Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 318: Ngoại truyện 3.5 tương thân tương ái (kết)

“Ô...”

Thân thể Vân Khuynh run run đau nhức thở ra miệng, chỉ là sau một khắc, môi của y lập tức bị Tần Vô Phong ngăn chặn.

Tần Vô Phong cẩn thận lôi kéo cái lưỡi mềm mại của y, mày kiếm hơi nhíu, đáy lòng có chút yêu thương Vân Khuynh, thế nhưng, trong khung, càng nhiều chính là hưng phấn và chờ mong.

Vân Khuynh cảm thấy linh hồn của mình đều bị toàn bộ hậu huyệt xé rách.

Dục vọng nóng hổi thô to thay thế ngón tay lúc trước, thẳng tắp đánh vào trong thân thể y.

Chỉ là vào một chút, y liền có cảm giác đau đớn như vậy, nếu là toàn bộ đi vào, không phải muốn mạng của y sao???

Lúc này khó chịu không chỉ là Vân Khuynh, Tần Vô Hạ, Tần Vô Song cũng không dễ chịu.

Tần Vô Phong không ngừng hôn môi Vân Khuynh dời đi lực chú ý của y, khơi mào tình dục thân thể y, khiến y có thể vui vẻ một chút.

Ngón tay thon dài ôn nhu vuốt nhẹ lên làn da trắng mịn của y, triền miên lưu luyến không rời, lực đạo không nhẹ không nặng, chọc cho thân thể y mọc lên cảm giác tê tê.

Tần Vô Hạ và Tần Vô Song hai người quỳ ngồi phía sau Vân Khuynh, ở trên lưng Vân Khuynh ấn đầy nụ hôn rậm rạp, Tần Vô Song càng ở bên tai Vân Khuynh mềm nhẹ kể ra thực tâm của mình.

Vừa nói, vừa nỗ lực đi tới, đôi mắt Vân Khuynh mở rất lớn, y cảm thấy phi thường ủy khuất, thế nhưng y cũng hiểu ba người này là quyết tâm không dừng lại.

Để không cho mình bị thương, y chỉ có thể nỗ lực thả lỏng.

Đau đớn giống như rắn quỷ quấn quanh thần kinh y khó chịu không gì sánh được, y thề, vào lần đầu tiên, cũng không có đau nhức như hiện tại.

Sau đó y tuyệt không cho bọn hắn có cơ hội đối đãi y như vậy nữa, hơn nữa, lần này qua đi, y cũng không muốn bọn họ trèo lên giường của y nữa.

Sau nỗ lực nhiều mặt, dâng trào thật lớn của Tần Vô Song rốt cục miễn cưỡng tiến nhập vào trong cơ thể Vân Khuynh.

Hậu huyệt nóng ướt tách ra rất lớn, nếp uốn bên trong đều bị kéo căng, thậm chí xé rách, tia máu đỏ tươi ấm áp hỗn hợp với dược trơn và dịch thể bạch trọc cùng nhau từ sát biên giới chảy ra.

Tần Vô Song và Tần Vô Hạ vào lúc này, đều có một loại cảm giác hung khí của mình muốn đứt lìa trong cơ thể Vân Khuynh.

Thân thể Vân Khuynh bị ba người bọn họ nâng lên, y động cũng không dám động, y cảm thấy mình hô hấp một chút cũng sẽ đau nhức muốn chết.

Có lẽ là từng sinh hài tử, từng lĩnh hội đau nhức cực hạn, cho dù đối mặt với loại tình huống hiện tại này, Vân Khuynh cũng chưa ngất đi.

Ba người giằng co một hồi, dược lúc trước bị Tần Vô Song thoa vào trong cơ thể Vân Khuynh dường như rốt cục nổi lên tác dụng.

Hòa tan trong cơ thể Vân Khuynh, song song nổi lên tác dụng bôi trơn, cũng gợi lên tình dục chưa bị khai quật trong thân thể Vân Khuynh.

Vẫn rất đau, thế nhưng trong đau đớn, đã có một chút cảm giác khác thường.

Một loại khoái cảm khác biệt xen lẫn trong đau đớn, chậm rãi lan tràn trong cơ thể, đồng thời loại khoái cảm này có sức mê hoặc kịch liệt hơn trước đó nhiều, cũng càng làm cho người ta thực tủy biết vị nhiều hơn.

Cảm giác thường ngày ít có như vậy giống như ác ma mê hoặc, biết rõ sẽ rất đau, rồi lại nhịn không được muốn càng nhiều càng nhiều.

Thống khổ và vui sướng kết hợp tiêu diệt triệt để hầu như muốn bức y phát điên, y nhịn không được ôm Tần Vô Phong tận lực nhúc nhích thân thể bị ba người vây chặt.

Có thể tưởng tượng, vào loại thời gian này, nhất cử nhất động của y là cực kỳ quan trọng, không nghĩ qua lại càng không thể vãn hồi.

Ba người khác, vốn có lo lắng cho thân thể y, lúc này y khẽ động như thế, bọn họ cũng nhịn không được nữa.

Không khỏi lại có chút không khống chế được.

Tần Vô Phong thoáng giật mình, ngón tay Vân Khuynh đâm vào cánh tay Tần Vô Phong càng sâu, ngâm khẽ một tiếng, trên biểu tình tuyệt mỹ tràn đầy tình dục xen lẫn một ít thống khổ.

Tần Vô Phong thật sâu thở ra một hơi, chậm rãi ra vào, mật huyệt chặt trí ấm áp chậm rãi nhúc nhích tiếp nhận hắn.

Tuy rằng lông mày Vân Khuynh hơi nhíu lại, nhưng thân thể y cũng đã bắt đầu phối hợp Tần Vô Phong.

