Nói thật, Thượng Quan Nhược Vũ đến từ thần thâu thế gia, vô luận là bản lĩnh khinh công, hay là theo dõi, đều tương đương xuất sắc.

Đáng tiếc ngày hôm nay nàng đụng không phải người khác, mà là Tần Vô Song, là ca ca của Tần Vô Hạ có danh xưng ám hoàng giang hồ, Tần Vô Song.

Về phần vấn đề xưng hô, thật sự là Tần Vô Hạ quản chuyện giang hồ tương đối nhiều, Tần Vô Song chỉ là thỉnh thoảng quản lý, cho nên tên ám hoàng, với Tần Vô Hạ mà nói, vẫn là tương đối chính thống một điểm.

Sau khi Tần Vô Song nhận thấy Thượng Quan Nhược Vũ theo dõi, liền vỗ về ngọc bội vừa từ bên hông Thượng Quan Nhược Vũ lấy được, bắt đầu nghĩ sách lược ứng đối.

Hắn quan sát bốn phía một chút sau liền nhếch lên khóe miệng, nói với Vân Khuynh:

“Khuynh nhi, bên kia có một hàng rong ngọc thạch, ta gần nhất vừa vặn có được khối ngọc bội, muốn nhìn một cái xem nó có giá bao nhiêu.”

Vân Khuynh tỉnh tỉnh mê mê bị hắn dắt đi:

“Hảo a.”

Kỳ thực Vân Khuynh lúc này, y vẫn đang chú ý một gia tửu lâu bên cạnh, chỗ đó bay ra mùi thơm, không ngừng kịch thích vị giác của y.

Hôm nay mặt trời lên cao giữa ngày, thái dương rất lớn, cũng đang là thời gian ăn bữa trưa, cưỡi ngựa một hồi, lại chạy một đoạn đường, Vân Khuynh đã đói đến bụng dán vào lưng, y hiện tại rất muốn rất muốn ăn.

Đáng tiếc y đồng dạng không muốn hủy đi Tần Vô Song hăng hái, không thể làm gì khác hơn là lưu luyến thu hồi đường nhìn liếc về phía tửu lâu, theo Tần Vô Song đi tới sạp ngọc thạch kia.

Tần Vô Song thấy Vân Khuynh nhìn tửu lâu kia hình dạng thèm nhỏ dãi vô hạn, biết y đói bụng, cảm giác vừa buồn cười lại có chút yêu thương.

Tuy rằng rất muốn ngay tức khắc mang Vân Khuynh đi ăn, nhưng Tần Vô Song cũng xác thực không muốn cái đuôi phía sau vẫn theo bọn họ, cho nên quyết định giải quyết cái tiểu đuôi kia trước, sau đó mới hảo hảo ăn cơm.

Chờ Tần Vô Song lôi kéo Vân Khuynh đi tới tiểu sạp bán ngọc kia sau, hắn liền dùng khóe mắt liếc nhìn Thượng Quan Nhược Vũ ở đầu góc phố.

Hắn câu câu khóe môi thu hồi ánh mắt, thân thể nửa ngồi xổm xuống, lung lay ngọc bội trong tay với lão nhân bán ngọc:

“Vị sư phụ này, ta gần đây từ trong tay người khác đổi lấy được một khối ngọc, sợ bị người khác lừa, ngươi có thể giúp ta xem một chút tính chất khối ngọc thế nào được không???”

Thanh ngọc trong suốt vô hạ trong sáng lấp lánh, dưới ánh dương quang chiếu xuống lưu quang tràn đầy màu sắc, vừa nhìn liền không phải vật phàm.

Con mắt lão nhân kia bỗng nhiên sáng ngời, tiếp nhận ngọc mà sợ hãi than không ngớt:

“Công tử, ngọc này của ngươi, chính là lục độc sơn ngọc tốt nhất. Loại ngọc này, là một trong tứ đại danh ngọc của quốc ta, bề ngoài từ xanh lục đến thúy lục sắc, bán trong suốt, tính chất nhẵn nhụi, gần giống phỉ thúy, vốn có thủy tinh sáng bóng...”

Lão nhân kia phi thường nhiệt tình, vừa nhìn đến hảo ngọc, liền lên tinh thần, bắt đầu hăng hái giới thiệu.

Tần Vô Song sao không biết đây là ngọc gì, hắn thậm chí còn biết trên khối ngọc, tạo hình chính là long phượng tường vân đồ, tựa hồ là vật đính ước.

Hiện tại hắn bày ra ngọc này, là để cho tiểu đuôi ở chỗ tối xem, là muốn để nàng biết khó mà lui.

Đáng tiếc, hắn đánh giá thấp năng lực gây sự của tiểu đuôi kia.

Thượng Quan Nhược Vũ chỗ tối vừa thấy ngọc trong tay Tần Vô Song, liền trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm khối ngọc, tựa hồ còn có chút không tin, nhu nhu mắt lại nhìn.

Nhìn nửa ngày mới cúi đầu lục lọi bên hông mình một hồi, thực sự tìm không được ngọc trên người mình, nàng lúc này mới vững tin ngọc trong tay Tần Vô Song là của nàng.

Vừa tỉnh ngộ ra vừa rồi Tần Vô Song thừa dịp đỡ nàng, lấy đi ngọc của nàng, nàng liền tức giận khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

Quả thực là sỉ nhục a!!!

Thân là một trong hai đại truyền nhân của thần thâu thế gia lừng lẫy nổi danh trên giang hồ, nàng, Thượng Quan Nhược Vũ, không những không trộm được đồ của người khác, trái lại lại bị người khác thâu đi đồ của mình.

Thật sự là, thật sự là... Thất bại... Cái này mà truyền ra, bảo nàng thế nào gặp người???

Hơn nữa, ngọc kia, chính là ca ca nàng thân thủ vì nàng tạo hình...

Thượng Quan Nhược Vũ vừa nghĩ đến ngọc mình quý trọng không gì sánh được bị Tần Vô Song thâu đi, liền lửa giận ngập trời.

Vì vậy, nàng liền hùng hổ hướng tới hai người Tần Vô Song Vân Khuynh, quát lớn:

“Tiểu tặc, trả ngọc cho ta.”