Một ngày vui vẻ ngắn ngủi lại cứ trôi qua như vậy, giống như mũi tên rời cung, chỉ cần giương mắt vèo một tiếng đã bay qua. Chân Dư Nhược Nhược đã không còn gì đáng ngại, trước khi đi làm Nhan Bồi Nguyệt quăng lại một câu: “bộ dạng trèo cao bò thấp nửa tháng gần đây của em đã một đi không trở lại rồi nhỉ?”

Tâm tình cô đang rất tốt, không thèm chấp loại người như anh ta.

Phàn Tiểu Trà an ủi vài câu rồi sau đó liền dặn: “Chân đã không còn đáng lo ngại nữa thì hãy cùng Thích Tấn đi Hongkong tham gia lễ trao giải Kim Tượng hằng năm”.

Miệng cô giương ra thành hình chữ O: “Em đi? Không phải lúc trước đều là chị Hàn đi sao? Em làm gì đã đủ tư cách chứ?”

“Tôi cho cô cơ hội đi học tập, chẳng lẽ cô muốn cự tuyệt?”

“Không phải, không phải, em cảm thấy rất vinh dự, nhất định sẽ hoàn thành sứ mạng, mang những thông tin đặc biệt có giá trị trở về” Tay cô nắm chặt thành quyền, hứa hẹn nói.

Tối nói lại chuyện này với Nhan Bồi Nguyệt lại bị anh ta bày ra cái mặt thối: “Đi HongKong làm gì? Chỗ đấy ngư long hỗn tạp, không ổn định”.

“Em đi công tác, cũng có phải đi đánh bạc đâu, ngư long hỗn tạp thì liên quan gì chứ? Với lại đây là lần đầu tiên em tham gia lễ trao giải trong giới giải trí, anh là chồng, đáng lẽ phải khích lệ em một chút chứ?”

Nhan Bồi Nguyệt nhíu mày một cái. Không lên tiếng.

Cô đi lướt qua đống bài tú lơ-khơ, hưng phấn trong lòng không thể đè nén lại được, vừa đi vào phòng tắm vừa ngâm nga một vài giai điệu dân ca.

Nằm ở trên giường cô vội gọi điện thoại cho Ninh Tĩnh báo tin mừng.

“Ninh Ninh, cậu có cần gì không? Cuối tuần này tớ sẽ đi HongKong.”

Người ở đầu dây bên kia không biết đang làm gì, giọng lười biếng: “Ừ, gần như vậy, lúc trước thiếu thứ gì thì rảnh rỗi tớ đều tự qua đó”.

“Cậu phải hỏi tớ là: “Nhược Nhược cậu qua đó làm gì?” mới đúng”

“Ừ...vậy cậu qua đó làm gì?”

“Sếp tớ cử tớ đi công tác, tham gia lễ trao giải Kim Tượng”. Trong giọng nói của cô tràn đầy sự đắc ý.

“Đúng lúc công ty tớ đang có ý định mở rộng, chắc tớ cũng phải qua đó một chuyến”.

. . . . . .

Nhưng đúng là người tính luôn không bằng trời tính, vào thời điểm Dư Nhược Nhược đã sắp xếp xong hành lý vào va-li, thì Phàn Tiểu Trà lại lên tiếng: “Cô không cần phải qua đó nữa, tôi sẽ sắp xếp người khác đi thay”.

Cô trợn tròn mắt: “Tại sao vậy sếp?”

“Không vì sao cả, cấp trên thông báo như thế, để Trần Dương mới tới đi thay.” Trên mặt Phàn Tiểu Trà không hề có bất cứ vẻ mặt nào, cũng không nhìn ra được tâm tình như thế nào.

“Nhưng cô ấy mới tới làm việc hai tháng, chưa có nhiều kinh nghiệm như em mà, với lại cô ấy cũng không phải tốt nghiệp trường chính quy”

Lúc này Phàn Tiểu Trà mới nhìn cô một cái: “Nhưng cô ấy có ông bố bản lĩnh, chỉ riêng cái này thôi đã đủ rồi, cô cũng không phải là ngày đầu tiên đi làm, chẳng lẽ đến đạo lý này cũng không rõ sao? Cứ chui vào ngõ cụt như vậy đối với cô không hề có lợi”.

