Tiếu Khuynh Vũ tự kiểm điểm lại, ngày hôm đó đã phạm ít nhất ba sai lầm lớn:

Thứ nhất, y không nên ngã lòng theo sự khuyến dụ, khích bác của Phương Quân Càn mà đến thanh lâu.

Thứ hai, cho dù muốn đi, y cũng không nên không mang theo hộ vệ hộ tống, một mình mà đi như vậy.

Thứ ba, trong lúc chiến đấu với địch y đã sơ xuất, không đuổi cùng diệt tận, khiến kẻ địch lợi dụng thời cơ phản kích. Kẻ luôn luôn tính toán kỹ lưỡng, vẹn toàn trước sau như y lại có thể phạm một sai lầm ngu ngốc như vậy, thật không thể dung thứ…

Sai lầm chỉ được phép phạm một lần! Người thông minh, cao ngạo tuyệt đỉnh như Tiếu Khuynh Vũ, tuyệt đối không chấp nhận sai lầm tương tự như vậy tái diễn…

Từ hôm đó đến nay, Phương tiểu hầu gia vẫn đang thư thái an nhàn, dưỡng thương tại Vương phủ. Độc chất tuy đã được Vô Song công tử hóa giải, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng vài ngày cho lành hẳn. Huống chi, hội săn bắn Hoàng gia tổ chức ba năm một lần đã cận kề, có tăng cường bồi bổ sức khỏe, càng tốt cho hắn.

Định Quốc Vương phủ.

Hậu hoa viên.

Phương Quân Càn đang đứng bên bờ ao cho cá ăn. Nhìn chênh chếch, chỉ thấy hắn uể oải dựa lưng vào gốc cây, bộ dáng lười biếng, tuy vậy vẫn tỏa ra trên người một thứ khí chất đặc biệt, không nói nên lời.

Tà mị.

Mà tôn quý.

Dường như chính trời đất đã tạc ra hắn.

Gia đinh bẩm báo: “Tiểu hầu gia, có khách quý đến thăm, Vương gia sai tiểu nhân vào gọi người ra tiếp đón!”

Phương tiểu hầu gia bị cắt ngang nhã hứng, trong lòng bực dọc, quay sang gắt: “Ra nói bổn hầu còn mệt lắm, không thể tiếp khách!”

Tên gia đinh hoảng hốt: “Vương gia nói, vị khách này Tiểu hầu gia nhất định rất muốn gặp. Tiểu hầu gia mau ra tiếp đi, đừng làm khó tiểu nhân…”

Kẻ mà đến Vương gia phụ thân cũng phải nể trọng thật khiến Phương Quân Càn tò mò: “Là ai?”

“Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ”

“Sao ngươi không nói sớm?” – Phương Quân Càn liền vứt chiếc hộp ngọc đựng thức ăn cho cá cho tên gia đinh, còn hắn nhanh nhảu phóng đi, hồng cân theo gió tung bay, vút ra đại sảnh.

Tên gia đinh bị bỏ lại phía sau, vẻ mặt đầy bất mãn: người có để cho tiểu nhân nói tiếng nào đâu…

“Khuynh Vũ!… A… Tiếu thừa tướng…” – Phương Quân Càn vừa thấy phụ thân ở đó, lập tức đổi giọng cung kính.

“Tiểu hầu gia!” – Tiếu Khuynh Vũ cung tay đáp lễ. Xem ra sau trận ẩu đả vừa rồi ở Yên Vũ lâu, hắn đã hồi phục rất nhanh, so với trước không mấy khác biệt.

Lão Vương gia vuốt vuốt chòm râu vờ nổi giận: “Con còn không mau tới bái kiến Tiếu công tử đi!”. Nhìn sơ cũng thấy, vị vương gia quyền cao chức trọng này đối với đứa con trai duy nhất thật hết mực yêu thương.

Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười: “Vương gia hà tất phải khách khí! Vô Song không mời mà đến đã tự thấy vô cùng thất lễ rồi, Vương gia còn làm vậy thì đúng là làm Tiếu mỗ hổ thẹn đến chết!”

Phương Quân Càn lắc đầu, cười thầm trong bụng: giọng quan đúng là khác hẳn, chậc chậc…

Tiếu Khuynh Vũ vẫn bất động thanh sắc, quay mặt sang liếc Phương tiểu hầu gia một cái: “Mấy ngày trước Tiểu hầu gia vì tại hạ mà thọ thương, trong lòng tại hạ cảm thấy vô cùng lo lắng bất an. Không biết hiện tại thương thế Tiểu hầu gia tiến triển ra sao rồi?”

Phương Quân Càn tà tà cười: “Chẳng phải bổn hầu đã nói còn muốn sống để di họa ngàn năm sao, làm sao lại có thể có việc…”

“Vô lễ!” – Lão Vương gia hoảng hồn mắng, “Sao con dám ăn nói như vậy với Tiếu Công tử?”. Đoạn quay sang Tiếu Khuynh Vũ lễ độ phân bua: “Khuyển tử nhà ta quen thói vô lễ, vạn lần mong Tiếu công tử bỏ qua cho!”

Lão Vương gia trong lòng đổ đầy mồ hôi lạnh. Tiếu Khuynh Vũ thân phận bí hiểm, mưu cao khó lường, kiên trì nhẫn nại, trí tuệ tuyệt đỉnh, lại quyền thế vô song… Trong chốn quan trường, đắc tội với ai cũng tuyệt đối không nên đắc tội với y.

