Editor: Chuongnhobe

Đừng sợ, anh ở đây.

Mưa vẫn chưa ngừng rơi.

Trong phòng ngủ, không khí đầy ướt át, và rất bừa bộn.

Trữ Dư Tịch cuộn mình , nằm nghiêng trên giường. vẫn không nhúc nhích. Dường như không còn sức lực vậy.

Thái tử khoác áo ngủ lên, gập chân ngồi đối diện.

Thận chí hắn còn nhìn cô không chớp mắt, cô dường như đang nhìn hắn, nhưng cảm giác dường như cô đang nhìn xuyên qua hắn mà nhìn người khác vậy.

Hắn chỉ cần hơi động người, toàn thân cô liền cứng đờ, cô vẫn đang rong trạng thái cảnh giác.

Thái tử híp mắt lại, vô cùng buồn bực, không thể lí giải được, vô cùng ngờ vực.

Rốt cục kiềm chế không được, kéo chăn mỏng ở trên người cô, nhưng cô không đồng ý.

Hắn đen mặt, tùy tiện lấy một bộ quần áo nữ, đem đến trước mặt cô, nhưng lại bị cô ném xuống không chút lưu tình. Hắn không biết, giờ phút này cảm sợ hãi cứ đeo bám lấy Trữ Dư Tịch mặc cho xung quanh như thế nào .

“Rốt cuộc, em muống như thế nào? Không cho phép tôi đụng vào

còn không mặc quần áo vào, muốn quyến rũ tôi sao?

Thái tử tức giận nói, thực sự là tức chết hắn rồi!

Tiểu nha đầu này rõ ràng không có dáng người nóng bỏng, chỉ là nằm ở nơi đó, thế mà cũng khiến hắn không nhịn nổi liền muốn cô. Bụng dưới sưng lên, vẫn còn đang kêu gào. Trong đầu có biết bao nhiêu âm thanh kêu gào muốn cô, muốn cô....

Nếu như cô là người khác, mà không phải là Tiểu Tịch đi đằng sau hắn từ nhỏ đến lớn, là Tiểu Tịch mà hắn coi như em gái, hắn có thể không quan tâm đến cảm giác của cô cứ thế mà cưỡng bức cô?

Hai cánh tay của cô ôm bản thân mình, nhìn hắn không hề chớp mắt, khiến cho ngọn lửa dục vọng của hắn bùng cháy mạnh hơn nữa.

Hắn cúi đầu nhìn chính mình, bộ phận nam tính cứng rắn ngẩng cao đầu, trong lòng thầm mắng liên hồi.

Em gái?

--- Em gái của hắn á!

Hắn muốn, ai có thể quản đến những thứ khác kia? Em gái họ hàng thì sao chứ? Cũng phải làm theo ý hắn?

Huống chi, Trữ Dư Tịch và hắn còn không có nửa điểm quan hệ huyết thống. Tất cả người của Trữ gia đều là của Hoàng Phủ gia, vì thế, cô đương nhiên là của hắn.

Vật nhỏ của hắn của thể đi với Hoàng Phủ Triệt, hay đi với Thi Dạ Triêu, nhưng cuối cùng thì Trữ Dư Tịch vốn chỉ thuộc về hắn – Hoàng Phủ Luật!

Hắn không hiểu, cô có thể vì Hoàng Phủ Triệt mà rời nhà bỏ trốn, có thể để Thi Dạ Triêu tùy ý ôm hôn, thế mà dựa vào cái gì mà không cho phép hắn đụng chạm đến cô?

Quả nhiên, tay hắn vừa mới đụng chạm tới cô, ánh mắt kia của cô bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Suy nghĩ hung ác trong lòng thoáng qua, hắn áp đảo vai cô, một tay cố định cổ tay cô đặt trên đỉnh đầu, và cứ như thế, bộ ngực tuyết trắng của cô không hề che giấu trần trụi lộ ra trước mặt hắn.

Con ngươi của hắn bỗng nhiên u ám lại, ngón tay từ xương quai xanh thuận lợi một đường đi xuống đến trên bộ ngực đẫy đà của cô, dừng lại, tùy ý vuốt ve xoa nắn.

