Cô đơn …. Anh không muốn cô đơn.

“ Tên là gì?”Tay khoát lên tấm lưng tinh tế của cô gái xinh đẹp, lời phát ra trong trẻo nhưng lạnh lùng lại vô cùng hấp dẫn.

“ Candy.” Cô gái cũng cười, tay mềm mại, dẻo dai chạm vào quần áo anh, dao động.

Thời gian có thể làm phai nhạt hình bóng của một người, cũng có thể khiến người ta mãi không quên được nụ cười của người đó. Trong kí ức của anh, khi người đó cười, cũng giống với người phụ nữ trước mắt anh lúc này, sẽ để lộ ra chiếc răng nanh nhỏ. Kỳ thật thì Hoàng Phủ Triệt không thường xuyên nhớ tới người này, thật sự không thường nhớ tới. Anh phải uống, chỉ như vậy mới có thể khiến bản thân quên đi sự thật, rơi vào hư ảo, tình nguyện cho rằng những thứ trước mắt mình chỉ là một giấc mộng.

“ Ác?” Anh cúi đầu, ánh đèn màu lam chiếu rọi gương mặt lạnh lùng của anh, tuấn mỹ đến quỷ dị, có thể khiến phụ nữ thần phục, đôi con ngươi tản ra chút men say.

“ Là … Ngọt sao?”

“ Ngọt hay không ngọt, thử chẳng phải sẽ biết sao.” Người phụ nữ quay người, dán lưng vào trong ngực anh, đồng thời mông lắc nhẹ theo điệu nhạc ma sát hai chân anh.

Rượu và hương thơm ấm áp của cơ thể phụ nữ có thể dễ dàng khơi dậy dục vọng của người đàn ông. Đêm mê tình mà tràn ngập dụ hoặc như vậy, Hoàng Phủ Triệt nhận ra ám chỉ của cô ta. Bài hát chưa dứt, anh manh mẽ nắm lấy cổ tay cô ta lôi cô ta khỏi sàn nhảy, bên trong chứa đầy người, anh thầm nghĩ sẽ tìm một nơi thanh tĩnh để phóng túng bản thân.

Quán ăn đêm vắng vẻ sau phố, anh đá một cước, khiến cánh cửa đóng sập, ngăn cách bên trong khỏi những náo động bên ngoài. Tay vung lên, khiến người phụ nữ bị mắc kẹt giữa thân thể của anh và lan can, nâng cằm của cô ta lên, chăm chú nhìn. Khoé miệng của cô ta vểnh lên, trong mắt tràn đầy khiêu khích.

Hoàng Phủ Triệt im lặng, phút chốc cúi đầu, hung hãn hôn cô ta. Tay cũng chẳng nhàn rỗi chút nào, kéo áo của cô gái lên, thăm dò bên trong …

Cơ thể nóng ran, hơi thở nóng bỏng, biểu tình ý loạn tình mê, khó có thể kiềm chế rên rỉ. Tất cả đều khiến cho Hoàng Phủ Triệt muốn ngừng mà không được, dục vọng tăng vọt.

Người phụ nữ chủ động giơ một chân ôm lấy thắt lưng anh, táo bạo, nhiệt tình. Ngón tay của Hoàng Phủ Triệt di chuyển dọc theo đường cong mảnh khảnh của cô ta, vén chiếc váy ngắn lên, đi vào hang động huyền bí giữa hai chân cô ta. Đầu ngón tay thấm đầy xúc cảm khiến khoé miệng anh loé lên nụ cười.

“ Có thể? Ân?” Giọng anh khan khan hỏi, tay cũng bắt đầu cởi quần lót của cô ta.

Người phụ nữ ma mị dùng kỷ thuật cao tán tỉnh anh, làm sao có thể cự tuyệt được, khẩn trương trực tiếp sờ vật cứng rắn hừng hực lửa dưới bụng kia.

Đột nhiên tiếng bước chân vội vã vang lên, đánh tan bầu không khí hết sức căng thẳng đầy kích tình của hai người. Bản năng cảnh giác đã được tôi luyện qua nhiều năm khiến Hoàng Phủ Triệt trong phút chốc tỉnh táo lại. Động tác trên tay không dừng, nhưng cũng không để ý cô gái bên dưới nữa.

Tiếng bước chân chợt dừng lại trước chỗ họ vài thước. Lưỡi Hoàng hủ Triệt vẫn còn hôn cái cổ dài mảnh khảnh của Candy, con ngươi đen nhìn về phía trước bắn ra tia lạnh.

