Hứa Tề Dương thật sự nhìn không nổi nữa, cậu ta vỗ vai Cung Khương

"Khương ca à, chúng ta ra ngoài một chút đi."

Cung Khương quay lại trạng thái mặt than, hất tay Hứa Tề Dương ra nhưng sau đó cũng đứng lên, Ôn Thịnh Đình ngay lập tức đi theo sau, trước khi đi còn nhìn Tương Tình cười cười đầy ẩn ý khiến cô thộn mặt không hiểu gì hết.

Đợi đám Cung Khương ra khỏi lớp, bạn nữ bàn trên bèn quay xuống cười nhìn Tương Tình đầy thiện ý

"Hi! Mình là Thu Oánh, cậu là Tương Tình đúng không, mình gọi cậu là Tình Tình nhé, cậu gọi mình Oánh Oánh là được rồi"

Tương Tình cười tươi như hoa "Cậu gọi mình là Kiều Kiều đi, mọi người đều gọi mình như vậy"

Nhìn gương mặt phúng phính mịn màng của cô, Thu Oánh nhịn không được đưa tay nắn nắn xoa xoa, thấy cô ngơ ngác nhìn mình Thu Oánh mới ngượng ngùng thu tay

"Kiều Kiều mềm như bánh bao ấy, tớ nhịn không được...Khụ, cậu có cần chép những bài chưa học không, tớ cho cậu mượn vở nhé?"

"Được, cảm ơn Oánh Oánh"

"Chút nữa dẫn cậu đi ăn trưa, tớ biết một quán mới mở ở gần trường. Đồ ăn ngon lắm."

Tương Tình cười mỉm, niềm vui trong mắt như muốn tràn ra ngoài. Cô cảm thấy bản thân luôn may mắn trong mấy chuyện kết bạn này, mặc dù sức khỏe yếu ớt là khuyết điểm nhưng may mắn luôn cho cô gặp những người bạn tốt đẹp và đáng trân trọng nhất. Kết thúc hai tiết Vật Lý của thầy Phương, Thu Oánh có phần e dè quay xuống, cố không nhìn Cung Khương, cô bạn vui vẻ nói với Tương Tình

"Đi thôi, dẫn cậu đi ăn đồ ngon"

"Được" Tương Tình gật đầu, lấy cái ví nhỏ trong ngăn bàn ra. Cung Khương nhịn không được giả vờ ho khan, cao ngạo nhìn cô

"Không phải tôi quan tâm cậu đâu, chẳng qua là...chẳng qua là cô Liễu nói phải quan tâm bạn bè thôi không thì tôi còn lâu mới để ý đến cậu. Cậu định ăn ở chỗ nào, người mới khờ khạo như cậu sao có thể biết được mấy chỗ ăn ngon, ăn linh tinh đau bụng thì cô Liễu lại trách tôi không thương...thương yêu bạn bè. Thôi thì tôi đành phải bỏ ra chút thời gian quý báu của mình dẫn cậu đi ăn vậy...khụ.."

Tương Tình nhìn Cung Khương lải nhải bên cạnh, bạn học này tuy lời lẽ không được hay cho lắm nhưng cô cảm thấy cậu ấy không có ý xấu, có vẻ như thật lòng muốn giúp đỡ cô. Tương Tình thăm dò ý kiến của Thu Oánh, ở một góc độ cô không thấy được, bạn học Cung Khương ánh mắt như đao thép liếc nhìn Thu Oánh. Thu Oánh hai chân nhũn ra, cô bạn lắp bắp không nên câu

"Vậy...vậy...thì ăn...chung..."

"Vậy bạn học Thu Oánh, nhờ cậu dẫn đường nhé" Ôn Thịnh Đình cười hết sức phong độ dịu dàng nhưng khiến bạn học Thu Oánh nổi hết cả da gà. Sao Kiều Kiều đáng thương lại dây vào mấy thằng nhị thế tổ này cơ chứ, thật bất hạnh làm sao!

Nhị Trung cũng đã đến giờ nghỉ trưa, học sinh người ăn ở nhà ăn trong trường, người ra ngoài quán ăn, Trạm Hằng gác chân trên ghế, tay nghịch điện thoại mồm nói

"Bắc ca, có một quán mới mở đối diện Thái Hải, nghe bảo đồ ăn khá ngon, đi không?"

