Edit: Spring13 / Beta: Sam

Tiêu Tân Thâm bấm cái nút ở đầu giường, bức màn tự động khép lại. Đồ ngủ của Sầm Niệm đã bị tùy ý vứt xuống đất.

Tiêu Tân Thâm rất hài lòng về bất ngờ này, hai người lại hôn thêm lúc nữa, thời cơ chín muồi anh vươn tay mở ra ngăn tủ, nhưng bên trong lại trống trơn.

Sầm Niệm thấy vẻ mặt nghi hoặc của anh, cô quay đầu nhìn.

Không nhìn thì thôi, thấy rồi thì có chuyện.

Sầm Niệm lập tức xụ mặt, cô giận dữ cười châm biếm: “Tiêu Tân Thâm, em nhớ lần trước em tới còn hai hộp rưỡi, đồ đâu rồi?”

Tiêu Tân Thâm cũng muốn biết chúng đâu rồi?

“Sầm Niệm, em hãy nghe anh giải thích…” Giọng anh hơi sốt ruột.

Cô đẩy anh ra: “Đủ rồi, chúng ta đã mười ngày không gặp mặt, anh lại dùng hết rồi? Tinh lực của anh cũng dồi dào nhỉ, Tiêu, Tân, Thâm.” Sầm Niệm gằn ra ba chữ cuối cùng.

Nói xong lời này, Sầm Niệm xoay người xuống giường, cô lập tức đi tới phòng chứa đồ, trông như định mặc quần áo bỏ đi. Tiêu Tân Thâm coi như quần áo đầy đủ, anh vội vàng đuổi kịp cô.

Nhưng ngay sau đó Tiêu Tân Thâm liền phản ứng lại, chuyện này có điểm lạ. Bản thân anh biết rõ mình trong sạch, anh rất yên tâm về an ninh tại Hải Việt, không có trộm cướp nào tiến vào, cho dù có thì trộm mấy hộp áo mưa làm gì?

Trong tủ kính ở phòng chứa đồ đựng nhiều trang sức châu báu đồng hồ đắt tiền thế kia không đi trộm, lại đi trộm cái này?

“Sầm Niệm.” Tiêu Tân Thâm chặn trước mặt cô.

Sầm Niệm mặc quần áo, đẩy ra lồng ngực cứng rắn của Tiêu Tân Thâm: “Con rùa thối, anh tránh ra!”

Tiêu Tân Thâm túm cổ tay cô, Sầm Niệm vùng vẫy mấy cái, nhưng thật sự không địch nổi sức lực của anh.

“Anh buông tay!” Sầm Niệm nhìn gân xanh nổi trên cánh tay rắn chắc của Tiêu Tân Thâm, tên đàn ông xấu xa này thật không sợ bóp tay mình đau à!!

Tiêu Tân Thâm: “Anh không làm ra chuyện có lỗi với em.” Giọng điệu của anh đã không còn bối rối như ban nãy, đột nhiên bình tĩnh lại.

Sầm Niệm giật mình, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cô vẫn hung dữ nói: “Em không tin lời nói dối của anh, có phải em tới đột ngột quá không, anh còn chưa kịp bỏ vào cái mới thay cho cái dùng hết rồi?”

Tiêu Tân Thâm cong khóe miệng, đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Sầm Niệm, anh có thể chứng minh sự trong sạch của mình, trong nhà có máy theo dõi, không bằng chúng ta cùng nhau đi xem, đồ trong ngăn tủ làm sao biến mất?”

Sầm Niệm sửng sốt, trợn to mắt nhìn anh: “Anh biến thái hả, trong phòng ngủ còn lắp đặt máy theo dõi! Anh…” Cô nghĩ đến rất nhiều hình ảnh không thể nói ra, “Những cái kia anh đều thu hình lại hết ư?”

Tiêu Tân Thâm gật đầu, nói: “Đúng vậy, nếu em muốn xem, anh có thể lấy ra cùng em thưởng thức, cơ mà hiện tại việc cấp bách là rửa sạch sự trong sạch của anh, xem ngày hôm nay là được.” Nói rồi anh lấy ra di động của mình, sau khi mở khóa thì bấm mở một ứng dụng.