Hoàng Phủ Triệt thừa nhận, trong khoảnh khắc cô xuất hiện, hình dáng của cô khiến cho anh giật mình.

Đó là một cô gái trẻ!

Theo ánh đèn lập loè của chiếc bảng hiệu sặc sỡ của cửa hàng, anh đánh giá cô. Mái tóc dài của cô lộn xộn rối tung, áo ngoài là chiếc áo sơ mi bằng tơ dài màu tối, chẳng thể nhìn thấy khuy áo, cổ áo mở rộng, lộ ra nội y màu đen bên trong. Anh thậm chí còn nhìn thấy cả vật đằng sau lớp áo kia, theo hơi thở của cô nhịp nhàng lên xuống mềm mại. Vòng eo mảnh khảnh, bên dưới cũng là đôi vớ da đen. Đôi vớ da trên cặp đùi thon dài cân xứng bị tổn hại khắp nơi, lộ ra sắc trắng bên trong, một đen một trắng, đối lập mãnh liệt, chân cô mang giày cao gót. Kỳ thật thì không chỉ có đôi vớ da có tổn hại, mà một bên tay áo sơ mi cũng có dấu vết bị xé rách… Cô gái này, mặc dù chật vật, nhưng cả người lại toả ra nét suy sút hủ bại , mê hoặc, khiến người ta muốn làm bậy.

Tầm mắt lại di chuyển lên trên, lại một lần nữa dán chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô gái, đó là biểu tình kinh hãi chưa thể bình tĩnh lại.

Hai mắt của Hoàng Phủ Triệt híp lại, trong mắt suy nghĩ về cô gái đối diện. Cô gái kia như thể rốt cuộc đã nhớ đến bộ dáng chật vật của mình, đột nhiên sửa lại quần áo của mình. Chiếc cằm nhỏ quật cường giơ lên, tia kích động trong mắt chợt loé lên rồi lặn hẳn, giờ đây chỉ còn sót lại vẻ đề phòng.

Anh rốt cục dừng động tác lại, người phụ nữ trong lòng quá mức đắm chìm trong dục vọng, thấy anh bỗng thay đổi nên lại cọ sát vào người anh, thanh âm mềm mại.

“ Làm sao vậy?”

Hoảng Phủ Triệt nâng cằm cô ta, Candy theo tầm mắt của anh ngoảnh đầu nhìn lại, không đồng ý, quay người lại ôm lấy cổ anh.

“ Cho dù cô ấy làm gì đi nữa, chúng ta vẫn …. Tiếp tục chứ?”

Kéo đầu anh xuống, đôi môi nóng bỏng hôn anh. Về tán tỉnh, thì cô ta cũng là một trong số những cao thủ, nụ hôn khiêu khích dừng trên môi anh, cằm, hai má và bên gáy. Hoàng Phủ Triệt để mặc cho cô ta ở trên người mình kích thích, tầm mắt vẫn dán chặt vào cô gái dưới ngọn đèn kia.

Lại là tiếng bước chân, phá tan bầu không khí quỷ dị lúc này. Theo thanh âm thì hẳn là cũng không phải ít người đến đâu.

Cô gái cũng nhận ra, thân thể bé nhỏ phong phanh run lên, tầm mắt không rời anh, trong mắt tràn ngập ý cảnh cáo, khi nãy, tầm mắt hung ác của cô khiến cho Hoàng Phủ Triệt không khỏi nhíu mày.

Cô gái này, là đang uy hiếp anh sao?

Bộ dáng tập tễnh của cô tiến dần vào con đường nhỏ, cuối cùng biến mất trong bóng tối. Vài người đàn ông xuất hiện ở nơi cô vừa đi khỏi, dáo dác nhìn quanh. Người đi đầu thấy vên đường có đôi nam nữ đang dây dưa, tiến nhanh đến chỗ họ, dùng giọng thô lỗ hỏi.

“ Này! Có thấy một cô gái đi qua chỗ này không?”

Một lần nữa bị gián đoạn, Hoàng Phủ Triệt có chút không hài lòng quay đầu lại, người đàn ông nhìn thấy đôi con ngươi đen bắn ra hàn khí, đột ngột dừng ngay động tác vỗ vai của mình lại, tay cứng đờ.

