Hắn nói: “Huynh là tri âm của ta.”

Hắn nói: “Ta nguyện cùng huynh nắm tay nhau đồng sinh cộng tử!”

Hắn nói: “Có Khuynh Vũ ở bên cạnh ủng hộ ta, cùng ta chống chọi, cùng ta sống chết, Phương Quân Càn vô cùng mãn nguyện, không chút sợ hãi!”

Hắn nói: “Chúng ta sẽ mãi mãi được như vậy… Ta cam đoan…”

Hắn nói: “Khuynh Vũ…huynh có lẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ biết rằng, lại có một Phương Quân Càn luôn luôn ở đây yêu thương huynh…”

Hắn nói: “Tìm không ra cũng chẳng vội, có Khuynh Vũ là được rồi!”

Là như vậy…

Hai tay Tiếu Khuynh Vũ bóp mạnh thái dương, ánh mắt bi thương đau xót.

Phương Quân Càn, ta không thể vĩnh viễn ở bên cạnh bồi bạn cùng ngươi đâu…

Điều tiếc nuối nhất của ta, cảm tình sâu kín nhất của ta, mọi thứ của ta, tất cả, hết thảy… Ngươi… căn bản không thể nào hiểu hết được…

Nếu như… thời gian có thể ngừng lại mãi mãi, nếu như… Tiếu Khuynh Vũ có thể vĩnh viễn ở lại Bát Phương Thành, thì thật tuyệt vời biết bao nhiêu…

Phương Quân Càn, ngươi biết không… khoảng thời gian này, chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Tiếu Khuynh Vũ…

Tháng chạp, tiết đông khắc nghiệt lạ lùng, tuyết rơi dày đặc, tán loạn, vần vũ trong không trung. Bát Phương Thành giống như được khoác một lớp áo màu trắng bạc lộng lẫy hoa lệ, từ xa nhìn lại, tựa hồ cung quỳnh điện ngọc trong thần thoại xưa kia…

Cả không gian thuần tịnh tinh khiết, mỹ lệ tuyệt trần, nhưng đồng thời, cái gì thập toàn thập mỹ, cũng đem lại cho người ta cảm giác u tịch cô quạnh, lạnh lẽo thê lương. (1)

Mồng mười, Lan Di ẵm theo tiểu bảo bảo mới năm tháng tuổi, cùng Lâm Y Y đến Bát Phương Thành.

Người nhà của chủ soái đến thăm thân, ai dám lơ là việc nghênh đón cùng tiếp đãi? Huống chi, đây lại là thân nhân của Phương tiểu hầu gia! Vì vậy, cơ hồ toàn bộ quan viên Bát Phương Thành từ trên xuống dưới đều rục rịch xuất động, theo Tiểu hầu gia ra dịch trạm nghênh đón.

Tiếu Khuynh Vũ ủ mình trong chiếc áo lông cừu trắng muốt như mây, vết chu sa giữa trán long lanh phi diễm, dung mạo tựa tranh vẽ, giữa một trời tuyết trắng mênh mông, trông hệt như một bức họa thế ngoại thiên tiên – thư thái nhẹ nhàng như cưỡi gió phiêu diêu, tư thế trầm ngâm, ôn nhu tĩnh tọa, mà khắc vào lòng thế nhân vạn kiếp.

Đột nhiên, y cảm thấy cả người ấm áp. Đưa mắt nhìn lên, thì ra Phương Quân Càn đã cởi chiếc áo choàng lông tuyết điêu huyền hồ (2) của mình ra, phủ kín người y.

Phương tiểu hầu gia chỉ thản nhiên buông một câu: “Như vậy sẽ không lạnh nữa!”

Tiếu Khuynh Vũ vốn không chịu được giá rét, nhìn sắc mặt của y tái nhợt, trong suốt tựa hồ một ảo ảnh trong gió lạnh, Phương tiểu hầu gia cố nén rung cảm xót xa từ tận đáy lòng, làm ra vẻ thản nhiên không hề hấn gì mà nhường áo choàng của mình cho y.

Xe ngựa chậm chạp nhích từng bước. Mưa tuyết quá lớn, quá dày, bánh xe sau nhiều lần mắc kẹt vào chỗ trũng đã không nhích ra được nữa, Lan Di đành phải một tay ôm tiểu bảo bối, một tay giúp Y Y xuống xe đi bộ.

