“Tiểu Hân, anh tiễn Tư Đồ tiên sinh, em ăn xong rồi thì mau đi ngủ đi.”

“Vậy còn anh?”

“Không cần để ý đến anh… em ngủ trước đi.”

“Vâng!” Sở Mộ Hân đáp ứng, chuyển hướng Tư Đồ Khắc Tai mỉm cười.

“Bye bye!”

“Bye bye!”

Tư Đồ Khắc Tai hướng Sở Mộ Hân nháy mắt mấy cái, quay người đi ra cửa.

Hai người yên lặng tiến vào thang máy, không khí trở nên yên lặng một cách lạnh lẽo.

“Chuyện hôm nay coi như xong, nhưng mong anh sau này đừng đến gần Mộ Hân nữa.”

Chương Trọng Phẩm lạnh lùng mở miệng, nghe thấy lời này, Tư Đồ Khắc Tai nhíu mày.

“Tại sao?”

“Tôi.....”

“Anh là gì của cậu ấy? Tình nhân sao?”

Chương Trọng Phẩm biến sắc.

“Anh đừng dùng những lời lẽ đó để vũ nhục tôi và tiểu Hân!”

Mày kiếm lại lần nữa giương lên.

“Vũ nhục? Anh cảm thấy đây là vũ nhục? Hừ, buồn cười!”

“Anh!”

Tư Đồ Khắc Tai cười lạnh một tiếng, nhìn Chương Trọng Phẩm xanh mặt.

“Nếu như không phải, vậy thì mong anh đừng can thiệp vào chuyện của tôi!”

Nói xong,Tư Đồ Khắc Tai xoay người rời đi, Chương Trọng Phẩm trừng mắt nhìn bóng lưng của hắn.

Đúng vậy, chính mình không có cái tư cách gì mà quản, cho tới bây giờ, bản thân đều tự cho rằng mình là người bảo vệ Sở Mộ Hân. Nhưng đối với cậu ấy, mình chỉ giống như anh trai mà thôi. Chỉ là Tư Đồ Khắc Tai bỗng nhiên xuất hiện, thái độ cũng kì quái. Chẳng lẽ... Hắn muốn theo đuổi Mộ Hân? Nhưng mà....Bất luận như thế nào, không thể để cho hắn cùng Mộ Hân có liên quan!

Tâm tư hỗn loạn, Chương Trọng Phẩm trở lại nhà của Sở Mộ Hân. Thấy cậu đã ngủ, Chương Trọng Phẩm nhẹ nhàng dịch lại chăn, sau đó trở lại nhà mình.

+  +  +  +  +

Tư Đồ Khắc Tai khẽ gật đầu, quản lý đứng ở bên cạnh hắn lập tức hiểu ý.

“Nếu không còn chuyện gì cần báo cáo thì kết thúc buổi họp tại đây.”

Phòng họp lặng ngắt như tờ thoáng chốc ồn ào, Tư Đồ Khắc Tai nhìn đám cấp dưới của hắn nối đuôi nhau đi ra phòng họp, cho đến khi chỉ còn hắn và trợ lý riêng.

“Tổng giám đốc, chiều nay ngài có hai buổi tiệc phải tham dự, một cái là tiệc mừng...”

“Không đi!”

Trợ lý nghe xong cả khuôn mặt suy sụp, không được a, tổng giám đốc, ngài không đi — người chịu khổ chính là tôi đó!

“Nhưng mà ngài đã  —” Trợ lý vẫn ôm ấp ý tưởng thuyết phục hắn.

“Tôi nói không đi! Có anh là đủ rồi!” Thuyết phục không có hiệu quả!

Tư Đồ Khắc Tai lộ ra một tia phiền chán cùng không kiên nhẫn, phất phất tay đuổi hắn ra ngoài, một mình ngồi trong phòng họp.

Phiền phức!

Hắn không hiểu nổi chính mình tại sao lại tâm phiền ý loạn như thế này. Đã hơn một tháng rồi, trong nội tâm tựa như có một loại cảm xúc quỷ dị phát sinh, hắn không có cách nào chuyên tâm làm việc được. Những ngày này công việc phải xử lý lại đặc biệt nhiều, khiến hắn bực bội không chịu nổi. Đối với loại cảm xúc chính mình khống chế không nổi này, Tư Đồ Khắc Tai chỉ cảm thấy vô cùng tức giận.

“Đáng chết!”

Âm thanh đập bàn nặng nề dội vào bốn vách tường rồi vọng trở lại.

Được rồi, là hắn. Không phải không thừa nhận, chính hắn đang trốn tránh. Tư Đồ Khắc Tai ngồi phịch xuống ghế, thở dài.

“Mộ Hân...”

Miệng chậm rãi thoát ra cái tên lượn lờ trong đầu hắn bao nhiêu ngày qua, trước mắt lại hiện lên nụ cười thuần khiết cùng lúm đồng tiền xinh đẹp. Lần đầu tiên đối với một người có loại cảm giác này, Tư Đồ Khắc Tai lại buồn bực.

Hắn không phải không biết rõ loại cảm giác này, chỉ là nó quá lạ lẫm, cho tới nay đều là người khác có cảm giác đó với hắn, bây giờ đến lượt hắn giống như vậy, nhưng hắn lại cố ý bỏ qua. Thích sao? Hắn, Tư Đồ Khắc Tai, lại thích được một cậu nhóc?