“ Cút.” Thanh âm của Hoàng Phủ Triệt không lớn lắm, nhưng cũng đủ cho mọi người ở đây nghe được. Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, không tức giận nhưng lại ngầm có ý nguy hiểm.

Người đàn ông kia qua ánh đèn của bảng hiệu dần thấy rõ gương mặt của Hoàng Phủ Triệt, cảm thấy cả kinh, quả quyết không dám quấy rầy lần nữa, theo phản xạ cơ thể muốn cúi đầu hành lễ, suy nghĩ hồi lâu, thay đổi chủ ý của mình, lui về phía sau vài bước vung tay lên, đem người đuổi theo hướng ngược lại.

Mà Hoàng Phủ Triệt là người tỉ mỉ, anh khá chú ý tới người đàn ông đã thấy rõ anh, biểu tình trên mặt của ông ta khi nãy và hành động sau đó…. Người này biết thân phận của anh, lại vờ như không biết.

Là người của nhà anh sao? Vậy bọn họ có liên quan gì đến cô gái kia? Nhớ tới bộ dạng chật vật khó chịu của cô gái kia, ý nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu anh là thái tử …. Toàn bộ anh em trong nhà Hoàng Phủ, cũng chỉ có hắn ức hiếp con gái nhà lành. Tuy rằng hôm nay là sinh nhật Hạ Tử Dụ, nhưng với tính cách của thái tử, làm ra loại chuyện này cũng không mấy ngạc nhiên lắm.

Quan trọng là, nếu là người của thái tử, vì sao những kẻ phía sau lại vờ như không biết anh?

Hoàng Phủ Triệt lười biếng suy nghĩ, trải qua lần gián đoạn này, hưng phấn trong lòng anh đã phai nhạt dần.

XXX, quả nhiên đối với việc lựa chọn địa điểm để vui vẻ phải cẩn thận ….

Anh mắng thầm trong lòng, rốt cục quyết định vẫn là đi khách sạn thuê phòng, ít nhất …. Có thể thanh tĩnh một chút.

......

Hai cô gái nhỏ ngồi trong góc uống rượu, nhưng cuối cùng người uống lại là Dĩ Nhu. Hoàng Phủ Dĩ Nhu bị một người đàn ông rất đẹp trai mang đi rồi. Trước khi đi Dĩ Nhu dùng chút ý thức còn sót lại lôi kéo nàng, hỏi nàng có muốn đi cùng không.

Nhìn đến toà tháp cao Quan Thánh Hi đứng sừng sững vẻ mặt ẩn chứa sự tức giận, Trữ Dư Tịch liền kéo tay nàng đem cả người lẫn túi xách nhét vào lòng Quan Thánh Hi, vội vàng đuổi họ đi. Nàng không thực sự quen biết Quan Thánh Hi này, người đàn ông này rất thần bí. Nàng cũng không biết Dĩ Nhu làm sao quen được người quỷ dị như vậy.

Trữ Dư Tịch nghiêng người dựa vào sô pha , rơi vào trạng thái im lặng, không rõ nàng đang nghĩ gì. Hai gò má đỏ ửng lên, mắt chẳng nhìn gì cả, bộ dáng mờ mịt thanh thuần lộ ra vài phần mê người.

Có người thấy tiểu mỹ nhân có vẻ cô đơn, liền đến gần, liều mạng mời nàng uống rượu. Những người hôm nay có mặt tại đây đều có chút quen biết với thái tử, nên hẳn cũng không phải loại người khiêm tốn gì. Thủ đoạn không những khá phô trương, lời nói còn rất ngọt ngào, mục đích chính cũng chỉ là kiếm cho mình bạn giường tối hôm nay. Ngày thường chơi đùa với mỹ nữ yêu

diễm, đột nhiên thay đổi khẩu vị cũng không phải là xấu.

Trữ Dư Tịch đương nhiên vốn không phải là đối thủ của hắn, không thể từ chối được, phải uống vài ly, che miệng ho khan, mượn cớ xê dịch thân mình, tránh bàn tay của người đàn ông đặt trên lưng nàng. Kỳ thật nàng rất muốn rời khỏi chỗ này, nhưng lại không tìm thấy lí do thích hợp.