. . . .. . .

Mãi cho đến khi hết giờ làm việc, Nhũng thứ tích tụ trong lòng Dư Nhược Nhược vẫn không thể nào tiêu tan đi được.

Nhận thức được thực tế là một chuyện, nhưng đến lượt mình là bia đỡ đạn lại là một chuyện khác. Cô ngồi trên ghế dài cách công ty không xa, khẽ ngửa người ra sau tựa vào lưng ghế, híp mắt. Ánh chiều tà chiếu lên những tấm kính thủy tinh, phản xạ khắp mọi phía.

“Em có biết cho dù mưa to khiến cho cả thành phố này đảo lộn, anh vẫn sẽ cho em cái ôm ấm áp, không thể chịu nổi khi thấy bóng lưng em đi tới, anh viết những năm tháng khó khăn kia xuống, cho dù toàn bộ thế giới này đều bị bóng tối bao phủ, anh cũng sẽ không chạy trốn, không thể trốn thoát đến cuối cùng ai cũng sẽ mạnh mẽ hơn......”

Tiếng chuông di động vang lên, rất lâu sau cô mới bắt máy: “alô?”

“. . . .Anh chỉ có em. . . .” Một giọng nam trầm thấp truyền tới, không thể giải thích được ý nghĩa của câu nói đó, cô bị dọa giật mình: “Cốc Tinh Hà? Anh làm sao vậy?”

Nhìn xung quanh không có ai, cô mới nhỏ giọng: “Đã xảy ra chuyện gì ah?”

Hình như trong giọng nói có cái gì đó không thích hợp lắm, từ khi vào làng giải trí này Dư Nhược Nhược đã bắt đầu chú ý đến anh ta, hình như đã lâu lắm rồi, cảm giác ngưỡng mộ xem lẫn một chút gì đó gọi là sùng bái, cô hoài niệm lại thời thanh xuân, cùng với một loại tâm tình phức tạp không nói nên lời.

Cô không nói hai lời, liền chạy nhanh ra ngoài.

Khuôn viên khách sạn thực bình thường, ở cái nơi mà con ngươi luôn tính toán nhau như thế này, Dư Nhược Nhược tìm thấy Cốc Tinh Hà là lúc anh ta đang mê sảng, khuôn mặt nóng đến mức đỏ bừng cả lên.

Cô thử đưa tay chạm vào, nóng đến mức không thể tưởng tưởng nổi.

“Đi thôi, tôi đưa anh đến bệnh viện”. Cô đưa tay định đỡ anh ta dậy.

“Không cần, anh không đi bệnh viện....” Nói xong còn túm lấy tay cô: “Vu Nhâm Tinh, em làm cơm rang trứng cho anh ăn, anh muốn ăn cơm rang trứng”

Cô hít một hơi sâu, Vu Nhâm Tinh, không phải là cô ta hôm nay sẽ kết hôn với Phú Nhị Đại? Chính là nữ minh tinh đang nổi tiếng gần đây?

Giống như là đã hiểu ra cái gì, cô cầm lấy di động của anh ta, quả nhiên Vu Nhâm Tinh ở ngay cách vách với cô.

Thì ra chỉ là quạ đen thôi, cô vốn còn đang vui vẻ, nghĩ anh ta còn nhớ đến mình. Nhưng nếu bây giờ bỏ mặc anh ta cô cũng không đành lòng, chỉ có thể nửa đỡ nửa lôi anh ta đến trên giường, nhìn anh ta dáng vẻ gầy gò thế kia những cũng nặng thật đấy.....

Cô hiểu nhân vật của công chúng này thật đáng thương, suy nghĩ một chút, gọi phục vụ phòng lấy một khối đá nhỏ lên để chườm trán cho anh ta đến khi hạ nhiệt độ.

Sau đó xuống cửa hàng tiện lợi mua cho Cốc Tinh Hà ít thuốc hạ sốt, lấy chén nước cho anh ta uống. Đến khi xong việc nhìn lên đồng hồ cô mới giật mình, thế mà đã là mười giờ tối rồi.

