Mưa vẫn gào thét suốt đêm không hề ngớt.

Quá đau đớn bi thương, Phương Quân Càn cuối cùng không thể gắng gượng được nữa, thiếp đi mê man trên vai Tiếu Khuynh Vũ.

Vô vàn mũi dùi sắc nhọn cùng lúc đâm nát trái tim hắn, lại còn cả đêm dài chôn vùi bản thân mặc mưa rung chớp giật, gió cuốn mây vần, hết thảy đã khiến hắn hoàn toàn gục ngã, lên cơn sốt li bì, nằm liệt giường suốt hai ngày sau đó.

Đêm khuya của hai ngày sau biến cố, Phương Quân Càn mới hồi tỉnh.

Hắn hé mi mắt.

Nhãn tình phức tạp, có vẻ vô cùng hoang mang mơ hồ, nhưng lại cũng có vẻ vô cùng minh triết sáng suốt.

Cái đầu tiên đập vào mắt hắn, chính là khuôn mặt quen thuộc nặng trĩu âu lo của Tiếu Khuynh Vũ…

Tiếu Khuynh Vũ vẫn ngồi im lìm bên cạnh, theo dõi từng cử động rất nhỏ của hắn chưa hề rời mắt, dù vậy, khi nhìn thấy rèm mi Phương Quân Càn run rẩy nhấc lên, y cũng không giấu được một chút rùng mình…

Nhãn thần của hắn, chẳng còn chút nào uy vũ tôn nghiêm, lại càng không có điểm gì khiến người ta thất thần run sợ, nhưng, chính ánh mắt thăm thẳm mà trống rỗng như nhìn vào cõi vô hình, không đau thương, chẳng hờn oán, không vui cũng chẳng buồn lại khiến cho người ta không rét mà run…

Bốn mắt nhìn nhau.

Chăm chú.

Cứ nhìn như vậy, chẳng biết đã bao lâu, cũng không ai nói gì để phá tan im lặng đang vây bủa chung quanh.

Cuối cùng, Phương Quân Càn cũng lên tiếng, câu đầu tiên sau khi hắn tỉnh lại là: “Khuynh Vũ… đã bao giờ trải qua cảm giác đau đớn thống khổ khi chính tay mình giết chết những người mình yêu thương nhất chưa?”

Tiếu Khuynh Vũ trở nên trầm mặc, rồi chậm rãi gật đầu: “Đã từng!”

Phương Quân Càn lại hỏi: “Cảm giác lúc ấy… như thế nào?”

Không gian lại càng trầm mặc hơn, sánh lại trong một cảm giác ngột ngạt, bức bối. Thật lâu sau, khoảng không đặc quánh ấy bục vỡ bởi thanh âm của Tiếu Khuynh Vũ, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng tựa dòng suối nguyệt quang, gần trong tấc gang mà xa xôi diệu vợi, chăm chú nhìn mà chẳng thấy chi, đưa tay với mà không chạm được, càng cố gắng níu giữ thì càng tuột khỏi tầm tay, thậm chí, mơ hồ huyễn hoặc tựa một giấc mơ không có thực, khiến người ta không thể nào cảm nhận một cách rõ ràng minh bạch…

“Sống không bằng chết!”

Sống không bằng chết.

Phương Quân Càn ôn nhu cười nhẹ.

Tiếu Khuynh Vũ chấn động, nụ cười ấy sao mà điềm nhiên bình thản, sao mà ưu nhã thanh hòa… đến tàn nhẫn như vậy? Y lặng ngắm dung nhan tiều tụy hư nhược của nam nhân hai mươi hai tuổi trước mặt mình, bao nhiêu lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Sắc mặt Phương Quân Càn chợt chuyển, đanh lại như băng giá, cứng rắn, kiên định, không có chút gì suy tư cân nhắc.

“Khuynh Vũ…” – Khi hắn nói ra những lời này, nhãn mâu chợt lóe lên tia sáng sắc bén kinh người, đôi mày kiếm nhíu lại nghiêm trang, vẻ lười nhác bông lơn ngày thường hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc đến không ngờ, gằn từng tiếng: “Nếu sớm muộn gì cũng phải giương đao bạt kiếm, vậy thì trước khi bị người khác cướp đoạt tất cả những thứ thuộc về mình, ta nguyện tiên hạ thủ vi cường (1). Nhược bằng một kiếp nhân sinh, một cõi hồng trần lại tàn bạo khốc liệt như vậy, ta thà bất chấp tất cả trèo lên tuyệt đỉnh cao quang, khiến hàng nghìn hàng vạn chúng sinh thiên hạ hết thảy phải quỳ gối phủ phục dưới chân mình!”