Thái tử tuy bận rộn với người đẹp trong lòng mình, nhưng tầm mắt xa phóng đến nhìn thấy tình huống kia, nháy mắt ra hiệu cho Doãn Vệ Hoài. Doãn Vệ Hoài hiểu ý, xoay người dặn dò Tiểu Cửu vài câu, thuận tiện nhéo má cô một cái, cười , tránh những cú đấm của cô, rồi cung kinh đi đến lễ phép cúi người.

“ Trữ tiểu thư, thái tử gia lệnh cho tôi đưa cô về trước.” Tỏ vẻ xin lỗi với người đàn ông ngồi trước mặt mình.

“ Thật xin lỗi các vị.”

Không người nào có thể phản bác lại biểu tình , giọng điệu cung kính của Doãn Vệ Hoài. Dù sao cũng là người bên người thái tử, người bình thường cũng khó lòng sánh bằng. Họ là những người thông minh, tự nhiên sẽ hiểu được ý tứ trong lời nói của Doãn Vệ Hoài.

Thái tử thật sự rất đào hoa, bên trong có một người, trong lòng lại có một người, lại còn nuôi thêm một người khác. Nếu đã biết cô gái này là người của thái tử, sẽ chẳng có ai nguyện ý nhiều chuyện , muốn gây rối với kẻ nóng nảy này, người đàn ông liền buông tay, thả người.

Trữ Dư Tịch âm thầm nhẹ nhàng thở ra, khi đi ngang qua thái tử, nàng dừng bước. “ Anh thái tử, em về trước đây, anh …. ở lại vui vẻ nhé.”

Khi nàng nói lời này, ánh đèn vừa lúc không chiếu vào đây, nàng nhìn cô gái nửa người đặt trên người thái tử, mà tay của thái tử lại đặt giữa hai chân cô ta. Trong suy nghĩ của thái tử đã không có nàng, chỉ thuận miệng lên tiếng “ Trên đường cẩn thận một chút.” Liền đuổi người.

Doãn Vệ Hoài dẫn Trữ Dư Tịch rời đi, cho đến khi ngồi vào trong chiếc Bugatti* màu xám bạc của thái tử, vẻ mặt giả dối làm bộ không quan tâm cũng bị cô dỡ xuống.

Doãn Vệ Hoài thắt dây an toàn, trước khi khởi động xe còn cố ý liếc nhìn nàng một cái.

Lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, Doãn Vệ Hoài nhanh nhẹn hỏi : “ Về chỗ nào đây? Nhà họ Trữ?”

Trữ Dư Tịch nhìn đồng hồ, lúc này hẳn là ký túc xá đã sớm đóng cửa rồi, nàng chỉ có thể về nhà thôi. Tay nàng đặt lên cửa xe, mặt hướng về cảnh đêm bên ngoài.

“ Không nghĩ sớm như vậy lại về.”

Doãn Vệ Hoài đánh tay lái quay đầu xe, chiếc xe nhàm chán chạy mấy vòng quanh thành phố. Gió lạnh rít gào, thổi tan cái cô đơn vướng mắc trong lòng nàng cả một đêm. Nàng khôi phục được chút tinh thần, hít một hơi thật sâu.

“ Đã tốt hơn chưa?” Doãn Vệ Hoài nhu hoà, một tay nắm tay lái, thảnh thơi.

Trữ Dư Tịch nghiêng đầu cười : “ Em không sao mà.”

Vừa ngước đầu lên đã đập phải thứ gì đó.

“ Đừng dối nữa, anh còn không biết em sao?” Doãn Vệ Hoài không chút lưu tình lột trần nàng, phong thái hoàn toàn không có vẻ cung kính trước mặt người khác như vừa rồi.

Trữ Dư Tịch bĩu môi, phản đối: “ Biểu hiện của em rõ ràng như vậy sao? Tại sao ai cũng nhìn ra vậy.”

“ Còn có ai?” Doãn Vệ Hoài tò mò nhíu mày: “ Tiểu Nhu?”

Thấy bộ dáng nhún vai tỏ vẻ không có gì của nàng, lòng Doãn Vệ Hoài có chút đau đớn, dang tay ra xoa xoa đầu nàng. Tâm tình Trữ Dư Tịch vất vả lắm mới có thể tốt lên nào ngờ lại bị anh ta xoa, thoáng chốc cổ họng nghẹn lại.

“ Vệ Hoài …. “ Trong lòng nàng đang đấu tranh mạnh mẽ, thanh âm xen lẫn chút thống khổ :

“Anh thái tử, anh ấy sẽ kết hôn với chị Tử Dụ sao?”