Không biết người khác có trải qua những việc giống thế này không, rõ ràng đã ngủ say, lại mơ hồ giống như biết rõ chính mình, đang nằm ngủ trên giường trong phòng. Tựa hồ ý thức bản thân thoát khỏi cơ thể, dùng góc nhìn khác, quan sát mọi việc trong phòng.

Sở Nhạc ở trong giấc mộng lúc này, chính là rơi vào trong loại cảm giác mạnh mẽ này. Hắn biết mình hiện tại đang ngủ, nhưng lại mơ hồ cảm thấy, ở trong phòng hắn, dựa vào góc tường bên trái ban công, giống như ẩn núp một bóng đen…

Bóng đen kia, rúc vào trong góc tối của căn phòng, im lặng, không làm gì cả. Nhưng cảm giác tồn tại lại vô cùng mạnh mẽ, khiến Sở Nhạc rõ ràng đang ngủ, thân thể có chút căng thẳng co rụt người lại.

Động tác này, khiến Sở Nhạc từ trong giấc ngủ sâu, chậm rãi tỉnh dậy. Tuy rằng hắn vẫn nhắm mắt, thân thể lại dần dần trở nên căng thẳng. Vì hắn phát hiện rằng, loại cảm giác quỷ dị áp bách khinh khủng trong mộng kia, cũng không vì vậy mà biến mất.

Trong căn phòng của hắn, bên trái góc tường ánh sáng chiếu không tới, tựa hồ thực sự cảm giác có người, còn co rúc ở nơi đó…

Đây chỉ là áo giác chăng? Bản thân hiện tại vẫn còn ở trong mộng? Sở Nhạc gần như không phân biệt được rõ nữa, nhưng duy nhất một điều hắn có thể khẳng định rằng, nếu đây thật sự là mơ, khẳng định là một cơn ác mộng. Không muốn biết trong hiện thực, trong góc phòng của hắn, thật sự có bóng người ở đó hay không. Nhưng nếu không mở mắt xác minh, trong đầu thủy chung bị treo trên không, lơ lửng không yên.

Sở Nhạc nghiêng người ngủ, đầu vừa hay đối diện với hướng của ban công, hàng mày không khỏi nhíu chặt. Nhẫn nại một hồi, hắn rốt cuộc không kiềm được xung động muốn đích thân xác nhận là có bóng người hay không, chậm rãi, mở mắt ra.

Trong phòng, cũng không hoàn toàn tối đen một mảnh, bên ngoài cửa sổ vẫn còn vài ánh đèn của những tòa nhà cao tầng, ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ, len lỏi vào bên trong. Ánh sáng chiếu vào, mơ hồ giúp người có thể nhìn rõ từng đường nét hình dạng vật gia dụng bày trí trong phòng. Mà nơi góc phòng ánh sáng thủy chung chiếu không tới, lại một mảnh tối đen. Sở Nhạc nằm trên giường, thân thể bất động, giữ nguyên trạng thái hiện tại, chỉ là sau khi mở mắt, đường nhìn của hắn chậm rãi chuyển đến góc phòng âm u kia, lướt nhìn.

Không ngờ được, trong góc phòng tối tăm kia, cư nhiên thật sự có nữ nhân ngồi xổm?!

Chỉ thấy nữ nhân ngồi xổm trong góc trên đất kia, mình mặc váy dài màu xanh, mái tóc đen dài che khuất gương mặt, hai tay chống xuống đất, dùng tư thế cổ quái vặn vẹo chiếc cổ, trừng trừng nhìn về phía hắn. Sở Nhạc sợ đến lập tức đem hai mắt đang mở đóng chặt lại, cảm giác da gà toàn thân trên dưới, đều dựng đứng trong nháy mắt.

Nữ nhân kia… nữ nhân kia… không phải là người mà đêm nay hắn gặp trong hẻm nhỏ sao?

Nàng ta làm thế nào vào được trong phòng hắn? Làm thế nào vào được?

Trong đầu Sở Nhạc, tư tưởng một mảnh hỗn loạn, không khỏi bắt đầu vọng lại tiếng nói của hai nữ sinh xa lạ trên đường, nhắc đến vấn đề kia.

“Này này! Cậu biết Khuy nương không?”

“Bị nữ quỷ kia nhìn trúng, ả sẽ bám theo cậu, cho dù đến đâu, ả cũng sẽ trốn một góc bí mật nào đó lén nhìn cậu…

Không phải chứ…

Nữ nhân này, nàng không phải là người? Nàng… là quỷ?!

Không thể nào, không thể nào, chắc chắn do mình quá mệt mỏi mà mơ thấy ác mộng, tất cả đều là ảo giác. Sở Nhạc không thể tin được thoáng chốc mình lại gặp phải quỷ, hắn nhắm chặt mắt không ngừng từ đáy lòng tự trấn an mình, cho rằng chỉ vì do quá mệt nên nảy sinh ảo giác, cái gì cũng không có, mọi chuyện đều đang bình thường.

Thật sự cái gì cũng không có sao… Nữ nhân nhìn thấy trong góc kia, rốt cuộc là gì chứ?

Sở Nhạc không dám xác định thứ hắn vừa thấy, là tàn ảnh khi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, hay thật sự có quỷ xuất hiện. Hắn quyết định mở mắt, một lần nữa xác định lại. Bất quá, sau lần vừa mới mở mắt ra kia, Sở Nhạc lúc này cảm giác toàn thân đều căng cứng, hắn không muốn mở mắt lần nữa, nhưng nhất định phải làm vậy, để xác định kỳ thực không có gì cả…

Chậm rãi thở hắt một hơi, điều chỉnh tâm trạng đang khẩn trương của mình, Sở Nhạc lại lần nữa, mở to đôi mắt.

Nữ nhân vốn chỉ bất động lui vào trong góc kia, lúc Sở Nhạc mở mắt lướt nhìn lần nữa, phát hiện nàng đã đứng dậy?! Nữ nhân đôi chân để trần, bên trên dính đầy bùn đất màu đen, trực tiếp giẫm lễn nền đá cẩm thạch bóng loáng trong phòng Sở Nhạc. Thân thể nàng hơi cong, giống như không thể chống đỡ được thân thể, vặn vẹo ngã nghiêng, hai tay buông thẳng xuống trước mặt, thậm chí có thể thấy rõ giữa kẽ tay dơ bẩn đều là bùn đất, móng tay màu đen gãy nứt.

Nàng… Sao lại đến gần đây? Chuyện gì thế này?!

Không những chẳng biến mất, động tác của nữ nhân không còn giống như ban đầu, khoảng cách với giường của hắn lại càng gần hơn. Sở Nhạc vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vội vã nhắm chặt hai mắt. Nhịp tim ‘thình thịch’ đập rất nhanh, không phải hắn nảy sinh ảo giác, mà ‘nàng’ là có thật, đang đứng trong phòng hắn…

Nên làm gì đây? Giả vờ không nhìn thấy nàng? Tiếp tục ngủ sao?

Sở Nhạc mãnh mẽ áp chế xung động muốn lập tức xốc chăn lên, trực tiếp chạy ra ngoài của hắn, chỉ hy vọng nhịp tim đang đập loạn của mình, lúc này có thể đập nhẹ một chút. Hắn cảm thấy nhịp tim của hắn bây giờ quá lớn, sẽ khiến cho nữ nhân đang đứng kia phát hiện ra hắn.