Lúc này…

Hắn, hệt như con mãnh thú bị dồn vào đường cùng, đẩy vào tuyệt lộ.

Bên trái, lùm cây bụi rậm, bên phải, đá núi thẳng đứng, sau lưng, vực sâu muôn trượng…

Chỉ còn trước mặt, là cung tên, đao kiếm cùng đôi mắt khát máu của thợ săn…

Nếu đã không còn đường thoái lui, thà một lần liều mạng cướp lấy sinh cơ từ trong tử lộ.

Liều chết xông lên!

Âm cuối cùng thoát khỏi môi, Phương Quân Càn như người bị rút kiệt sức lực. Hắn mệt mỏi khép mi mắt, lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình: “Khuynh Vũ, huynh nói… sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta mà… Đúng không?”

Tiếu Khuynh Vũ im lặng, không hề hồi đáp.

Chỉ có đôi đồng tử vừa bi thương đau xót, vừa tĩnh lặng nhu hòa vẫn chú mục thật sâu vào hắn.

Trong phòng tự nhiên thoang thoảng hương thơm dịu dàng thanh đạm, hít sâu một hơi liền thấy trí định tâm an, ưu tư trong thoáng chốc theo làn u hương tan vào không gian êm dịu, thật nhanh, Phương Quân Càn lại chìm vào giấc ngủ bình yên không mộng mị.

Lao thúc lặng lẽ vén màn bước vào, đến trước Tiếu Khuynh Vũ: “Hồi bẩm công tử, những hạ nhân Định Quốc Vương phủ bị sung quân sung kỹ (2) đều được giải cứu an toàn và đã thu xếp ổn thỏa cho họ. Riêng phần Thuần Dương công chúa không có gì đáng ngại, chỉ bị hoảng sợ một chút, hiện đang bị giam lỏng tại dịch quán.”

Tiếu Khuynh Vũ gật đầu.

Vậy là, Phương Gia Duệ đến cuối cùng vẫn chưa quên rằng Thuần Dương công chúa vì chuyện hai nước hòa thân mà đến, nếu tùy tiện giết nàng, dù về tình hay về lý cũng khó lòng ăn nói với Liêu Minh được.

Lão, vẫn rất tỉnh táo!

“Vẫn còn…” – Lao thúc cúi thấp đầu xuống, “Di thể… của Vương gia cùng Lan Vương phi… đều đã được an táng chu đáo rồi!”

“Ừm…” – Vô Song công tử khẽ bật lên một tiếng. Thật chậm rãi, y lấy từ trong tay áo ra một chiếc hồng bao đỏ thắm, run run ve vuốt, nâng niu…

Hồng bao đó là, ngày Tết năm nào ở Bát Phương Thành, Lan Di đã lì xì cho y.

Đã mấy năm, Tiếu Khuynh Vũ vẫn luôn giữ gìn thật cẩn thận kỹ lưỡng, giấu vào tay áo không lúc nào rời. Y mãi mãi quý trọng nâng niu, xem đó như báu vật, như thể trân trọng món quà mà người mẹ tặng cho đứa con của mình.

Nắm chặt hồng bao trong tay, Tiếu Khuynh Vũ nhếch môi cười nhạt: “Mạc Vũ Yến, Mộ Dung Chiến, Du Bân, Nghị Phi Táp, Định Quốc Vương gia, Lan Di… Kế tiếp có phải sẽ đến phiên Tiếu Khuynh Vũ ta hay không?”

Lao thúc toàn thân chấn động, đôi mắt trừng lớn ngỡ ngàng như không thể tin nổi nhìn chăm chăm người trước mặt – Vô Song công tử lãnh tĩnh vô tình, Vô Song công tử thản nhiên điềm đạm – lúc này khó khăn khép mi mắt, dáng hình tịch liêu đơn bạc, lộ ra sự bất lực, yếu ớt hư nhược nghìn năm khó gặp.

