“Thần phục ta.” Lãnh Nguyệt Tâm trêи mặt hiện ra một tia lệ khí, khí thế quanh thân đột nhiên tăng lớn, uy áp kinh khủng xuất hiện, uy áp kia vô tận khiến cho cự xà chậm rãi bình tĩnh lại.

Nham vốn là đứng cách đó không xa, cho nên khi cỗ uy áp này phát ra, lại không cẩn thận bị uy áp kia công kϊƈɦ đến.

Nhìn cánh tay của mình một chút, Nham trong đôi mắt không thể tin.

Vừa rồi uy áp kia là chuyện gì xảy ra?

Nham còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, phía trước hắn cách đó không xa, cự xà tựa như bị tê liệt, ngã trêи mặt đất, mà Lãnh Nguyệt Tâm cũng từ trêи đầu nó lăn xuống dưới, sắc mặt táo nhợt, trêи trán, còn có rất nhiều mồ hôi, giống như cá rời khỏi nước, cực kỳ khuyết thiếu dưỡng khí!

Nham thấy thể, lắc mình một cái đến trước mặt Lãnh Nguyệt Tâm, còn chưa kịp nói chuyện, vừa vặn nhìn thấy trêи đầu cự xà hiện lên một ấn ký hỏa diễm màu đỏ.

Thân thể khẽ giật mình, Nham nhìn một chút Lãnh Nguyệt Tâm ngã trêи mặt đất, lại nhìn cự xà kia một chút, nửa ngay mới lắp bắp nói một câu: “Ngươi…Ngươi thế mà thật…Thật sự thành công!”

Lãnh Nguyệt Tâm nhìn Nham một chút, hít sâu một hơi, hư nhược phun ra hai chữ, “Mệt mỏi quá.”

Mẹ nó, từ trước tới nay, nàng cảm thấy đây là lần mệt nhất, toàn thân bất lực, đầu đau muốn chết.

“Kia là tất nhiên.” Nham cười cười, “Nguyệt Tâm, ngự thú chính là cần đến tinh thần lực cường đại để điều khiển, ta có chút ngoài ý muốn đó là, tinh thần lực của ngươi lại có thể khống chế được bát giai linh thú.”

Lãnh Nguyệt Tâm ngược lại là không có nghĩ nhiều như vậy, mà là chậm rãi ngồi dậy, bắt đầu tu luyện.

Không có một chút thể lực, sắc trời lại đen, nàng nhất định phải khôi phục một ít thể lực, nếu không, sợ rằng sẽ chết ở nơi này.

Thời khắc cự xà an phận nằm ở một bên, thần sắc có chút phức tạp nhìn Lãnh Nguyệt Tâm, không biết suy nghĩ cái gì.

Nó không phải là nghe được trêи người nàng có hương vị của thiên linh cỏ sao?

Hắn chỉ là muốn ăn thôi mà!

Làm sao lại bị nàng in xuống ấn ký rồi?

Cảm thấy được ánh mắt của cự xà, Nham quay đầu, ngăn ở phía trước Lãnh Nguyệt Tâm, ngăn cách ánh mắt của nó.

“Linh thú bị in xuống ấn ký ngự thú, sẽ phải trung thành đến khi chết, nếu như dám công kϊƈɦ chủ nhân, trong nháy mắt sẽ hôi phi diệt yên.” Nham khóe miệng có chút giương lên, “Nếu như không muốn chết, liền thu hồi tâm tư của ngươi.”

Cự xà trừng đôi mắt to, bất đắc dĩ nhìn Nham, lại không thể thừa nhận hắn nói đều là thật.

Ngự thú lệnh, thứ đã biến mất vạn nam kia thế mà lại xuất hiện lần nữa….

Đây có phải đại biểu cho thú tộc bọn chúng sắp gặp phải đại nạn?

Lãnh Nguyệt Tâm qua hai canh giờ mới mở mắt ra, mà Nham sớm đã phân phó cự xà chuẩn bị Hỏa Diễm.

Mặc dù linh thú thực lực dưới thâp giai sẽ không có trí tuệ, nhưng lại có linh thức, mà thân là ma thú, Nham tự nhiên biết được làm sao cùng bọn chúng câu thông.

Lãnh Nguyệt Tâm sau khi tỉnh lại, vừa mới nghiêng đầu, liền thấy kế bên mình lại là một màu đen, khóe miệng có chút co lại, nàng cũng không nghĩ tới thế mà lại có thể thu phục được nó.

“Bị in xuống ấn ký ngự thú, dùng sáo huyết ngọc gọi ra là được, bọn chúng sẽ xuất hiện trong nháy mắt, đây là năng lực của bọn chúng khi đã thần phục.” Nham nói xong, giật xuống một con thỏ, ném tới trước mặt Lãnh Nguyệt Tâm, “Tinh thần lực của ngươi rất cường đại, nói không chừng có thể trở thành luyện đan sư.”

“Luyện đan sư?” Lãnh Nguyệt Tâm nhíu nhíu mày lại, trầm tư một hồi lâu mưới nghĩ tới, khóe miệng giật giật một cái, “Luyện đan sư chính là nghề trong vạn người cũng sẽ không xuất hiện được một cái, có khả năng sao?”

Không phải nàng không tin mình, mà là bởi vì luyện đan sư này thực tế rất ít, liền ngay cả Lăng quốc mà nó, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua một cái luyện đan sư, luyện đan sư ở bên trong hoàng cung kia chỉ là một người được tìm từ quốc gia khác đến.