Phương Quân Càn sải bước tiến đến, mừng rỡ thân thiết ôm chầm Lan Di, ngữ khí vui sướng vô cùng khi gặp lại người thân đã quá lâu xa cách: “Lan Di!” rồi lại quay sang phía Lâm Y Y, lấy giọng nho nhã lễ độ cung tay chào hỏi, “Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp!”

Lâm Y Y đáp lễ (3): “Phương tiểu hầu gia!” Làn thu thủy trong vắt như pha lê lướt sang nam nhân vẫn đang an tĩnh trong chiếc áo lông cừu trắng muốt – Tiếu Khuynh Vũ – Nét mặt nàng biểu lộ sự thê lương pha lẫn phức tạp của cảm giác không thể cưỡng cầu nhưng cũng không đành lòng rời bỏ, ngữ âm ai oán thảm não: “Biểu ca, đã lâu không gặp, huynh khỏe không?”

Tiếu Khuynh Vũ lạnh nhạt gật đầu: “Ta vẫn khỏe, còn muội?”

Lâm Y Y gượng cười sầu muộn: “Muội cũng vậy!”

Nhìn tình hình có vẻ kém vui, Phương tiểu hầu gia tinh ý cắt đứt câu chuyện, quay sang Lan Di: “Lan Di, năm nay con vẫn còn được nhận hồng bao (4) đó, mau mau phân phát đi!”

Lan Di cười, mắng yêu: “Đã lớn như vậy rồi còn mặt dày đòi tiền mừng tuổi! Đúng là không biết xấu hổ!”

“Hahaha, chỉ cần chưa tới hai mươi là vẫn còn được lấy hồng bao mà!”

Lan Di nhẹ nhàng đem hài tử mới sinh trao cho hạ nhân, đem hồng bao đã chuẩn bị từ trước nhét vào tay Phương Quân Càn: “Còn hai năm thôi đó, đủ hai mươi tuổi thì không có đòi tiền mừng nữa!”

“Biết rồi biết rồi…!” – Phương tiểu hầu gia hỉ hả cười, hài lòng thỏa dạ giấu biệt chiếc phong bao màu đỏ.

Lan Di cùng Lâm Y Y gật đầu thi lễ với từng vị quan tướng Bát Phương Thành. Khi chào ai, Lan Di cũng đều hồ hởi vồn vã nói hoài một câu: “Càn nhi phải phiền đến chư vị quan tâm chiếu cố rồi…!”

Chư tướng Bát Phương liên tục nói không dám không dám. Giỡn chắc, ai dám ‘chiếu cố’ hắn chứ?!

Bởi một lẽ hiển nhiên, trong lòng cha mẹ nào cũng vậy, hài tử vĩnh viễn là hài tử, vĩnh viễn có lớn mà chẳng có khôn, vĩnh viễn phải cậy nhờ sự chở che chiếu cố của mình…

“Ôi chao! Bàn tay này… tại sao lại lạnh như băng thế kia?” – Lan Di nắm lấy tay phải của Vô Song công tử đang giấu trong ống tay áo vì giá rét, giọng nói vừa xót xa thương tiếc, vừa có chút trách cứ dịu dàng.

Đột nhiên tay bị một làn hơi ấm mãnh liệt bao phủ, Tiếu Khuynh Vũ chợt rùng mình, phản ứng đầu tiên là – rụt lại!

Nhưng Lan Di kiên quyết không buông, ngược lại còn gắt gao siết chặt hơn ở trong bàn tay ấm áp của mình, y nhất thời vô phương giãy giụa.

Đó thật sự là… một loại sức mạnh đặc biệt, ôn nhu, êm ái, mềm dịu, mà không thể nào kháng cự được…

Mà cũng rất quen thuộc, tựa như… hơi ấm trên người Phương Quân Càn…

—oOo—

(1): nguyên văn ‘cao xử bất thắng hàn’: ý chỉ những người ngồi ở ngôi cao, người khác vì kiêng dè mà không dám kết giao nên cảm thấy cô đơn do không có bạn tri âm tri kỷ. Suy rộng nghĩa ra: Bát Phương thành vì quá lộng lẫy diễm lệ mà mà khiến người ta cảm thấy tịch liêu xa cách, gợi sự lạnh lẽo u buồn.

(2): tuyết điêu huyền hồ: cáo tuyết Bắc Mỹ, lông đen nhưng đầu lông lại màu trắng, da lông rất quý

(3): đầy đủ phải là: nhẫm cư vi lễ, chữ ‘nhẫm’ trong ‘liễm nhẫm’ (斂衽) là động tác vái chào (từ này chỉ dùng cho nữ nhân)

(4): bao lì xì màu đỏ