Tần Vô Hạ và Tần Vô Song ở phía sau y, có thể nào nhẫn được mê hoặc như vậy???

Tần Vô Song đầu tiên thử di chuyển, chậm rãi rút lui, thân thể Vân Khuynh run lên, thế nhưng lập tức lại bị môi Tần Vô Phong bao phủ hấp dẫn đi.

Động tác của Tần Vô Song rất mềm nhẹ, chậm rãi rời khỏi, chờ hắn gần như rút khỏi, Tần Vô Hạ cũng bắt đầu lui đi, Tần Vô Song lại hung hăng đâm vào, lại chậm rãi rời đi, Tần Vô Hạ lần thứ hai tiến nhập.

Hai người phối hợp ăn ý, ở trong tiểu huyệt ấm áp rút ra đâm vào dục vọng của mình.

Bọn họ làm cũng không tính quá phận, dần dần, Vân Khuynh đã có thể thích ứng.

Thân thể không khỏi càng mềm nhũn, mềm mại không xương, Tần Vô Song và Tần Vô Hạ dần dần lá gan lớn lên, bừa bãi ra vào.

Trên người Vân Khuynh xanh xanh tím tím, mang theo tầng tầng vết tích, thân thể nguyên bản trắng noãn hầu như nhìn không ra nhan sắc vốn có, ê ẩm đau nhức, còn mang theo chút dấu răng, thân thể kịch liệt lay động.

Ý thức cũng mơ hồ thành một đoàn sương mù, tinh thần không thể tập trung, thân thể mệt đến gần như không còn sức, chỉ có thể mặc người sắp đặt, đau đớn phía sau dần tan đi, đổi lại càng nhiều khoái cảm.

Mật huyệt phía trước cũng vẫn bị chiếm lấy, nhất khắc cũng không hề rảnh rỗi.

Ba người lật qua lật lại lăn qua lăn lại ở trên người y, không biết từ bao giờ, vị trí ba người cũng thay đổi, Tần Vô Phong ôm y biến thành Tần Vô Hạ, rồi lại biến thành Tần Vô Song.

Tới tới lui lui, y đều có chút thần chí không rõ.

Duy nhất có thể xác định chính là thân thể y một mực bị lấp đầy, dịch thể bạch trọc thấm ra khắp nơi, ra giường dưới thân ướt thành tảng lớn tảng lớn.

Đánh nhau một trận cũng không có mệt như hiện tại.

Y chậm rãi mất đi ý thức, lúc mất đi ý thức thân thể y còn đang lay động, vừa mệt nhọc vừa thoải mái.

Chẳng biết từ bao giờ lại khôi phục ý thức, lúc khôi phục ý thức, thân thể y như trước lay động, toàn bộ thân thể vẫn như cũ chìm đắm trong dục vọng.

Y không biết đã qua bao lâu, y cũng không biết ba người kia dự định lúc nào buông tha y, duy nhất biết đến chính là thân thể mệt chết đi, trong ý thức, vui thích và mệt nhọc đang tiến hành kéo co so tài, một hồi y thua một hồi y thắng.

...

Khi y một lần nữa tỉnh lại, ngay cả ngón tay cũng không có sức lực nhúc nhích, ba người kia rốt cục buông tha y, y thở ra một hơi.

Kéo lên vết thương phía sau, đau nhức bỏng rát từ mật huyệt và hậu huyệt truyền đến, lông mi y không khỏi nhảy lên.

Trên người đã được thanh lý sạch sẽ, ba người còn lại hoặc là chân đặt ở trên đùi y, hoặc là quấn lấy thắt lưng y, hoặc là ghé vào trên người y...

Không thể nhịn thêm được nữa!!!

Đem y mệt thành như vậy còn ức hiếp y, tuy rằng kim tàm cổ của Tần Vô Song khiến thân thể y khoẻ mạnh không ít, nhưng cũng không phải để cho bọn họ đến ức hiếp như vậy.

Chẳng qua là một hồi tình ái giữa phu thê, nhưng lại giống như muốn mạng nhỏ của y vậy...

Vân Khuynh mệt chỉ có thể chớp mắt, y chớp chớp lông mi, không có khí lực nhìn rốt cuộc là ai ghé vào cổ y ngủ, cũng không quản là ai ôm thắt lưng y, gác lên người y, y quyết định rồi...

Từ nay về sau ba tháng, y sẽ không cho ba con sói ăn thịt người này trèo lên trên giường y thêm nữa...

Lại không biết, ba người này sau một hồi tận hứng hiếm có, đã cùng nghĩ, thân thể Vân Khuynh vẫn chưa đủ khỏe mạnh, lần này tuy rằng kích thích tận hứng hơn trước kia, thế nhưng...

Kịch liệt thêm một chút cũng được lắm...

Vì vậy, để Vân Khuynh thừa thụ được bọn họ ‘Yêu thương’ càng kịch liệt, bọn họ quyết định, sau đó tình huống thế này, phải đến thêm vài lần, phải cho Vân Khuynh quen thuộc... Tốt nhất là quen thuộc giống như ăn cơm vậy...

Vì vậy, sau khi bốn người thanh tỉnh, lại có một hồi đọ sức sắp bắt đầu.

Là tiểu cừu không lay chuyển được ba con sói càng cắn càng thông suốt, hay là tiểu cừu khuất nhục được ba con sói, từ nay về sau không để cho mình lần thứ hai từ trong ra ngoài bị ăn sạch sẽ...

Ai thắng ai thua, tạm thời mỏi mắt mong chờ!!!

—-Toàn văn hoàn—-