Sở Mộ Hân kì quái nhìn Chương Trọng Phẩm. Thật sự rất nhớ khuôn mặt tươi cười này của Trọng Phẩm đại ca, lúc nào cũng luôn nhu hòa như vậy khiến người ta tín nhiệm…

“Em trưởng thành rồi, tiểu Hân, em nói cho Tư Đồ Khắc Tai rồi.” Từ đôi mắt đang mở to của Sở Mộ Hân, Chương Trọng Phẩm đã khẳng định được đáp án. Thật mừng là anh đã không nhìn lầm Tư Đồ Khắc Tai, hắn như đã hứa cho cậu một bến đỗ bình yên, an tâm, đau lòng khi Sở Mộ Hân lại một lần nữa phải quay trở về với kí ức đày đọa đau khổ kia.

Đối với sự thông minh của Chương Trọng Phẩm, Sở Mộ Hân thật sự rất khâm phục.

“Oa,Trọng Phẩm đại ca, anh thật sự rất lợi hại, em còn chưa nói thì anh đã biết rồi sao? Em phải nói gì đây? Thật thần kì a…”

Chương Trọng Phẩm nhịn không được nở nụ cười, tiểu gia hỏa này ăn nói so với trước kia quả thực đã thành thục hơn nhiều, dù trong đầu vẫn còn những suy nghĩ lộn xộn nhưng đứa trẻ này đúng là khiến người khác yêu mến.

“Em a, thật sự là…” Lắc đầu một cái, Chương Trọng Phẩm đột nhiên nhớ tới một chuyện.

“A, tiểu Hân, chờ anh một chút”

“A”

Nằm sấp xuống bàn nhìn bóng dáng Chương Trọng Phẩm vội vàng rời đi, trong lòng Sở Mộ Hân cảm thấy rất thỏa mãn. Có một Trọng Phẩm đại ca yêu thương cậu như vậy, có người yêu Tư Đồ Khắc Tai quan trọng nhất không ai thay thế được, còn có Lãnh đại ca luôn luôn bảo vệ cậu mọi nơi mọi chốn, Sở Mộ Hân cảm thấy cậu thật hạnh phúc.

“Anh về rồi đây, cái này cho em, tiểu Hân”.Đặt cái đĩa lên mặt bàn, Chương Trọng Phẩm ngồi đối diện với Sở Mộ Hân, cậu nhìn chằm chằm bánh dâu ngàn tầng cùng sữa dâu lắc trên bàn.

“Oa~ Cảm ơn Trọng Phẩm đại ca! Lâu rồi em chưa ăn bánh Trọng Phẩm đại ca làm! Cảm ơn anh!”

Sở Mộ Hân cao hứng chân tay vung vẩy, Chương Trọng Phẩm cười cắt ngang cơn phấn khích của cậu.

“Được rồi được rồi, em ăn nhanh đi. Anh còn làm nhiều lắm, để tí nữa em mang về ăn”

Nhìn tướng ăn của Sở Mộ Hân, Chương Trọng Phẩm có ảo giác mình là một đầu bếp có tiếng. Đứa trẻ này lúc nào cũng vậy, cái cách hạnh phúc tràn trề này như thể tất cả những điều tốt đẹp đều rơi xuống trên người cậu, đúng là dạy con người ta không yêu thương từ tận đáy lòng là rất khó.

“Đúng rồi, anh ta đối với em tốt không?”

Tuy đáp án đã sớm rõ mười mươi nhưng Chương Trọng Phẩm vẫn muốn nghe chính Sở Mộ Hân nói. Miệng Sở Mộ Hân đầy bánh ngọt hỏi lại:

“Anh ta nào cơ?”

“Tư Đồ a, còn ai ở đây nữa”. Điểm điểm lên cái đầu nhỏ của Sở Mộ Hân, Chương Trọng Phẩm tiếu ý càng sâu. Sở Mộ Hân bừng tỉnh gật đầu một cái, muốn Chương Trọng Phẩm đợi một chút. Lông mày bên phải khẽ nhếch, Chương Trọng Phẩm đợi.

