“Vô Song...”

Vân Khuynh bỗng nhiên mở to mắt, vừa đóng cửa phòng, y cái gì cũng chưa kịp nói, đã bị Tần Vô Song mạnh mẽ mà hữu lực đặt ở trên cửa, sau đó liền mạc danh kỳ diệu bị hôn.

Vô Song môi lưỡi bá đạo cấp thiết tập kích y.

Qua lúc đầu vô cùng kinh ngạc, Vân Khuynh liền nhắm mắt lại, đưa tay vòng lấy cổ Tần Vô Song, cùng hắn một khối hôn nồng nhiệt.

Một buổi chiều không gặp, lại giống như hơn nửa thế kỷ không thấy.

Lo lắng một người như vậy, đối với kiếp này của y mà nói, là xa lạ.

Tần Vô Song, Tần Vô Song, thật là một nam tử không đơn giản, trong thời gian ngắn như thế y đã bị hắn thật sâu hấp dẫn, hơn nữa còn vạn phần quải niệm hắn.

Giao phó trái tim ra ngoài, là kết cục tất nhiên, hôm nay cùng Tần Vô Song một khối, giống như là đối với người mình quen thuộc, một cái giơ chân, một cái nhấc tay, một nụ cười, một ánh mắt, đủ để thay thế bất luận cái gì ngôn ngữ.

Tỷ như hiện tại, bọn họ môi lưỡi giao triền, bên trong mang theo linh hồn rung động, mang theo toàn tâm toàn ý thỏa mãn, còn mang theo một chút bất an.

Y biết đây là vì sao, chỉ cần một nụ hôn, y tinh tế hiểu rõ, liền có thể nếm ra toàn bộ cảm tình ở bên trong.

Vân Khuynh thập phần phối hợp Tần Vô Song, chủ động mở ra môi anh đào, hàm răng trắng noãn như trân châu hơi mở, cái lưỡi đỏ tươi theo Tần Vô Song tiết tấu cùng múa.

Đây là một nụ hôn triền miên, giằng co một lúc lâu, Vân Khuynh môi anh đào có chút tê dại, còn có một loại cảm giác trướng đau, miệng sắp cứng ngắc.

Bởi vì miệng vô pháp khép kín, nước bọt màu bạc từ bên môi hai người kề sát trượt xuống, hai gò má trắng noãn cũng bị trướng thành màu hồng.

Trong ánh mắt mỹ lệ thâm thúy, khó có thể tránh hiện lên hơi nước mê ly.

Ý thức của y chậm rãi bay khỏi thân thể, hoảng hốt không ngớt.

Thân thể y bị Tần Vô Song chăm chú đặt ở trên cửa, ván cửa cứng cứng phía sau lưng cũng khiến y rất khó chịu.

“Ngô...”

Hơi nhíu mày, y rên rỉ một tiếng. Thân thể không khỏe giật giật.

Tần Vô Song đáy mắt lắng đọng mặc sắc lưu quang, đôi mắt chợt lóe, liền ôm thắt lưng y, đem y đưa vào trong lòng, Vân Khuynh thuận thế buông ra cánh tay, đặt ở trước ngực Tần Vô Song, nhẹ nhàng đẩy ra.

Không có biện pháp, hôn nữa y sẽ hít thở không thông, vì mạng nhỏ của y suy nghĩ, vẫn là nhanh chóng mau ngăn cản Tần Vô Song càng ngày càng kích động mới tốt.

Chậm rãi buông ra đôi môi đã sưng đỏ của Vân Khuynh, thật dài thở một tiếng, không hề làm cái gì động tác gây rối.

Chỉ là lẳng lặng, chăm chú ôm lấy y.

“Xin lỗi...”

Một lúc lâu lúc, Tần Vô Song thầm giọng nói.

Vân Khuynh thân thể chấn động, đáy lòng tuôn ra một dòng ấm áp, hai gò má dán trong ngực Tần Vô Song, nghe tiếng tim đập vững vàng hữu lực của hắn, chậm rãi mở miệng:

“Không sao, Vô Song, chuyện lần này, không phải ngươi sai, huống hồ, ta không có cũng không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, không phải sao???”

Tần Vô Song dùng cằm ma sát đầu y:

“Thế nhưng ta không thể tha thứ cho mình nếu như ngươi xuất hiện bất luận cái gì ngoài ý muốn, loại chuyện này sẽ không phát sinh nữa, sau đó tuyệt đối sẽ không xảy ra.”

“Ha hả.”

Vân Khuynh cười cười:

“Vô Song a, ngươi không thể đem ta trở thành một con búp bê thủy tinh dễ vỡ, ngươi làm ám hoàng, ta làm ‘Thê tử’ của ngươi, có thể nào lại không có một chút tác dụng, ta không muốn trở thành nhược điểm của ngươi liên lụy ngươi, cho nên, Vô Song, từ ngày mai trở đi, ngươi dạy ta tập võ đi.”

Tần Vô Song giật mình:

“Thời gian tìm không được ngươi lòng ta rất hoảng, rất loạn... Khuynh nhi, ta sớm đã có dự định dạy ngươi tập võ, chỉ là ngươi đã qua niên linh có điều kiện tốt nhất tập võ, cho nên, ta dự định đợi về Tần gia, phối cho ngươi một chút dược cải tạo thân thể cho ngươi sau, sẽ dạy ngươi võ công, như vậy, ngươi bắt đầu học võ, cũng sẽ là làm ít công to.”