“Đủ rồi đủ rồi, anh không được xem! Đồ là do em vứt đi!” Sầm Niệm vươn tay giành lấy di động của Tiêu Tân Thâm, cô tức giận phồng má.

Nghĩ đến Tiêu Tân Thâm lắp đặt máy theo dõi ở nhà, đều thu hình lại tất cả, còn làm hại mình bị bắt được khi giở trò xấu. Sầm Niệm xấu hổ đến mức hận không thể dùng ngón chân đào ra một cái lỗ rồi vùi mình vào đó.

Tiêu Tân Thâm buông di động, cười cười: “Sầm Niệm, lâu rồi không có ai trừng trị, lá gan của em lớn hơn rồi đúng không?”

Sầm Niệm đang cúi đầu, đột ngột ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh: “Lá gan anh mới lớn đấy, máy quay ở đâu? Em muốn gỡ ra! Lập tức gỡ xuống ngay!”

Cô cũng không muốn vào một ngày nào đó nhìn thấy mình là diễn viên chính tại trang web nào đó.

Tức chết cô mà, sao Tiêu Tân Thâm biến thái vậy chứ.

Tiêu Tân Thâm véo má cô, khẽ khàng nói bên tai cô: “Lừa em đó, chỉ có ở nơi từ lối vào đi tới phòng khách và ban công là có máy theo dõi, anh không có nhiều sở thích quái gở như vậy.”

Sầm Niệm cảm thấy mình bị Tiêu Tân Thâm đâm ngược lại một nhát, cô tức giận nắm chặt quả đấm nện vào lồng ngực anh. Nắm đấm nhỏ này đối với Tiêu Tân Thâm căn bản chẳng có chút lực sát thương nào. Anh để mặc cô trút giận một lúc, sau đó bồng cô lên ném người lên chiếc giường.

“Tiêu Tân Thâm, anh…” Sầm Niệm nhìn anh, “Anh muốn làm gì hả?”

Tiêu Tân Thâm cười cười, cởi ra nút áo sơ mi của mình: “Trừng phạt Bé Cam không nghe lời, còn dám dùng kế với ông xã em. Em giấu đồ đâu rồi?”

Sầm Niệm túm tấm chăn, mất tự nhiên quay đầu đi: “Em vứt rồi, thực sự vứt đi rồi.”

Màu mắt Tiêu Tân Thâm trở nên u ám, anh hỏi: “Em cố tình muốn anh nghẹn chết à?”

Không có cái đó thì làm sao làm việc đây?

Sầm Niệm hít sâu mấy hơi rồi quay đầu nhìn anh. Cô không còn dáng vẻ cố ý giở trò như ban nãy, cũng không thở hổn hển. Sắc mặt cô dịu dàng lại nghiêm túc nói: “Tiêu Tân Thâm, chúng ta có con đi.”

Nụ cười của Tiêu Tân Thâm cứng đờ trên khuôn mặt, anh ngược lại không dám tin mà hỏi: “Em nói gì?”

Sầm Niệm ôm lấy anh, kề sát lỗ tai anh nói rõ từng câu từng chữ: “Chúng ta có con đi.”

Hai người không phải chưa từng chuẩn bị có con, hồi mới kết hôn không lâu, Sầm Niệm từng muốn sinh con trước khi công việc chuyển sang chính thức. Nhưng khi đó cô không mang thai, ngược lại hai người chiến tranh lạnh trong khoảng thời gian dài.

Sau khi cô mất trí nhớ, Tiêu Tân Thâm luôn kiên trì làm biện pháp, chỉ sợ Sầm Niệm sau này có ngày hối hận, nhưng sẽ bị đứa con giữ chân.

Sau khi Sầm Niệm khôi phục trí nhớ, cô làm việc bận rộn, cô là một người hết sức nghiêm túc với sự nghiệp. Tiêu Tân Thâm cũng biết ý nghĩ của cô, hiện tại sự nghiệp của Sầm Niệm đang thăng tiến, anh không hề nhắc tới chuyện con cái.