Nghĩ đến buổi sáng cô đã hứa với Nhna Bồi Nguyệt sau khi tan làm sẽ về nhà đúng giờ, nhất thời cô bối rối không biết làm gì.

Thử đặt tay lên trán Cốc Tinh Hà lần nữa, chắc là sẽ không thể sốt cao lại, cô chuẩn bị đi về thì lại bị một cánh tay kéo lại. . . .

“Đùng đi, đừng đi,. . . đừng cách xa anh. .. .” người đàng ông dù bị bệnh, sức lực lại không hề nhỏ chút nào, dùng sức một chút liền kéo cô vào trong ngực, hai cái tay như bạch tuộc ôm lấy cô thật chặt không buông.

Dư Nhược Nhược đúng là dở khóc dở cười, cô và Cốc Tinh Hà chỉ là bèo nước gặp nhau, bây giờ lại bị anh ta ôm chặt như vậy, thật làm cho người khavs nghi ngờ mà. =_=.. .. . .

Cô dùng sức giãy, anh ta lại dùng sức ôm chặt, như là quyết tâm, quyết định cả đời này đều không buông ra nữa. Cả một đêm đều nói những lời nhỏ nhẹ với cô.

Dư Nhược Nhược không rõ anh ta nói gì, chỉ thở dài: “Anh lợi dụng lúc ngã bệnh làm gì? Ban đầu xì-căng-đan ồn ào cả thành phố ai cũng biết kia lại không thấy người đàn ông như anh cùng cô ấy ra mặt tuyên bố bên nhau? Bây gờ nằm ở đây đóng vai là người đàn ông si tình thì có ích lợi gì?”

Sự yên tĩnh sau câu nói cuối cùng thật tốt. Tình yêu cùng tuổi thanh xuân đều như vậy, vội vàng đến lại vội vàng đi. Nếu bạn không giữ lại được, nói sẽ giống như gió mang mùi hoa thơm ngát, nhẹ nhàng mà lướt qua.

Tiếng chuông điện thoại không lớn không nhỏ vang lên, kéo ý thức đang bay trên không của cô trở lại.

Cánh tay đang giữ cô đi, nhanh như chớp cô lấy tay rút chiếc điện thoại ra, trên màn hình hiên lên ba chữ: “Nhan Bồi Nguyệt”. Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn Nhan Bồi Nguyệt gọi điện thoại cho cô, cho nên khi nhìn thấy ba chữ này phải một lúc sau cô mới tiêu hóa được.

Lúc nghe điện thoại, cô phát hiện giọng nói đầy bên kia đã bắt đầu không ổn: “Dư Nhược Nhược, anh hy vọng em không phải đang ở nước Mĩ nên bây giờ mới là mười giờ sáng”.

Nhan Bồi Nguyệt là người Bắc Kinh chính gốc, nói tiếng phổ thông cực kì chuẩn xác, rõ ràng, đều vểnh lưỡi lên rõ ràng. Bây giờ lại cắn răng nghiến lợi nặn ra từng chữ mang theo đầy sắc thái châm chọc cùng khí lạnh, giống như con dao nhỏ bắn vù vù vào lỗ tai cô.

“Ha ha..... sao lại như vậy chứ? Em. . .Em cùng đòng nghiệp đi liên hoan, quên gọi điện thoại nói cho anh một tiếng”. Cô cười ha hả kiếm cớ.

“Lại tiếp tục nói dối!” Ngay cả câu nói có phương thức khôi hài như vậy cũng bị hắn nói trở nên sắc bén vô cùng.

Cô đang muốn thừa nhận, nên thẳng thắn nhận tội, hy vọng sẽ được cấp trên khoan hồng thì hơn. Nhưng ngay lúc đó cái người đại gia đang nằm trên giường kia lại lên tiếng: “Giúp anh lấy ly nước, anh khát.. ..”.

Cô đúng gần chỗ Cốc Tinh Hà đang nằm, đúng là một loại khoảng cách mập mờ mà. Giọng nói phập phồng rõ ràng đó truyền rành mạch sang đầu dây bên kia.

