《Quân dân đề bạt tấn thăng thập nhị sách》, một khi Bát Phương Thành đã đề xuất công khai và đưa vào áp dụng, lập tức các quốc gia khác dựng người bùng nổ như một cái vạc lớn sôi sục chợt vỡ tan tành!

Động thái đó chính là hành động làm chao đảo căn bản quốc gia! Chỉ một tia lửa nhỏ cũng đủ thiêu rụi vạn dặm bình nguyên, nếu không sớm bóp chết nó từ trong trứng nước, chẳng sớm thì muộn cũng là đại họa ngập đầu!

Gia Duệ đế ở tận Hoàng đô xa xôi tức giận đến tái xanh mặt mày, rít qua kẽ răng: “Kẻ làm suy vong Đại Khánh chính là Phương Quân Càn!”

Phương tiểu hầu gia ngạo khí ngất trời, phớt lờ như không nghe không biết.

Tân Hãn Hung Dã Mộ Dung Lệ vừa giải quyết xong mấy huynh đệ hoàng thất mưu đồ tạo phản thì nghe nói đến việc này, thoáng chốc thù mới hận cũ thi nhau cuồn cuộn trào lên trong lòng!

Tại Vương đình Hung Dã hắn giận dữ cuồng ngôn: “Bát Phương Thành đúng là kẻ thù chung của mọi nước! Phương Quân Càn một ngày chưa diệt, thiện hạ một ngày chưa được hưởng thái bình!” rồi gào thét ẫm ĩ, “Tiếu Khuynh Vũ giết Hãn phụ ta, Mộ Dung Lệ ta và ngươi thề không đội trời chung!”

Vô Song công tử nghe vậy chỉ nhếch môi cười lạnh: “Ta ở đây chờ!”

Liêu Minh quốc chủ Nghị Phi Táp trong chiến dịch ‘Cuồng lan chi chiến’ bị Phương tiểu hầu gia bắn một mũi tên trí mạng, Liêu Minh Thái tử Nghị Phi Triết lên kế vị. Ngay sau khi đăng cơ, việc đầu tiên hắn thực hiện chính là đem cái đầu Thích Vô Ưu ra treo giải thưởng, mức thưởng từ một vạn lượng hoàng kim tăng lên mười vạn lượng hoàng kim.

Nghị Phi Triết tuyên bố: “Thích Vô Ưu là phản thần Liêu Minh, khi quân phạm thượng, bất luận người hay thần đều muốn giết! Phàm kẻ nào đem được đầu Thích Vô Ưu về Liêu Minh, lập tức thưởng mười vạn hoàng kim, dân thường thì ban quan vị, quan lại thì thăng chức!”

Phương tiểu hầu gia không nhịn được liền trêu: “Thật là không ngờ Thích quân sư lại đáng giá như vậy! Sau này, tài chính Bát Phương Thành mà có thiếu thốn nguy cấp, chỉ cần đem Thích quân sư ra giao nộp là giải quyết chóng vánh ngay!”

Thích Vô Ưu chỉ còn biết cười khổ.

Các quốc gia hùng mạnh lân bang không ngớt đe dọa, uy hiếp, gây áp lực… thậm chí cấm thương nhân nước mình giao lưu buôn bán, trao đổi hàng hóa với Bát Phương Thành, bằng mọi cách đạt được mục đích cô lập phong tỏa nơi đây.

Đối mặt với tình thế kiểu này, tất cả chỉ thị do Phương tiểu hầu gia phê chuẩn chỉ ngắn gọn có hai chữ: “Trụ vững!”