Khóe miệng trưng ra một nụ cười khổ. Một người có bộ dạng như vậy, làm sao đủ để hắn yêu cho được? Nếu hắn đoán không nhầm, hành vi của Sở Mộ Hân giống như là có chút… đầu óc không bình thường. Chẳng nhé sự hồn nhiên ngây thơ ấy lại là thứ hấp dẫn mình?

Không được! Lỡ như... Lỡ như đây chỉ là hắn nhất thời thấy hứng thú thì sao? Nhưng nếu trò chơi này vĩnh viễn chơi không chán thì sao? Đúng vậy, Mộ Hân chỉ là đối tượng khác của hắn, chỉ là một trò chơi mới bắt đầu, chỉ là cảm thấy mới lạ thú vị thôi… Đáng chết! Cảm giác đau lòng này lại là cái gì nữa đây?

Tư Đồ Khắc Tai không tìm được lý do thuyết phục bản thân, Sở Mộ Hân không có cái gì cả, chẳng qua là một cậu nhóc yếu ớt không giống nam sinh mà thôi, chẳng qua không giống với —-

“Aaa.... Tại sao chứ....”

Tuyệt vọng gục trên bàn, Tư Đồ Khắc Tai biết rõ, những lý do đó hoàn toàn chỉ càng nói lên địa vị của Sở Mộ Hân trong lòng hắn mà thôi.

Lần đầu tiên, hắn hoàn toàn bất lực đối với chính mình.

“... Hân.....”

Ngoài cửa sổ mặt trời sáng chói, lại làm cho Tư Đồ Khắc Tai lâm vào khôn cùng, lòng hắn lại trong bóng tối.

Nắng Mai, tiệm sách của Chương Trọng Phẩm. Thiết kế với bốn phía lấy ánh sáng, cố ý chọn không gian cao trong phòng để xếp đặt tủ sách cùng với sự sắp xếp chỗ ngồi hợp lý làm cho nơi đây có không gian yên tĩnh thích hợp đọc sách.

Người đọc sách không nhiều lắm. Chương Trọng Phẩm mở tiệm sách này với mục đích tạo ra một nơi có thể làm cho những người thực sự yêu sách có không gian thoải mái yên tĩnh, dễ chịu để đọc sách, cũng làm cho người vô tình tiến vào không gây gián đoạn thưởng thức của mọi người.

” Trọng Phẩm đại ca, anh có muốn uống cà phê không?”

Sở Mộ Hân ngó ra từ quầy hàng phía sau hỏi, Chương Trọng Phẩm đang bề bộn lấy sách gật gật đầu.

“Được! Cám ơn em!”

Sở Mộ Hân cũng không biết là hứng thú từ đâu, tự học tự luyện cách pha cà phê, lại còn rất ngon. Chương Trọng Phẩm sau lần uống đầu tiên liền mê luôn hương vị ấy. Chỉ là cà phê đen bình thường, nhưng khi qua tay của Sở Mộ Hân lại có chút vị ngọt đặc biệt thuần. Chương Trọng Phẩm tự hứa từ nay về sau đối với cà phê của Sở Mộ Hân là chung thuỷ suốt đời. (Lee: Thể loại đam mỹ mới sao?: người x cà phê =)) *cười thô bỉ *) (Ame: Quá bỉ =_=)

Thời tiết bên ngoài thật tốt. Sở Mộ Hân miễn cưỡng ghé vào bên cửa sổ cạnh chỗ ngồi phát ngốc. Không khí tốt đến mức thoải mái, làm cậu muốn ngủ rồi.... Thoải mái quá.....

Nhìn cái bóng của mình nhẹ nhàng in lên cửa sổ thủy tinh, Sở Mộ Hân nghiêng đầu cười cười, đầu ngón tay nho nhỏ nhẹ nhàng miêu tả hình dáng chính mình.

“Đây là mắt, mũi, miệng.....”

Ngón tay dừng lại tại bờ môi, cũng không biết tại sao, Sở Mộ Hân trong đầu hiện ra một hình bóng mơ hồ, cũng thật ấm áp, chạm nhẹ lên. Một tay như trước dừng lại tại cửa sổ thủy tinh, tay kia vô thức chạm môi của mình, Sở Mộ Hân thất thần khẽ vuốt, trong mắt hình bóng ấy lại càng hiện ra rõ ràng.

Tư Đồ Khắc Tai không có mục tiêu đi trên đường. Nhiều lần, hắn nghĩ đến MIMIC tìm Sở Mộ Hân, lại chợt nhớ ra, mình đã ra lệnh không để cho cậu đi vào trong đó làm việc, muốn đến nhà cậu, hắn lại sợ.

Không gặp được người, phiền muộn làm cho Tư Đồ Khắc Tai không còn giữ được vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một của hắn. Nếu bây giờ quay lại, mãi mãi không bao giờ gặp cậu nữa, như vậy hắn sẽ trở về với guồng quay bình thường của công việc, trở lại các bữa tiệc với những khuôn mặt a dua nịnh nọt.

Thống khổ giãy dụa, Tư Đồ Khắc Tai không cách nào che dấu nội tâm khát vọng mãnh liệt. Muốn gặp cậu, rất nhớ cậu, muốn nhìn thấy cậu ngay lập tức, Mộ Hân....

Đến một con hẻm nhỏ, phía trước là bầu trời bao la xanh thẳm, Tư Đồ Khắc Tai định bước tiếp, khóe mắt lại thoáng nhìn đến một nơi. Tư Đồ Khắc Tai còn tưởng rằng đó là bức tường bên ngoài màu vàng, nhìn kỹ mới rõ ràng, đó là cửa thủy tinh phản xạ.