Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 15: C15 Tiểu đa ca ca ngươi đừng đi 2

Thiên Địa Võng.

Tất cả người đột phá Võ Sĩ, đều sẽ phải tiến vào Tinh Hồn Tháp, sau đó ở trong Tinh Hồn Tháp tiến hành thí luyện, thí luyện nghị lực, tâm tính, các phương diện tố chất, đồng thời phán định chính mình, lưu lại hồ sơ lần đầu tiến vào Thiên Địa Võng.

Đến Võ Sư lại đánh giá một lần; Tiên Thiên lại đánh giá một lần, Thai Tức đánh giá một lần.

Đến Đan Nguyên cảnh, là đánh giá lần cuối cùng, kết quả đánh giá sẽ gửi vào mạng nội bộ Thiên Địa Võng, mạng nội bộ được xưng là “Tông Sư đường”. Một bước này, được xưng là Đăng đường nhập thất.

Cũng chứng minh trên tu vi, chân chính tiến nhập một độ cao mà người thường không cách nào với tới.

Tới lúc kia, sẽ căn cứ theo kết quả đánh giá này, căn cứ theo tính cách đặc điểm, an bài hắn đi làm cái gì, triệt để vật tận kỳ dụng, toàn bộ là nhân tài.

Lại lên cao nữa... Thì không được biết rồi.

Toàn bộ quá trình này, được xưng là “Tam mạc ngũ bình”, ba lần trước là dò xét, lần thứ tư là tinh bình, lần thứ năm trực tiếp đánh giá, cho nên mới có cách nói “Tam mạc ngũ bình, đăng đường nhập thất”.

“Được.” Hồ Nhược Vân gật đầu: “Ta tin tưởng Tiểu Đa sẽ được đánh giá là Giáp đẳng!”

Nàng tràn đầy lòng tin với Tả Tiểu Đa, cảm thấy dựa vào tâm tính, nghị lực của Tả Tiểu Đa, xông qua cửa ải thứ nhất của tam mạc ngũ bình, là chuyện đơn giản dễ dàng.

...

Tả Tiểu Đa đang được một đám tiểu la lỵ tiểu chính thái vây quanh, mỗi người đều là vành mắt đỏ bừng, nước mắt dâng trào.

“Tiểu Đa ca ca đừng đi...” Một la lỵ khóc sướt mướt sụt sịt cái mũi.

“Tiểu Đa lớp trưởng, ngươi đừng đi...” Một tiểu chính thái ôm đùi Tả Tiểu Đa.

“Tiểu Đa ca ca, đừng bỏ chúng ta...” Tất cả tiểu la lỵ tiểu chính thái cùng sụt sịt mũi, chảy nước mắt, rất không nỡ.

“...” Tả Tiểu Đa bùi ngùi mãi, cảm xúc bành trướng.

Mình đúng là người tốt, bình thường cũng không đặc biệt chiếu cố đám gia hỏa này, không ngờ chúng lại luyến tiếc mình như vậy, xem ra nhân phẩm của mình cũng không tệ lắm.

Không uổng công mình lưu ban năm năm a.

“Tiểu Đa ca ca, ngươi đừng đi... Ngươi đi hạng chót sẽ biến thành ta hu hu hu...” Một tiểu chính thái lên tiếng khóc lớn, thương tâm đến cực điểm, nước mắt nước mũi cùng chảy ra.

“Tiểu Đa ca ca, ngươi đừng đi... Ngươi đi, mỗi lần cha ta nói ta chín tuổi còn là Võ Đồ, ta sẽ không thể nói lớp chúng ta còn có Tả Tiểu Đa mười bảy tuổi đó hu hu hu... Cha ta sẽ đánh ta.”

Một tiểu chính thái chín tuổi khóc đến toàn thân run rẩy như chết đi sống lại: “Ta sẽ bị đánh chết hu hu hu... Ngươi đừng đi...”