Tiếu Khuynh Vũ hết ngày lại đến đêm xoay vòng với trăm công nghìn việc xử lý chính vụ, không ngừng để mắt theo dõi đám gián điệp của các quốc gia lân bang tiềm phục đang ngo ngoe dựng đầu dậy phá hoại, tích cực tuyên truyền cổ vũ cho《Quân dân đề bạt tấn thăng thập nhị sách》, tăng cường tu sửa quan lộ, mở mang giao thông, cắt đặt binh sĩ tuần tra dọc đường bảo vệ thương khách; đặc biệt là, một khoa thi tuyển chọn quan viên cả văn lẫn võ sẽ lập tức được tổ chức lần đầu tiên ở Bát Phương Thành, đương nhiên sẽ do Vô Song công tử đích thân tọa trấn, cầm cân nảy mực chọn lựa anh tài thiên hạ…

Không riêng gì y, hết thảy quan viên Bát Phương Thành lúc này đều vội vàng hớt hải chạy việc, giải quyết vô số sự vụ lớn nhỏ đến nỗi đầu óc choáng váng, tóc tai rối bù, mặt mũi thì phờ phạc xác xơ bởi chẳng có ngày nào được ngủ đến hai canh giờ.

Quay dọc quay ngang nhìn đôi mắt thâm quầng của đồng liêu, ai nấy chỉ còn biết cười như mếu, khóc không ra nước mắt.

Bao nhiêu lệnh phong tỏa cô lập của các nước hóa ra lại là phương thuốc thần diệu kích thích sự hào hứng nhiệt thành của dân chúng. Sau khi biết về《Quân dân đề bạt tấn thăng thập nhị sách》, nhân tài các nước không quản ngàn dặm xa xôi, ùn ùn kéo đến Bát Phương Thành phó hội.

Phong tỏa quan lộ? Chẳng sao, ta sá gì trèo đèo lội suối, khai thông tiểu lộ mà đi!

Quan phủ không chịu chuẩn y? Được thôi, vậy ta quyết lưu thân biệt xứ, bọn họ quản được chăng?

Tựa như lá rụng về cội, tựa như trăm sông đổ biển, đã là quy luật, bất luận là ai, bất luận sức mạnh nào cũng vô phương ngăn cản!

Trong nhất thời, anh hào thiên hạ hầu như đều tập trung đầy đủ tại Bát Phương Thành!

Thời Hoàn Vũ tại vị, quả thực là văn võ thịnh yến, tuyệt thế phồn hoa, văn quan cùng võ tướng đều xứng đáng là rường cột quốc gia, an bang định quốc, tuấn kiệt như sao sa, nhân tài như cát biển, chung tay khai sáng, dựng xây một triều đại thái bình vạn thế!

Nơi đây, tập hợp đầy đủ những công thần danh tướng tài ba trác tuyệt thiên hạ, thiên cổ lưu truyền, trong đó nổi bật nhất mười tám vị kiệt xuất ngút trời, được hậu thế ghi nhận, xưng tụng không ngớt! Nhưng cái làm cho người ta ngạc nhiên nhất chính là, trong số mười tám người ấy thì đã hơn phân nửa là do Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ đề bạt tiến cử.

Sử quan đời sau nhận định: Vô Song công tử tuệ nhãn cao thâm, có mắt nhìn người, tinh chọn nhân tài, thế gian hiếm thấy! Tuy rằng bất tiện đi lại nhưng ý chí rộng lớn bao trùm thiên hạ, lòng dạ hải hà không ai sánh nổi. Mười tám công thần kiệt xuất thì tự thân đã tiến cử mười hai người. Chỉ cần có tài là trọng dụng, không phân biệt giai cấp, giàu nghèo, đó mới là tạo phúc vạn dân. Công lao ấy biết bao vĩ đại, thành tích ấy biết bao phi thường.

Tiết thu phân, Cổ Mục Kỳ chuẩn bị thành gia lập thất. Đối phương là thiên kim tiểu thư của đại gia buôn bán tơ lụa vải vóc lớn nhất Bát Phương Thành. Tiểu thư kia, một ngày nọ trên đường đi chẳng may gặp phải bọn cuồng đồ buông lời trêu hoa ghẹo nguyệt, vừa lúc Cổ Kỵ úy đi ngang qua đó, hảo hán giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha, chỉ cần đánh vài quyền, đá vài cước, bọn kia phải hoảng hốt chạy dài, Cổ Kỵ úy vô tình đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân.