Sở Mộ Hân cố gắng nuốt đồ ăn xuống lại uống thêm một ngụm sữa dâu lắc cho thuận khí, lúc này mới hướng Chương Trọng Phẩm cười một tiếng.

“Xin lỗi, là Tai muốn em nuốt đồ ăn xong rồi mới nói. Anh ấy nói với em như vậy mới tốt”

Nga? Tiểu gia hỏa này có thể nhịn được nói trong lúc ăn sao? Xem ra phải nhìn Tư Đồ Khắc Tai bằng con mắt khác rồi! Chương Trọng Phẩm thầm nghĩ, Sở Mộ Hân tiếp tục thao thao bất tuyệt nói.

“Tai đối với em rất tốt, cực kì tốt. Anh ấy làm gì cũng nghe em, còn cho em đọc sách, cùng em đi chơi. Nhiều khi anh ấy rõ ràng đã rất mệt rồi nhưng vẫn còn nói sẽ đưa em đi chỗ nào em thích. Trọng Phẩm đại ca, Tai thực sự đối với em rất tốt, hơn nữa em cũng đã nghĩ thông suốt, em thích anh ấy. Tuy em cũng thích Trọng Phẩm đại ca nhưng thích Tai so với thích anh không giống nhau. Đây là em đi hỏi Lãnh đại ca mới biết. Em cũng biết Tai trước kia có rất nhiều bạn gái, còn biết hai người con trai ở cùng một chỗ là rất ít, nhưng em không sợ vì Tai muốn em cũng một chỗ. Em tin anh ta, Tai sẽ không lừa gạt em. Trọng Phẩm đại ca, anh đừng nên lo lắng nữa”

Lời nói mạch lạc, rõ ràng khiến Chương Trọng Phẩm vừa ngạc nhiên vừa xúc động. Anh nhìn ra Sở Mộ Hân đã trưởng thành không ít nhưng không nghĩ là cậu lại suy nghĩ được nhiều như thế. Xem ra một năm này ở cùng Tư Đồ Khắc Tai đã giúp Sở Mộ Hân trưởng thành, cũng hiểu biết hơn nhiều. Chương Trọng Phẩm khen ngợi sờ sờ đầu Sở Mộ Hân.

“Ừ, nghe em nói vậy, Trọng Phẩm đại ca cũng an tâm. Tiểu Hân của anh trưởng thành rồi. Anh cũng sẽ không cần lo lắng cho em nữa, tiểu Hân”

Sự ôn nhu ấm áp lưu chuyển giữa hai người, Sở Mộ Hân cầm tay Chương Trọng Phẩm không buông.

“Trọng Phẩm đại ca, Trọng Phẩm đại ca…”

Chương Trọng Phẩm bật cười, vẫn còn trẻ con vậy, cứ tự nhiên mà chọc người yêu mến…

Màn đêm chậm rãi buông xuống, vì Chương Trọng Phẩm còn bề bộn công việc trong cửa hàng, Sở Mộ Hân cũng phải về nhà. Vừa muốn đi vừa muốn ở lại khiến cậu mãi vẫn chưa ra khỏi Nắng Ban Mai.

“Ngoan, cũng không phải là không được gặp, chỉ cần em nghĩ đến, lúc nào em cũng có thể tới đây. Trọng Phẩm đại ca cũng sẽ không chạy mẩt, tiểu ngốc!”. Chương Trọng Phẩm cười xoa xoa đầu Sở Mộ Hân. Sở Mộ Hân lưu luyến nhìn anh.

“Nhưng em lâu lắm rồi không gặp anh…”

“Tiểu ngốc, bất kì lúc nào em muốn đều có thể đến gặp anh a, anh sẽ không để cho em không tìm được anh!”

“….Dạ….” Sở Mộ Hân bất đắc dĩ lúc này mới xoay người ra khỏi Nắng Ban Mai, còn liên tục quay đầu nói hẹn gặp lại khiến Chương Trọng Phẩm cũng luyến tiếc không rời.