Nhưng biểu cảm đó chỉ lướt qua trong tích tắc, y lập tức mở choàng mắt tỉnh táo, nhãn thần lại toát lên sự tinh anh cơ trí, đạm mạc lạnh lùng cố hữu…

Khiến trong thoáng chốc, Lao thúc ngỡ mình vừa nằm mơ.

Y vẫn là Vô Song công tử lãnh tĩnh cao ngạo như minh nguyệt, điềm tĩnh bình thản tựa lưu thủy êm ái xuôi dòng, thanh cao quý phái như phong lan, thuần khiết tựa bạch ngọc không chút tỳ vết.

Y là công tử Vô Song!

“Công tử… Công tử… Không xong rồi!” – Trương Tẫn Nhai lao như bay vào phòng, dáng điệu hớt hơ hớt hải thở không ra hơi, “Bên ngoài… bên ngoài tiểu lâu có đông người lắm… Họ nói… nói muốn tróc nã Phương tiểu hầu gia…! Công… công tử… Làm sao bây giờ???”

Trương Tẫn Nhai tuy rất thông minh láu lỉnh, hoạt bát lanh lợi nhưng thực tế, kinh nghiệm ứng phó với biến cố bất ngờ lại vô cùng ít ỏi. Không khó để đoán ra nguyên nhân, đó là bởi vì công tử nhà cậu tài trí hơn người, mạnh mẽ không tưởng được, chưa kể dưới trướng còn rất đông thủ hạ, ai nấy đều là nhân tài hiếm có. Từ ngày tiếp nhận Tẫn Nhai đến nay, Vô Song công tử luôn luôn đối với cậu hết mực thương yêu, ngày đêm ra sức che chở bảo vệ cho cậu, chưa bao giờ đành lòng để cậu phải gặp bất trắc hiểm nguy… Chính vì như vậy, tử nhỏ tới lớn, Trương Tẫn Nhai rất hiếm khi đối đầu với chuyện gì nan giải…

Mà… cho dù có gặp phải đại sự gì đi chăng nữa, đều đã có một tay Tiếu Khuynh Vũ an bài sắp đặt ổn thỏa mọi thứ.

Vậy mà đêm nay, phải đối diện tình huống bao nhiêu quân binh vây hãm, áp chế tiểu lâu, khí thế ngùn ngụt, hung hãn bức người như thế này, quả thật… rất ít, cực hiếm… Không, phải nói là trước nay chưa từng xảy ra!

Trên đầu Trương Tẫn Nhai không ngớt rịn ra từng bệt mồ hôi, tiểu hài tử cũng tự ý thức được mình đang run rẩy cả người.

Chẳng cần đi ra, chỉ cần nghe ngoài kia la ó ầm ĩ kinh động đêm khuya, thấy lửa cháy sáng lòa từ rất nhiều ngọn đuốc rực một góc trời vô cùng thanh thế là đủ ước đoán bên ngoài đại môn có bao nhiêu người đang náo loạn.

Quả nhiên là, lão hồ ly Phương Gia Duệ chưa bao giờ có ý nghĩ buông tha cho Phương Quân Càn! Ngày đó tại pháp trường, Định Quốc Vương gia, Lan Di đều bỏ mình dưới Bích Lạc kiếm của hắn, trước mặt bàn dân thiên hạ, trước mắt các nước lân bang. Thân là vua một nước, quân vô hí ngôn, lão làm sao có thể nói hai lời? Chuyện buông tay phóng thích Phương tiểu hầu gia chỉ cốt để giữ lấy chút sĩ diện cho chính mình trong mắt dân chúng cùng níu kéo bang giao. Chỉ cần khuất mắt trông coi, Gia Duệ đế liền lộ rõ bộ mặt tráo trở lật lọng, lập tức phái binh tróc nã, quyết đuổi cùng diệt tận, nhổ cỏ tận gốc!

Tiếu Khuynh Vũ cười lạnh: “Ngự lâm quân kia à, quả nhiên khí thế hùng hồn đáng sợ!”

Đột nhiên mắt y long lên, vỗ chan chát vào tay vịn luân y: “Đúng là quá khinh người, coi Tiếu Khuynh Vũ ta là người chết ư?”

“Thay quần áo, đổi triều phục!” – Vô Song công tử thản nhiên cười mỉa, “Ta thật muốn xem thử, kẻ nào dám ngang nhiên làm xằng làm bậy ở tiểu lâu của ta!”