Trầm Bắc Khương gật nhẹ đầu, bút trong tay lia lịa viết trên mặt giấy, từng nét mực đều đặn, thẳng thắn rồi kết thúc bằng một dấu chấm. Trạm Hằng nhìn bài kiểm tra của Trầm Bắc Khương mà khẽ ngao ngán, ước chi Bắc ca chia cho cậu ta chút não thì tốt biết bao, chơi chung với nhau mà một người luôn trong top 10 của khối, một người thì lẹt đẹt ở cuối. Cậu ta muốn khóc vạn dòng sông luôn rồi đấy.

Trầm Bắc Khương đứng dậy, hai tay đút trong túi quần, Trạm Hằng thấy vậy cũng đứng lên, hai người đi bộ đến quán ăn. Thanh Phù có thực đơn khá phong phú, giá cả phải chăng phù hợp với học sinh, Tương Tình bị Ôn Thịnh Đình ấn xuống ngồi cạnh Cung Khương, cô gọi một bát mì thịt bò cỡ nhỏ rồi chuyển thực đơn cho Cung Khương. Bên phía đối diện, Hứa Tề Dương bắt đầu quấn lấy Thu Oánh nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, Thu Oánh chỉ hận không thể bịt mồm cậu ta lại, sao người này có thể phiền phức như thế cơ chứ!

"Em gái à, cậu là Thu Oánh đúng không, cậu là bạn của Khương ca thì cũng chính là bạn của tớ rồi"

"Bây giờ tớ gọi cậu là Oánh Oánh muội muội nhé"

"Sau này có chuyện khó nói thì cứ tìm tớ tâm sự, ai bắt nạt cậu thì nói với tớ một câu, tớ đảm bảo đạp chết hắn"

"Cậu biết Xuân Thành không, chỗ đó chơi vui lắm, bao giờ rảnh tớ sẽ dẫn cậu tới đó chơi"

.....

Đợi đến khi có đủ đồ ăn Hứa Tề Dương vẫn không chịu ngậm mỏ lại, nói chuyện vui như được mùa chẳng thèm để ý đến vẻ mặt như muốn nhai đầu cậu ta của Thu Oánh.

Tương Tình nhìn nhìn bát mì thịt bò, một đống hành. Cô hơi thở ra, lấy một cái chén nhỏ bắt đầu sự nghiệp gắp hành ra ngoài. Cung Khương luôn nhìn cô, nhìn hành động của cô rồi lại nhìn bát mì trứng của mình, cậu ra vẻ thương lượng

"Tôi đột nhiên muốn ăn mì thịt bò, cậu đổi cho tôi được không?"

Tương Tình đang gắp hành bèn dừng lại nhìn bát mì trứng của cậu, phân vân nói

"Nhưng mà tớ muốn ăn thịt bò" Vẻ mặt bối rối của cô khiến trái tim cậu mềm như nước

"Tôi gắp thịt qua cho cậu được không?"

Tương Tình còn định hỏi cậu muốn ăn mì thịt bò mà gắp thịt qua cho tớ thì cậu ăn cái gì nhưng chưa kịp nói Cung Khương đã nhấc bát mì của cô qua, chuyển bát của cậu sang cho cô, giọng điệu như ra lệnh

"Ăn đi"

Tương Tình rất dễ nói chuyện, thấy cậu như vậy rồi nên cô đành ăn thôi. Cung Khương gắp cho cô mấy miếng thịt bò thơm nức, Tương Tình bỗng cảm thấy mình chẳng phải hời thêm hai trứng sao, thế là cô cũng gắp qua cho Cung Khương còn kèm theo một nụ cười kiều diễm như hoa đào tháng ba nở rộ

"Tớ cũng cho cậu này"

Ba người đối diện không kịp đề phòng bị nhét cho một mồm cẩu lương, sao lại có cảm giác xung quanh hai con người kia toàn bong bóng màu hồng thế này. Trầm Bắc Khương vừa ngồi xuống ghế, ngẩng đầu lên cũng vừa vặn thấy một màn này. Anh thẫn thờ, cô chưa bao giờ cười một cách thoải mái đến thế với anh, nụ cười ấy thế mà lại dành cho một nam sinh khác.

Bạn học Trầm Bắc Khương, bạn mới chỉ quen Kiều Kiều có một ngày thôi :))