Hai người từ đó thường xuyên qua lại, dần cảm thấy hạp nhãn, tình cảm cũng tự phát sinh, kết quả là Phương tiểu hầu gia tự mình đứng ra làm ông mai, đích thân tới cửa cầu hôn, tác thành một mối lương duyên.

Đại hôn càng kề cận, Cổ Mục Kỳ càng phấn khích, mặt mày rạng rỡ, da dẻ hồng hào, nhìn phong độ khí thế hơn thường ngày nhiều, suốt ngày từ sáng đến tối đều ngoác miệng cười ha hả ra chiều vô cùng hạnh phúc, làm cho mọi người không khỏi trêu ghẹo…

Một hôm, mọi người quần tụ nói chuyện phiếm.

Phương tiểu hầu gia lấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, đề nghị: “Lão Cổ à lão Cổ, ngày ngươi đại hôn, bổn hầu tình nguyện làm bạn lang (1) ngươi được chứ?”

Quá vinh hạnh, Cổ Mục Kỳ đã toan đồng ý.

Chưa kịp mở miệng, Vô Song công tử đã thủng thẳng lên tiếng, thanh âm vẫn như thường ngày, trong trẻo thuần khiết mà thản nhiên lạnh lùng: “Cổ Kỵ úy đừng nghe lời Hầu gia nói bậy, lúc nào hắn có hảo tâm cũng đều phải dè chừng. Hầu gia tuổi trẻ anh tuấn, đứng bên cạnh ngươi chẳng phải giọng khách át giọng chủ sao? Đến lúc đó ta chỉ e các quan khách nhìn không ra ai là tân lang thôi!”

Cổ Mục Kỳ bừng tỉnh đại ngộ: Quá đúng! Cái này… chẳng phải làm xấu mặt lão Cổ ta sao chứ! Quả nhiên… quả nhiên là không thể yên tâm ngay như vậy được!

Vô Song công tử mím môi cười nhẹ: “Theo Tiếu mỗ thấy thì, Sinh Hổ tướng quân làm bạn lang xem ra thích hợp hơn!”

Lý Sinh Hổ hiên ngang ưỡn ngực, khẳng khái vỗ vỗ mấy cái: “Không thành vấn đề!”

Mọi người sửng sốt im bặt.

Rồi… ai nấy bò ra cười lăn lộn!

Phương tiểu hầu gia chỉ vào Tiếu Khuynh Vũ, cười đến chảy nước mắt, cười đến không kịp thở: “Khuynh… Khuynh Vũ… Huynh thật… thật là quá xấu xa mà… Hahahahahaha…”

Lý Sinh Hổ bộc trực nhưng chậm hiểu, đưa tay vỗ vỗ đầu tỏ vẻ không hiểu vì sao mọi người lại bật cười như vậy.

Hãy gượm, để xem đã… Tiểu hầu gia không thể làm bạn lang bởi vì tuổi trẻ lại tuấn tú phi phàm, sợ sẽ nổi bật hơn lão Cổ, rồi công tử lại nói lão tử thích hợp hơn, vậy chẳng phải là…

Chẳng lẽ… bộ dạng của ta so với lão Cổ xấu hơn, nên muốn ta làm nền???!!!

Lý Sinh Hổ đáng thương rốt cuộc cũng giác ngộ, bật lên một tiếng rên thảm: “Công tử!!!”

Tiếu Khuynh Vũ không nhịn nữa, bật cười thành tiếng sảng khoái. Nụ cười của y, ôn nhu sóng mắt, thoảng hương vạt áo, khuynh đảo thế nhân.

Phương tiểu hầu gia thất thần như bị thôi miên, chỉ cảm thấy nụ cười ấy thấu tận trong xương, hòa tan trong máu, quấn quýt trong hồn.