“Đứa nhỏ này thật là…”

Đi một mình, Sở Mộ Hân bỗng nhiên tâm huyết dâng trào muốn quay lại nhà cũ xem xét, dù sao Tai nói hôm nay không thể không đi tiệc xã giao, Lãnh đại ca cũng đi cùng. Nếu đã không có ai ở nhà, một mình ở nhà cũng không ai nói chuyện cùng vậy thì ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt.

“Theo sau!”

Đầu phố thoáng hiện hai bóng người vô thanh vô tức đi theo sau Sở Mộ Hân, biến mất trong bóng tối ở chỗ rẽ.

Đứng ở trong phòng trống gần như không có đồ đạc gì, Sở Mộ Hân ngắm nhìn bốn phía. Thực ra thì sau khi dọn đồ sang ở cùng Tư Đồ Khắc Tai, hắn đã cho người tới đây dọn dẹp lại, còn mua luôn nơi này để khi nào Sở Mộ Hân muốn một mình đến đây đều có thể đến. Ngoại trừ sự kiện Lê Tiêu Quyên lần trước Sở Mộ Hân chạy đến nơi này, còn bình thường cậu cũng không có ý nghĩ đến đây.

Đi ra ban công, ánh trăng xuyên qua tầng mây tỏa ánh sáng nhẹ nhàng lên khắp mặt đất, ngước nhìn vầng trăng sáng, Sở Mộ Hân nhíu mày.

“Tai…”

Tư Đồ Khắc Tai không có ở chỗ này. Bắt đầu từ khi nào mà lúc chỉ có một mình lại có loại cảm xúc này? Hôm nay không biết lại phải bận đến khi nào nữa. Vì sinh ý của công ty mà mấy ngày gần đây Tư Đồ Khắc Tai suốt ngày chạy ngược chạy xuôi, Lãnh Tường Vân cũng ở bên cạnh hỗ trợ hắn, chỉ còn Sở Mộ Hân ở nhà một mình. Thỉnh thoảng đêm khuya tỉnh dậy, thấy Tư Đồ Khắc Tai ngay cả quần áo cũng không thay cứ vậy mà ngủ, Sở Mộ Hân luôn đau lòng. Nghĩ muốn làm cho hắn chút gì đó nhưng mỗi khi cái loại suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, cậu luôn luôn mê muội.

Cậu có thể vì hắn làm cái gì? Dù đang cố gắng học tập, biết công việc kia một chút xíu nhưng đối với hắn cũng không có tác dụng gì. Dù Tư Đồ Khắc Tai nói với cậu như đinh đóng cột rằng cậu chỉ cần ở bên cạnh hắn là tốt rồi…Nhưng nhìn khuôn mặt Tư Đồ Khắc Tai mệt mỏi như vậy lại có một loại cảm giác vô lực xông lên.

“Tai…” Lại một lần nữa gọi tên người yêu. Anh lúc này có ổn không? Mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ chứ? Anh có nhớ em không? Em rất nhớ anh, Tai. Dù chỉ một ngày không gặp, em cũng rất nhớ anh.

Sở Mộ Hân đang đắm chìm trong suy nghĩ, đột nhiên phía sau cậu có một bàn tay thò ra, trong tay có miếng vải. Sở Mộ Hân còn chưa kịp phản ứng thì mũi miệng đã bị che lại, sau đó ngất đi.

“Hừ, giải quyết tiểu quỷ này thật sự quá dễ, mang đi, ông chủ nói muốn cho Tư Đồ Khắc Tai một bất ngờ”

Khiêng Sở Mộ Hân lên vai, hai người đàn ông mặc đồ đen bước nhanh ra khỏi phòng.

“Nói lại một lần nữa, Lãnh, cậu nói cho rõ ràng”

“Không thấy tiểu Hân đâu”. Lãnh Tường Vân không che giấu nổi hốt hoảng trong lòng, nói một hơi cũng run rẩy. Tư Đồ Khắc Tai nặng nề đập xuống bàn, trong mắt là lửa giận bức người, quét mắt qua Lãnh Tường Vân.

“Không phải cậu đến Nắng Ban Mai đón em ấy sao? Sao không thấy người đâu? Cho tôi một lí do”

Nhìn Tư Đồ Khắc Tai đang mất lí trí, Lãnh Tường Vân ảo não cúi đầu, cái trán bằng phẳng đụng lên bàn làm việc bằng gỗ cây hạch đào, tiếng vang lượn lờ trong phòng làm việc rộng lớn, không gian trống trải khiến người khác phải sợ hãi.