Cô rất tức giận, xoay người hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái: “Tự đi lấy đi”.

Đầu dây bên kia có lẽ nhiệt độ đã từ 0 độ C hạ xuống dưới -20 độ: “Em tốt nhất nên khai báo rõ ràng”

“Em ở hoa viên Phúc Sơn khách sạn D phòng 1308, không thể đi được, anh đến đây đi”. Cô khong đợi không khí lạnh lần ữa truyền đến mà cúp luôn điện thoại.

. . . . . .

Ngũ Việt nhận ra sự thay đổi sắc mặt của Nhan Bồi Nguyệt ngay sau khi cúp điện thoại, cảm giác rằng có điều gì đó không ổn, giống như là mây đen kéo đến trước khi trời nổi giông bão vậy.

“Chị dâu xảy ra chuyện gì sao?” thời điểm đám cưới Nhan Bồi Nguyệt diễn ra thì anh còn đang làm nhiệm vụ, không có thời gian tham dự hôn lễ cho nên hôm nay mới chạy từ xa tới đây để nhìn xem cái người chịu kết hôn với khối trụ ngàn năm này là thần thánh phương nào.

Bây giờ nhìn sắc mặt Nhan Bồi nguyệt khi ra cửa, Ngũ việt chợt hiểu ra được vài thứ.

Giao tình của hai người nói ít thì chính là từ lúc hiểu chuyện, trên cơ bản là nhà cậu thiếu muối thiếu mì chính (bột ngọt) thì có thể trực tiếp chạy sang nhà tôi lấy. Nói nhiều thì là từ lúc còn trong bụng mẹ đã theo các mẹ gặp nhau, sinh ra lại cùng một lúc, bệnh viện quân khu lúc đó nhất thời đều rối loạn.

Ngũ Việt khi còn nhỏ rất nghịch ngợm, mẹ của anh luôn dùng chổi lông gà lên để chăm sóc anh, miệng lại hùng hùng hổ hổ: “Nhất định là con với con trai nhà họ Nhan đã bị tráo đổi rồi, mẹ làm sao có thể sinh ra đứa con bướng bỉnh như vậy chứ?”

. . . . .

Nhiều năm như vậy, từ thời đại học bạn gái của anh cơ hồ mỗi năm đều thay đổi còn Nhan Bồi Nguyệt vẫn là một đầu gỗ như thế. Tốt nghiệp đại học có một cô bạn gái nhưng không đến mấy tháng bị bệnh mà chết, sau đó liền lập địa thành Phật lục căn thanh tịnh đến bây giờ.

Mẹ Nhan lo lắng rất lâu, thật vất vả mới đợi được đến lúc Nhan Bồi Nguyệt lấy vợ, anh vẫn còn chưa đến góp vui, với lại nghe mẹ Nhan nói đó là một mỹ nhân bại hoại,có dáng người vừa như ma quỷ, lại vừa như thần tiên trên trời.

Nhan Bồi Nguyệt luôn là người trấn định, dù cho núi Thái Sơn có sụp xuống thì mặt cũng không đổi sắc. Lúc ấy còn ở bộ đội đặc chủng, tám năm tham gia cứu tế nạn nhân ở nơi có động đất, dư chấn liên tiếp, cơ bản tính mạng của mỗi người đều treo lơ lửng, từ nơi có động đất khẩn cấp rút về nơi an toàn. Trên khuôn mặt của tất cả mọi người, ít nhiều đều mang vẻ lo lắng, sợ sệt, còn Nhan Bồi Nguyệt lại bày ra khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết,đôi mắt cố chấp nhìn về tòa nhà đổ sụp phía trước, trong ánh mắt tất cả đều là bi thương.

Dư chấn đi qua, tất cả mọi người chạy đi chỉ có anh là chưa đi.

Khi đó bộ đôi đặc chủng có câu tôn chỉ: “Cùng thời gian thi chạy, cùng chống lại tử thần”.

Ngũ Việt cảm thấy, cho dù là tử thần, đều để lại cho Nhan Bồi Nguyệt ba phần mặt mũi.