Lan Di lên tiếng: “Được rồi được rồi, tuyết rơi nhiều lắm, mọi người định đứng mãi ngoài trời tuyết sao? Mau đi vào, vào nhà đi rồi nói!”

Có lẽ là do duyên phận sai khiến chăng? Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ Tiếu Khuynh Vũ, Lan Di đã nảy sinh một tình cảm yêu mến lạ lùng đối với vị bạch y thiếu niên thanh cao quý phái mà cũng trầm ổn lạnh lùng này.

Niên kỷ còn trẻ mà đã tại chức Hữu thừa tướng Đại Khánh, bao nhiêu gánh nặng, bao nhiêu chông gai gian khổ, chua chát xót xa mà y phải gánh chịu suốt thời gian qua nhất định là không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng, y vẫn chỉ là một hài tử thôi mà!

Bởi vậy, thật sự quá khổ sở cho y!

Ánh mắt Lan Di nhìn Tiếu Khuynh Vũ chan chứa thương cảm cùng xót xa, bà tâm tâm niệm niệm trong lòng, phải tìm cách quan tâm y nhiều hơn nữa!

Thấy Lan Di quan tâm chiếu cố Tiếu Khuynh Vũ, Phương tiểu hầu gia chỉ còn thiếu nước nhào đến ôm chầm lấy bà mà hôn tới tấp!

Quả nhiên là, hiểu con không ai bằng mẹ mà!

An vị trong thành, Lan Di bắt đầu phân phát hồng bao, chỉ cần là chưa đến hai mươi tuổi thì ai cũng đều có một phần.

Phương tiểu hầu gia một chiếc, Lâm Y Y một chiếc, ngay cả Trương tiểu bằng hữu cũng có, cậu nhỏ ở trong sân cầm phong bao đỏ thắm lần đầu tiên trong đời nhảy cẫng lên vui sướng!

Tiếu Khuynh Vũ nhìn vẻ mặt rạng rỡ hoan hỉ của Trương Tẫn Nhai, trong lòng không khỏi dấy lên một sự áy náy, bứt rứt không yên…

Tẫn Nhai bây giờ cũng chỉ mới bảy tám tuổi thôi, lẽ ra ở tuổi ấy còn đang được chơi đùa nô giỡn dưới gối mẹ cha, được quan tâm yêu thương chăm sóc, vậy mà lại sớm theo y bôn ba tứ hải, sớm hôm mệt nhọc, thực sự là mất đi rất nhiều vô tư hồn nhiên, rất nhiều thú vui con trẻ.

Vậy mà chính mình lại chưa bao giờ quan tâm đến những giai đoạn trưởng thành của Tẫn Nhai. Điều đó, thực sự khiến cho tiểu hài tử mất đi một đoạn hồi ức tuổi thơ vô giá không gì sánh nổi trong suốt cuộc đời mình…

Nhưng… ngay chính bản thân y còn chưa bao giờ được ai cho cái gì, thì làm sao có gì mà cho được người khác chứ?

Vô Song công tử dù vui dù buồn, dù oán dù giận cũng chẳng bao giờ để lộ ra mặt, nhưng tâm trạng trong lòng thì vô phương hóa trang che đậy.

Trí tuệ trưởng thành quá sớm, từ lâu đã trở nên tinh anh thấu triệt, cùng việc phải trầm luân qua vô số tang thương mất mát, vô tình khiến cho gương mặt đáng lẽ phải biểu hiện những sắc thái vui tươi khoái hoạt, muôn màu muôn vẻ, tràn đầy sinh khí của cuộc sống, thì lại chỉ vỏn vẹn một biểu cảm lãnh khốc vô tình, chỉ toàn một gam màu xám ảm đạm, lạnh lẽo giá băng…

Bỗng nhiên, “Của con!” – Một chiếc hồng bao đỏ thắm chìa ra trước mặt rồi nhét vào tay y.

Tiếu Khuynh Vũ kinh ngạc tột độ, ngây ngẩn hết nhìn trân trân phong bao màu đỏ trong tay mình lại ngước mắt lên nhìn Lan Di, đôi mắt bà ôn nhu ấm áp, khóe mắt hiện lên nét cười dịu dàng, trong lòng y chợt cảm thấy bối rối, không biết làm sao.