“Trước khi đi tôi có nói với cậu ấy là tôi sẽ đến đón. Tôi nghĩ là vì Sở Mộ Hân đợi quá lâu nên lúc tôi đến, Chương Trọng Phẩm nói là cậu ấy đi rồi. Tôi thấy có gì đó không đúng liền đến nhà cũ của tiểu Hân xem qua một chút, thấy cửa không khóa, cửa kính ban công cũng bị mở ra, trong không khí còn có mùi thuốc mê…”

Tư Đồ Khắc Tai đang lạnh lùng nghe Lãnh Tường Vân kể lại mọi chuyện chợt có tiếng gõ cửa cắt đứt lời nói của Lãnh Tường Vân.

“Vào đi!” Mở cửa, Từ Minh Triết kính cẩn chào Tư Đồ Khắc Tai rồi đưa tờ fax. Tư Đồ Khắc Tai nhận lấy, liếc nhìn nội dung, lửa giận trong lòng cùng bất an mãnh liệt trào ra.

“Tiểu bảo bối của ngươi thật đúng là không phải dùng để trưng cho đẹp, muốn gặp không? Muốn nghe giọng nói không? Có thể, nhưng ta muốn xem thành ý của ngươi ra sao, Tư Đồ Khắc Tai. Còn có, không cần tìm ta, ta sẽ tự tìm đến ngươi”

“Chết tiệt! Tôi thật đáng chết!” Tư Đồ Khắc Tai cũng không cách nào giấu nổi bất an trong lòng, hắn mất khống chế mà mắng to, tay lung tung gạt hết đồ trên bàn xuống. Hân, Hân, đều tại tôi không tốt, tôi nên bảo vệ em thật tốt, tôi nói sẽ để cho em yên tâm vậy mà lại khiến em rơi vào nguy hiểm. Hân, Hân, em đang ở đâu? Ngàn vạn lần phải chờ tôi, tôi sẽ cứu em, Hân…Hành động phẫn nộ dừng lại, một tiếng ầm vang lên, Tư Đồ Khắc Tai chống tay lên mặt bàn, nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

“Nghe đây, tôi không biết các cậu làm cách nào nhưng  tôi chỉ cho hai người một ngày một đêm để tìm ra em ấy!”

Lãnh Tường Vân và Từ Minh Triết rất có ăn ý mà gật đầu. Lãnh Tường Vân tiếp nhận ánh mắt lạnh như băng của Tư Đồ Khắc Tai.

“Dù anh không nói, tôi cũng sẽ tìm ra cậu ấy. Tư Đồ Khắc Tai, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ bảo vệ cậu ấy, nhất định!” Ánh mắt kiên quyết khiến sát khí trong mắt Tư Đồ Khắc Tai có thêm sự tín nhiệm.

“Được, tôi biết”

Nhận được sự tán thành của Tư Đồ Khắc Tai, ánh mắt Lãnh Tường Vân ẩn ẩn tản mát ra một tia huyết quang. Dám đụng đến người bên cạnh Lãnh Tường Vân? Trước tiên phải xem lại chính mình đi, ta tuyệt đối sẽ cho các ngươi chết cũng không được tử tế!

Trong phòng làm việc, một mảnh hỗn loạn.

Tư Đồ Khắc Tai gọi điện thoại cho Chương Trọng Phẩm nói không tìm thấy Sở Mộ Hân. Phản ứng kịch liệt đúng như hắn nghĩ, Chương Trọng Phẩm còn gấp đến độ muốn ra ngoài tìm kiếm. Tư Đồ Khắc Tai phải giải thích một hồi, anh mới miễn cưỡng đáp ứng kế hoạch án binh bất động.

Được lắm, không nghĩ tới họ dám cả gan ra tay với Sở Mộ Hân. Món nợ này chính là ngươi thiếu ta nghiêm trọng rồi, ta sẽ từng cái từng cái đòi lại không sót cái nào.