Từ rày về sau, dù muốn quên đi cũng không quên được, vĩnh viễn không thể quên…

Thích Vô Ưu nghĩ thầm trong bụng: lỡ mà bị công tử đả kích thì thật là thập phần khó chịu không yên, bởi vậy, xem công tử đả kích ai đó thì cứ gọi là… miễn bình luận!

Lão tướng Thái Nham quay sang Phương tiểu hầu gia, thật thà quan tâm đến chung thân đại sự của hắn: “Tiểu hầu gia năm nay cũng mười tám rồi còn gì? Chẳng biết bao giờ mới chịu thành gia lập thất đây?”

Phương tiểu hầu gia ngạo nghễ chẳng chút tôn kính Thái Nham lớn tuổi, ngênh mặt lườm: “Bổn hầu tạm thời chưa nghĩ đến!”

Bao nhiêu chú ý của mọi người từ nãy đến giờ tập trung ở Cổ Mục Kỳ ngay lập tức chuyển sang Tiểu hầu gia.

“Mười tám tuổi cũng đâu còn nhỏ nữa, gấp gấp tính đi thôi!”

“Vương thất người ta mười sáu tuổi là có thể cử hành đại hôn rồi!”

“Hắc hắc… Chẳng biết tiểu hầu gia đã có ý trung nhân chưa? Đến lúc đó chúng ta nhất định phải đòi rượu mừng mới được!”

Phương tiểu hầu gia nhíu mày: “Bổn hầu mà lại phải lo lắng vì không có nữ nhân nào gả cho sao chứ? Các ngươi tự lo cho mình trước đi, toàn là thất lão bát thập mà chưa có thê tử, không sợ phải cô đơn cả đời à?”

“Ta cũng chẳng phải sợ gì! Dù sao lão tử thô lỗ cục mịch, quen thói bừa bãi ngang tàng, trong nhà có đàn bà thì phức tạp lắm, mất tự nhiên, mất cả tự do. Nhưng mà Tiểu hầu gia ngài sẽ không giống vậy, vừa tuyên bố thành hôn thôi thì không biết đã có bao nhiêu trái tim con gái phải tan nát đau khổ rồi!”

“Chẳng rõ cô nương trong mộng của Tiểu hầu gia phải như thế nào?”

Thái Nham vừa hỏi xong, ai nấy đều dỏng tai lên chờ nghe!

“Ha… a a a…” – Phương tiểu hầu gia tắt nụ cười, làm vẻ mặt nghiêm trang không ngờ, “Yêu cầu của bổn hầu thực ra cũng không cao đâu!”

Rồi hai tay tà tà đặt lên vai Tiếu Khuynh Vũ, bên tai y nhấn rõ ràng từng chữ cùng tiếng cười gian: “Chỉ cần giống với Khuynh Vũ là được!”

Lặng phắc.

Nửa ngày.

Cả bọn đờ người á khẩu.

Lý Sinh Hổ ôm đầu gào toáng lên: “Vậy còn không cao?”

Thích Vô Ưu ra vẻ tiếc hận, lắc lắc đầu: “Xem ra… Tiểu hầu gia phải cô độc suốt đời rồi!”

Cổ Mục Kỳ đồng tình: “Tiểu hầu gia, ngài chuẩn bị cả đời nằm không đi!”

Phương Quân Càn lơ đễnh nói: “Tìm không ra cũng chẳng vội, có Khuynh Vũ là được rồi!”

Chỉ cần y ở bên bồi bạn, ta có thể đi đến cùng trời cuối đất… Này thì biển người mênh mông, này thì hồng trần mờ mịt, lại có thể cùng y tương ngộ, tương giao tri kỷ, đó chẳng phải là duyên phận trời ban sao…

Có được một người như vậy ở bên cạnh mình, cõi nhân sinh này còn muốn đòi hỏi thêm điều gì nữa chứ?

—oOo—

(1): phù rể