Hắn nghiêng thân thể, miệng dừng bên tai cô, dùng đôi môi vẽ lại đường nét vành tai mượt mà xinh đẹp của cô.

“Tiểu Tịch, đừng nào loạn.... Cho anh có được hay không?”

Hắn ác ý, đặt vật cứng rắn cọ tới cọ lui sau mông cô.

“Anh thái tử chịu đựng rất khó chịu, em nhẫn tâm để anh chịu đựng như thế sao?”

Trong lời nói của hắn, như cố ý bộc lộ ra vẻ xúc động, chạm đến tâm hồn cô, rốt cuộc cảm giác chán ghét cùng sợ hãi như dần vơi đi.

“Anh thái tử......”

Cô thì thầm, cố gắng đem tầm mắt đặt lên trên người hắn.

Anh thái tử... cô thích, cô để ý, cô vụng trộm yêu... Anh thái tử...

Mà không phải là cái tên Thi Dạ Triêu kia?

Cô không thể xác định, nhíu mi lại, cẩn thận phân biệt, nghi hoặc không biết là mơ hay thực.

Khuôn mặt này rất quen thuộc, hàng mi này, đôi mắt này, thật là hắn sao?

Thế nhưng, vì sao hắn lại sử dụng loại ánh mắt kia nhìn cô?

Có lẽ đây là một giấc mộng, cũng chỉ có mộng, hắn mới có thể nói là muốn cô.

“Hử?”

Thái tử tựa hồ cũng cảm nhận được sự chuyển biến nơi cô, ôm lấy mặt cô, dịu dàng hôn, kiên nhẫn dụ dỗ.

Lần thứ hai, nước mắt cô tuôn rơi, nếu là mộng, cô sẽ cứ để cho bản thân mình thả trôi theo mộng đi? Không cần phải kiên cường chống đỡ, không cần phải làm bộ, không cần phải tận lực giấu diếm, không cần buộc chính mình phải kiên cường.

Cô ôm cổ hắn, nước mắt từng dòng chảy như trân châu vậy.

“Anh thái tử....em sợ... em sợ....”

“Anh thái tử, đừng để cho bọn chúng đến gần em...”

“Anh thái tử, làm sao anh còn chưa cứu em...”

“Anh thái tử, em đau (yêu), em đau quá....”

....

Thái tử bởi vì những lời cô nói, khép chặt hàng mi. Ôm cô, cũng để cho cô tùy ý ôm chính mình.

Cô quá khác thường, rốt cuộc thái tử cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, sự sợ hãi của cô không phải là do bị hắn xâm phạm!

“Tiểu Tịch đừng sợ, anh ở đây, có anh ở đây rồi.”

Hắn ôm cô, xoay người lại tựa vào đầu giường mà ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về cô từ sau lưng.

“Anh thái tử...”

Một giọt nước mắt của cô rơi xuống trên ngực hắn. Cô khóc tủi thân, bộ dáng khóc rất chịu đựng, giống như phải chịu đựng tổn thương rất lớn nhưng không thể có cách nào dám thoải mái mà bày tỏ thương tổn của bản thân cho người khác thấy.

Trong lòng thái tử như bị thắt lại. Trong ấn tượng của hắn, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Trữ Dư Tịch tỏ ra quá yếu đuối đến như thế ở trước mặt hắn.

Lúc trước là hắn bị tức giận làm lu mờ đi tâm trí, mà lúc này, khi đã yên tĩnh trở lại, đem sự tình từ trước đến giờ ra phân tích: sự hoảng sợ của cô, sự phẫn hận của cô, sự chán ghét của cô, cô đề phòng...

Toàn bộ phản ứng của cô, dường như là muốn truyền đạt đến cho hắn một tin tức.

....Không có khả năng!

Cô một mực nói cô sợ hãi, cô đau (yêu), cô đang đợi hắn tới cứu cô...

Trong tiềm thức của hắn, không muốn suy nghĩ đến một nguyên nhân cô bị tổn thương nào cả.

Tiểu Tịch, rốt cuộc là em bị làm sao vậy?