Lan Di nhẹ nhàng khép bàn tay y lại: “Khuynh Vũ năm nay cũng vừa tròn mười tám tuổi mà phải không? Vừa rồi, ta cũng muốn mừng tuổi cho con, nhưng lại sợ con mắc cỡ không chịu nhận, cho nên bây giờ Lan Di lén cho con đó! Yên tâm đi, bọn họ không ai biết đâu!”

Tiếu Khuynh Vũ yên lặng cúi đầu xuống, giấu đi đôi mắt đang cố kềm nén cảm xúc chực trào thành lệ.

Lan Di dịu dàng vuốt ve lọn tóc mai mềm mại của y: “Tiền không nhiều, người lại là Đại Khánh Thừa tướng cao sang tôn quý, đừng lấy đó làm thất lễ mà ghét bỏ, nha!”

Phương Quân Càn vô tình nhìn thấy hết cái cảnh Lan Di lì xì cho Vô Song công tử, có ý chờ Lan Di rời đi rồi thình lình xuất hiện trêu chọc Tiếu Khuynh Vũ mấy câu.

“Khuynh Vũ à…” – Mới láu táu nói được mấy tiếng, phút chốc hắn ngưng bặt, cả người dường như bị một sức mạnh vô hình nào đó giữ chặt tại chỗ không thể nhúc nhích, lời nói cũng bị nghẹn lại trong cổ họng.

Hắn nín lặng khi thấy rõ người kia đối với món quà thật nâng niu, thật trân trọng giống như đối với một bảo vật trân quý, thật cẩn thận, thật từ tốn gấp lại, cất kỹ vào trong tay áo.

Tiếu Khuynh Vũ, dù đôi mắt ngập tràn xúc động, nét mặt vẫn chẳng có chút nào thay đổi, vẫn là lãnh khốc vô tình.

Phương Quân Càn thấu hiểu y nhất, hắn biết, khi Tiếu Khuynh Vũ xúc động, đôi mắt sẽ lấp lánh lệ quang (1).

Cho dù lúc ấy nhãn thần long lanh ngấn lệ, thì bộ dáng của y vẫn chứng tỏ ngược lại, càng lạnh lùng, càng khốc liệt, càng bướng bỉnh, càng kiên cường.

Tiếu Khuynh Vũ thường dùng bộ dáng này để giấu đi tình cảm nội tâm, chỉ để khiến cho người ta thấy những lúc đó y càng băng lãnh vô tình, đến mức khắc nghiệt.

“Khuynh Vũ…”

Nháy mắt, Tiếu Khuynh Vũ đã khôi phục thường thái, cứ như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Dường như ngay trước đó, nếu có người đứng ngửa mặt than trời trách đất, cúi đầu đạp tuyết khóc than trước mặt, cũng chẳng mảy may khiến y bận lòng.

“Huynh… sao vậy?”

“Không có gì!” – Tiếu Khuynh Vũ hơi cong khóe môi thành một nụ cười, nhưng trong nụ cười lại phảng phất vẻ tịch liêu cô quạnh, bi thương chua chát, cùng bối rối bàng hoàng, “Chỉ là có một chút… Kỳ quái. Bởi vì đây là lần đầu tiên nhận được tiền mừng tuổi…”

Ngực Phương Quân Càn thắt lại xót xa. Muốn mở miệng nói, nhưng không biết phải nói như thế nào, mấy lần toan lên tiếng, lời đã chực tuôn ra, lại nghẹn cứng.

Không biết nói gì.

Không biết nói sao.

Chỉ có thể im lặng, trầm mặc đứng bên cạnh y, giữa khung cảnh trắng xóa của trời đông tuyết phủ.

“Phương Quân Càn…” – Tiếu Khuynh Vũ giũ ống tay áo phủ kín, nhẹ nhàng khoanh trước ngực như muốn sưởi cho ấm cái thể xác cùng tinh thần lạnh lẽo băng giá của chính mình.

Y buông một câu – nhẹ như lông hồng, thản nhiên như không – nhưng lại làm cổ họng Phương tiểu hầu gia nghẹn đắng.

Y nói: “Ta… thực hâm mộ huynh!”

—oOo—

(1): nước mắt phản chiếu ánh sáng sẽ lấp lánh long lanh