Tiêu Tân Thâm không phải không muốn có con, anh muốn có một đứa bé thuộc về mình và Sầm Niệm hơn ai hết. Trước khi xảy ra chiến tranh lạnh, anh từng ảo tưởng vô số lần, nếu hai người có con thì nó sẽ giống ai, là con trai hay con gái.

Nhưng hai người đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh cảm thấy chỉ cần Sầm Niệm ở bên cạnh anh là tốt rồi. Điều anh khao khát, từ đầu đến cuối chỉ có một Sầm Niệm mà thôi. Chuyện con cái, anh hoàn toàn tôn trọng ý kiến của cô.

Thế nhưng nhìn thấy con trai của Thẩm Tứ Hành đã biết gọi ba, bác sĩ Thẩm muôn đời không đăng trạng thái vậy mà mỗi ngày đều chia sẻ video trong vòng bạn bè, nhìn thấy đứa con của người khác trưởng thành mỗi ngày, nói không hâm mộ là giả.

Còn có Quỳ Quỳ của nhà Tiêu Tân Viễn, tuy rằng chỉ mới mấy tháng thôi, nhưng mà khi cười to lộ ra vài cái răng mới nhú lên khỏi nói đáng yêu biết bao.

Tuy vậy anh vẫn không nhắc tới chuyện này với Sầm Niệm, một là tôn trọng nguyện vọng của cô, hai là sợ cho cô gánh nặng.

Giờ đây Sầm Niệm lại chủ động nhắc tới chuyện này, Tiêu Tân Thâm vui mừng khôn xiết trong lòng.

“Em nghĩ kỹ rồi ư?” Tiêu Tân Thâm mỉm cười, không thể tin được vào lỗ tai mình, anh hỏi lại lần nữa.

Sầm Niệm vùi đầu trong lồng ngực anh gật gật, nói: “Nghĩ kỹ rồi, Tiêu Tân Thâm, em suy nghĩ rất kỹ càng, em muốn có đứa bé của chúng ta.”

“Vì sao?”

Sầm Niệm nghe được câu hỏi không đầu không đuôi của Tiêu Tân Thâm, cô tức giận cắn bờ vai anh một cái: “Bà xã anh sinh con cho anh mà anh còn hỏi tại sao, anh ngốc rồi hả?”

Tiêu Tân Thâm cúi đầu cười, giải thích: “Anh vui quá.”

Sầm Niệm cũng không ngờ anh sẽ vì chuyện này mà vui đến vậy. Anh chưa từng chủ động nhắc tới chuyện này với cô, cô còn tưởng rằng anh muốn tiếp tục sống thế giới của hai người.

Đến giờ phút này Sầm Niệm mới biết được Tiêu Tân Thâm vẫn là anh của trước kia, cất giấu tình yêu đối với cô thật sâu, suy nghĩ cho cô, những điều đã lên kế hoạch đều âm thầm thừa nhận cũng không chủ động nhắc tới.

“Em nghĩ, Tiểu Viễn mượn chuyện nuôi con vẫn khiến anh không thể quay về nhà, em mang thai thì anh sẽ trở về ở cùng em, em không muốn yêu xa nữa.” Sầm Niệm nói, “Nhưng quan trọng nhất là em yêu anh, em muốn có một đứa con của chúng ta.”

Tiêu Tân Thâm dùng hành động bày tỏ tình yêu của mình với Sầm Niệm.

……

Mãi cho đến nửa đêm, Sầm Niệm vừa mệt vừa đói. Tiêu Tân Thâm ngược lại càng khoan khoái hơn, người đàn ông thỏa mãn bế cô tới phòng tắm.

Anh thả nước vào bồn tắm lớn xong, rồi hôn lên trán Sầm Niệm: “Anh đi nấu cơm, tắm xong rồi thì tới phòng ăn, nếu em đi không nổi thì gọi anh qua bế em.”

Sầm Niệm tức giận đập tay trên nước, giọt nước dính trên mặt Tiêu Tân Thâm anh cũng không để ý: “Anh mới đi không nổi ấy!”