“Tiểu Đa ca ca đừng đi... Ngươi đi, chúng ta sẽ không có cảm giác ưu việt... hu hu hu...” Tất cả tiểu gia hỏa đồng thời khóc lớn.

Tả Tiểu Đa: “...”

...

Tả Tiểu Đa đen mặt.

Trên trán gân xanh nổi lên.

Trong mắt hung quang bắn ra bốn phía!

Trong lúc nhất thời bỗng nhiên sinh ra cảm giác muốn giết người!

Móa nó!

Một đám tiểu hỗn đản! Thì ra là vì vậy mới không muốn để ta đi!

Thì ra căn bản không phải luyến tiếc ta!

Tả Tiểu Đa bạo phát!

Chân trái khẽ động đá văng tiểu chính thái đang ôm chân trái mình ra, đùi phải vừa nhấc đạp tiểu la lỵ đang ôm đùi mình ra, Tả Tiểu Đa nổi giận đùng đùng: “Cút ngay! Lại ôm ta, ta nguyền rủa các ngươi cũng lưu ban năm năm!”

Oanh!

Một đám tiểu gia hỏa lập tức giải tán.

Nguyền rủa này thực sự quá ác độc!

Tất cả mọi người nhìn thấy Tả Tiểu Đa đồng học khó chịu, ai dám như vậy một lần nữa? Không phải bị chê cười chết?

Tả Tiểu Đa ngửa đầu ưỡn ngực ra cửa, lòng dạ lập tức khoáng đạt, quay đầu hung dữ nói: “Đám gia hỏa các ngươi, về sau đừng rơi xuống tay ta! Bằng không, ta sẽ để các ngươi biết hậu quả trào phúng ta! Hừ hừ...”

Uy hiếp một trận, nhìn lại tấm bàng “Võ Đồ ban tám”, cảm xúc của Tả Tiểu Đa cuộn trào.

Võ Đồ ban, ừm, giống như vườn trẻ trong mộng cảnh của ta vậy, mạnh mẽ tu các môn văn hóa đến mức tốt nghiệp đại học!

Chuyện này đúng là thành tựu cổ nhân không có ai!

“Kỳ tích, luôn luôn có kỳ nhân sáng tạo! Mà Tả Tiểu Đa ta, không thể nghi ngờ chính là kỳ nhân kia!”

Hắn cất bước đi ra ngoài, chỉ cảm thấy ánh nắng loá mắt, đối mặt, lập tức cảm thấy thiên địa rộng lớn, tráng lệ.

“Ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa, chúng ta há lại vẫn ở Võ Đồ? Chuyến đi này, rồng về biển lớn, hổ nhập thâm sơn, biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay! Bảo kiếm phong từ ma luyện ra, hương hoa mai từ lạnh lẽo mà đến! Tả Tiểu Đa ta, hết khổ rồi!”

Tả Tiểu Đa cảm giác trong thân thể phun trào lực lượng của cảnh giới Võ Sĩ, trong lúc nhất thời có chút lâng lâng.

Lão tử, thật sự, trở thành cường giả!

Rống rống!

Trong ánh nắng xán lạn, Hồ lão sư bước nhanh tới, cả người giống như tắm rửa trong thánh quang.

...

Tinh Võ học viện ở Phượng thành.

Trước Tinh Hồn Tháp.

“Phóng thích theo bản tâm là được.” Trong mắt Hồ Nhược Vân tràn đầy cổ vũ.

“Được!” Tả Tiểu Đa bừng tỉnh đại ngộ.

...

Tả Tiểu Đa hào hứng đi vào Tinh Hồn Tháp.

Bắt đầu bước đầu tiên tìm tòi kiếp sống Võ Đạo của hắn.

“Quả nhân sớm chờ mong đã lâu!”

Thân thể vừa vào cửa, trong môn truyền ra một câu không kịp chờ đợi.

...