ thân sẽ không giận chó đánh mèo với Băng nhi muội muội, ngươi cần phải suy nghĩ vì tiền đồ của Băng nhi muội muội a."

Lời của Bàng Lạc Tuyết nói như nện trong lòng của Tam phu nhân, đầu óc đột nhiên thanh tỉnh, nhìn Nhị phu nhân trừng mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, nhất thời khẽ buông tay, nàng biết, đã biết bản thân đã thua trong tay kẻ tiện nhân Vương Nhược Sanh này, nhưng mình còn có Băng nhi, nếu Băng nhi bị giận lây, vậy cả đời này của nàng đều thật sự không có gì rồi.

Nhị phu nhân bất mãn với việc Bàng Lạc Tuyết đột nhiên mở miệng giúp Tam phu nhân, trong lòng tức giận, nhưng trên mặt mũi lại không để lộ một chút, đủ để thấy tâm tính của nàng mạnh đến cỡ nào.

Tam phu nhân lau khô nước mắt dập đầu một cái với Bàng quốc công nói: "Lão gia, mặc kệ người tin hay không tin, chuyện này thật sự là ta vô tội, bất quá thiếp thân biết, hiện tại bất luận thiếp thân nói cái gì, người cũng sẽ không vì cái gì mà tha thứ cho ta, chỉ hi vọng lão gia có thể nể tình một phần phu thê ân ái, đừng giận lây sang Băng nhi, nàng vẫn chỉ là một đứa bé."

Bàng Lạc Băng nhìn Bàng quốc công nói: "Phụ thân, xin người đừng giam mẫu thân, ta không muốn rời xa mẫu thân."

Bàng quốc công nhìn Bàng Lạc Băng nói: "Các ngươi vẫn còn thất thần làm gì, nhanh mang tiểu thư đi."

Nha hoàn không dám không tuân theo đỡ Bàng Lạc Băng khóc thét trên mặt đất kéo ra ngoài.

" Mẫu thân, mẫu thân, ta không muốn rời khỏi người, phụ thân, người đừng đối xử với mẫu thân ta như vậy a..." Bên ngoiaf truyền đến tiếng khóc khàn cả giọng của Bàng Lạc Băng, từng chút từng chút gõ vào trong lòng người trong phòng.

Đến khi không nghe được tiếng của Bàng Lạc Băng nữa, Bàng quốc công đi đến trước mặt Tam phu nhân tát nàng một cái thật mạnh nói: "Người tới, nhốt nàng vào Ly viên, không cho bất luận kẻ nào thăm hỏi."

Tam phu nhân tựa như cam chịu số phận mà bị nha hoàn khiêng đi.

Ngọc Oánh co rúm lại Bàng quốc công, quả nhiên không ngoài sự đoán, Bàng quốc công thở dài nói: "Đem nha đầu kia kéo ra ngoài loạn côn đánh chết đi."

Ngọc Oánh hoảng sợ nhìn Bàng quốc công, Bàng Lạc Tuyết dùng vẻ mặt ra hiệu với Tử Quyên bên cạnh.

Tử Quyên nói: "Nhanh bịt miệng kéo nàng ta ra ngoài."

Ngọc Oánh biết tiểu thư sẽ không giết nàng, nhưng là vẫn phải diễn trò, không ngừng dập đầu nói: "Lão gia tha mạng, tha mạng a."

Tử Quyên mang người bịt miệng của nàng ta lại, kéo ra ngoài.

Bàng quốc công thở dài thườn thượt một cái, Dương thị vỗ vỗ tay ông nói: "Để Tam muội tĩnh tâm cũng được rồi, lão gia đừng thương tâm quá độ."

Bàng quốc công dịu dàng nhìn thê tử nói: ""Là nàng ta gieo gió gặt bão, không thể trách người ngoài."

Dương thị nói: "Nếu chuyện tình của Tam muội đã xử lý xong, lão gia, thiếp thân cũng có chuyện cần nói.:

Bàng quốc công nhìn Dương thị, Nhị phu nhân đồng thời cũng nhìn Đại phu nhân tuy vẫn đoan trang như vậy, lại cảm thấy sự tươi cười của nàng khiến cho người ta nhìn mà sởn gai ốc.