Đang khi đương kim Thái tử Phương Giản Huệ thống lĩnh năm trăm Ngự lâm quân khôi giáp sáng lòa ken chặt trong khoảnh sân nhỏ bên ngoài tiểu lâu dương dương tự đắc, kêu gào la hét náo động trời đêm, bất chợt nghe ‘Bang’ một tiếng thật lớn, đại môn tiểu lâu bật lên thật mạnh như bị phá bung từ bên trong ra ngoài!

Một đội tử sĩ thân thể tráng kiện, đằng đằng sát khí chẳng nói chẳng rằng liền xông lên tấn công, tung quyền múa cước, tay đấm chân đá túi bụi những vị khách không mời! Nhất thời cục diện biến thành một trận ẩu đả hỗn loạn, chỉ thấy loang loáng cánh tay chân đạp xuống vung lên, mũi đao thân kiếm va vào nhau tóe lửa.

Ngự lâm quân này vốn là cảnh binh (3), đều là con cháu quan lại có chút địa vị, từ xưa đến giờ quen sống trong nhung lụa, vui hưởng an nhàn, xông trận cũng chỉ diễu võ dương oai, có biết thế nào là thực chiến, đối với những tử sĩ thân như thép luyện đồng hun trước mặt đương nhiên không thể là đối thủ, chẳng mấy chốc năm trăm Ngự lâm quân hàng ngũ chỉnh tề khôi giáp sáng choang bị đánh cho tan tác, nằm la liệt trên đất kêu cha gọi mẹ thảm thiết!

Ngay cả Thái tử điện hạ bị lạc trong đám loạn đả cũng ‘vô tình’ bị trúng vài quyền vài cước làm mặt mũi lem luốc bẩn thỉu, lại thêm tức giận cùng hoảng sợ khiến vẻ mặt gã càng nhăn nhúm khó coi không thể tưởng tượng.

Phương Giản Huệ hồng hộc đứng thở, cánh mũi to bè điên tiết phập phồng, cả người lui về thế thủ, trông hệt như con mèo cong người xù lông lên trước kẻ thù, gã hổn hển muốn không ra hơi: “Dám… dám to gan đả thương Ngự lâm quân? Thật… quá lắm! Muốn… muốn phạm thượng tác loạn? Nói! Ai sai khiến các ngươi?”

“Ta!” – Là một thanh âm trong trẻo như lưu thủy, lãnh đạm tựa hàn băng, khiến thiên địa trong phút chốc nín thở, thời gian ngừng tụ, vạn vật lặng phắc không một tiếng động.

Tất cả mọi người đờ ra nín bặt, đình chỉ hoạt động.

Choáng váng qua đi, quay đầu nhìn lại, đập vào mắt chính là bộ triều phục trắng muốt thêu hoa văn ly vẫn chí tôn chí quý trên thân hình đơn bạc của tuyệt thế nam nhân an nhiên tĩnh tại trong chiếc luân y hoa lệ – Bộ triều phục độc nhất vô nhị của Hữu thừa tướng Đại Khánh – Tiếu Khuynh Vũ.

“Chính là do Tiếu mỗ sai phái! Chẳng hay Thái tử điện hạ có điều chi dạy bảo?”

Tiếu Khuynh Vũ nói chuyện, khuôn mặt luôn luôn điềm tĩnh đạm mạc, thanh nhu ôn hòa, người lại bất tiện di chuyển, chỉ có thể ngồi yên trong luân y, nhưng mà, trên người y lúc nào cũng toát ra một loại quý khí, không cần tỏ ra giận dữ mà vẫn vô cùng uy lực, thần dung cao ngạo tựa tiên nhân không cho phép bất cứ ai xâm phạm, khiến cho ai nấy có mặt ở đó đều như bị đóng băng cứng đờ, mọi động tác trở nên vô thức, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Ngay trước đại môn tiểu lâu, sự xuất hiện của y khiến mọi người nín thở câm lặng.

Không gian tĩnh mịch đến rợn người.

Tĩnh lặng ngay trước cuồng phong!

—oOo—

(1): ra tay trước để chiếm lợi thế.

(2): nam thì sung quân đày ra biên ải, nữ thì bị bán vào thanh lâu làm kỹ nữ.

(3): lính kiểng, đẹp mã mà vô dụng.