Đứa con này…thật không biết chữ ‘tử’ viết như thế nào sao?!

Lão phụ thân tỏ ra sợ hãi lo lắng bao nhiêu, thì Phương tiểu hầu gia lại vui vẻ thoải mái bấy nhiêu…

Hắn lại ngạo nghễ ngồi lên trên tay vịn luân y chạm trổ hoa văn công phu của Tiếu Khuynh Vũ, ôm trong người một vò rượu ngon: “Ta biết Khuynh Vũ… A… Thừa tướng sẽ đến, nên đặc biệt chuẩn bị một vò ‘Bích huyết đào hoa’ lâu năm vô cùng trân quý, kính mời Tiếu thừa tướng nếm thử qua!”

Hắn tỏ thái độ rất thành ý, ân cần: “Hậu ý này của bổn hầu cũng chỉ duy nhất dành cho Khuynh Vũ mà thôi!”

Lão Vương gia bất giác lại toát mồ hôi lạnh.

Tiếu Khuynh Vũ không uống rượu.

Đây là sự thật mà quan viên Đại Khánh ai cũng biết.

Trước đây, nhiều lần Thánh thượng cao hứng, tứ ban ngự tửu nhưng đều bị Vô Song công tử lấy cớ ‘Tửu lượng kém cỏi, không dám bồi đáp’ mà từ chối khéo.

Lão Vương gia nhìn trân trân không chớp mắt vào chén rượu bạch ngọc trên tay Phương Quân Càn.

Khuôn mặt vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi…

Tiếu Khuynh Vũ chỉ mỉm cười, đưa tay nhận chén ‘Bích huyết đào hoa’, nói: “Tiếu mỗ vốn không uống rượu, nhưng ‘Bích huyết đào hoa’ là ngoại lệ!”

Rồi cùng Phương Quân Càn tao nhã chạm cốc, đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ.

Đôi mắt lão Vương gia trừng trừng nhìn cảnh tượng đó.

Tự nhiên có cảm giác… Vô Song công tử rất nể mặt đứa con này của mình…

(Ngay cả Hoàng đế còn chưa chắc được như vậy…)

Phương Quân Càn cười tà, vẻ mặt cực kỳ tinh ranh nhìn vị công tử thanh quý cao nhã đang mím môi cố cạn chén rượu bên cạnh mình: “Cùng với mỹ nhân ẩm rượu ngon, thật là vận may hiếm có trong cõi nhân sinh!”

Nửa tháng qua, Tiếu Khuynh Vũ đã quá quen với lối ăn nói càn rỡ này của Phương Quân Càn nên tự nhiên miễn dịch, lời vào tai này sang tai kia đi mất, không thèm để ý.

Nhưng lão Vương gia thì bị lời vừa rồi của hắn dọa suýt rớt tim ra ngoài.

“Công… công tử bớt giận… Tiểu nhi càn quấy thực làm cho công tử nổi giận!”

“Vô phương, tiểu hầu gia trời sinh đã có tính đó rồi!” – Tiếu Khuynh Vũ đương nhiên không truy cứu, bởi những việc vặt vãnh như thế này mà không nén giận thì nửa tháng qua y đã sớm bị Phương Quân Càn chọc cho tức chết từ lâu.

Ngay lúc đó, tên gia đinh chạy vào bẩm báo: “Hồi bẩm Vương gia, Hoàng thượng thỉnh người vào cung thương nghị quân tình của Thiên Tấn!”

“Cấp tốc thay y phục!” – Vương gia quay sang Tiếu Khuynh Vũ cáo lỗi “Công tử, Hoàng thượng có chỉ, lão phu…”

“Vương gia có việc trọng đại, không ai trách ngài được!” – Tiếu Khuynh Vũ thật mười phần thấu tình đạt lý.

“Khuyển tử, nhớ tiếp đãi công tử chu đáo!” – Định Quốc Vương gia vừa nói ra mấy lời này thì lập tức thấy không ổn, “Thật là…”

Người chỉ cầu mong đứa con trai ngông cuồng khó dạy của mình không gây ra thêm tai họa gì là được.

Quả nhiên, không ngoài sự lo lắng của Vương gia, vừa mới ra cửa thì…

Hai người chẳng biết nói với nhau chuyện vui vẻ gì mà Phương tiểu hầu gia đã cười đến nghiêng ngả, cười đến nỗi va vào bàn rượu, làm đổ cả rượu lẫn thức ăn trên bàn vào quần áo Tiếu Khuynh Vũ.

Vương gia hai tay ôm đầu than khổ, đối với kẻ chẳng biết kiêng kỵ gì như Phương Quân Càn thì đúng là hoàn toàn tuyệt vọng, hết cách rồi!

Nhưng điều khiến cho lão Vương gia ngạc nhiên hơn chính là, ánh mắt Vô Song công tử chỉ hung hăng liếc xéo khuyển tử một cái, lại không hề có một tia tức giận nào.

“Kỳ lạ thật…!” – Tuy đã sớm nghe phong thanh, Phương Quân Càn cùng Tiếu Khuynh Vũ gặp nhau ở thọ yến Gia Duệ đế một lần đã trò chuyện tâm giao như cố tri.

Nhưng xem tình hình hôm nay mà nói, vị Hữu thừa tướng Đại Khánh này đối với đứa con ngang tàng của mình không phải loại hảo cảm bình thường…