Tiêu Tân Thâm nhíu mày: “Ồ? Vậy buổi tối anh cần tiếp tục cố gắng.”

Sầm Niệm đẩy anh: “Anh mau đi nấu cơm đi, em đói chết rồi.”

Tiêu Tân Thâm cười nói: “Được.”

Sầm Niệm ngâm mình trong bồn tắm lớn, cô mệt đến nổi sức lực nâng lên cánh tay cũng không có.

Hai người rõ ràng đều là lính mới cùng vạch xuất phát, đều cùng nhau xem video chỉ dẫn, sao Tiêu Tân Thâm lại đột nhiên tăng tiến vùn vụt, còn học được suy một ra ba chứ?

Anh khẳng định lén học riêng mà!

Sau khi biết được Sầm Niệm ngày mai không cần đi làm, Tiêu tổng muốn cố gắng sinh con dứt khoát cho mình một ngày nghỉ. Buổi tối tận tình tận sức trao đổi tình cảm.

*

Nhiệt độ không khí tại Bắc Kinh càng ngày càng thấp, mùa đông lặng lẽ tới trong từng cơn gió lạnh.

Sầm Niệm ở Bắc Kinh hơn một tháng, dựa theo tiến độ hiện tại, ít nhất còn phải ở đây thêm hai tháng nữa.

Sau khi cô đến Bắc Kinh được một tuần thì bà dì tới, hai người vẫn đang cố gắng có con. Mỗi ngày Tiêu Tân Thâm đều hết lòng cố gắng, cũng đặc biệt hưởng thụ.

Hôm nay, Sầm Niệm đội nón bảo hộ, ở văn phòng dựng tạm tại công trường cùng nhân viên đo lường bàn bạc việc thay đổi bản vẽ thi công. Cô tiện tay bưng lên cái cốc uống một ngụm nước.

Quan Lan sợ cô nóng người, thường xuyên ở đơn vị thi công khó tránh khỏi tính tình sẽ gắt gỏng một chút. Anh ta cố ý mua trà kiều mạch tốt nhất cho cô để cô giải nhiệt.

Sầm Niệm pha trà hồi sáng, khi nói chuyện tới mức miệng lưỡi khô khan thì cô mới nhớ ra cốc nước này. Nước trà đã nguội lạnh, Sầm Niệm uống một ngụm liền che miệng chạy về phía toilet.

Nhân viên đo lường thấy người “vù” một cái đẩy cửa chạy ra ngoài, anh ta liền hô to: “Tiểu Sầm, cô không sao chứ?”

Sầm Niệm nôn ra một hồi lâu, rồi cảm thấy bụng mình có một luồng nhiệt, cô còn tưởng rằng bà dì của mình đến, may mà cô có mang theo đồ bên người. Sau khi làm xong ổn thỏa, Sầm Niệm gọi điện thoại cho Quan Lan xin phép nghỉ, rồi cô đi thẳng tới bệnh viện.

Kinh nguyệt của cô luôn đến đúng hẹn, lần này lại tới trước một tuần, hai người còn đang chuẩn bị có con. Sầm Niệm còn tưởng rằng mình bị rối loạn nội tiết, hoặc là có gì đó không ổn với cơ thể.

Sầm Niệm lái xe tới bệnh viện lân cận, cô lấy số, bệnh viện không đông người lắm, rất nhanh chóng tới phiên cô.

Bác sĩ là một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, hỏi mấy vấn đề đơn giản, khi bác sĩ nghe được Sầm Niệm nói mình đã kết hôn đang chuẩn bị mang thai, bác sĩ đặc biệt kinh nghiệm nói: “Cô hãy đi kiểm tra máu, xem thử giá trị HCG.”

Sầm Niệm nhận lấy danh sách kiểm tra mà bác sĩ viết ra, cô nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi bác sĩ, tôi…có thai sao?”

Bác sĩ cười nói: “Cô gái, chuyện này phải kiểm tra mới biết được, tôi mắt thường không nhìn ra được.”

Sầm Niệm ra khỏi phòng khám, nhịp tim hơi nặng nề. Tuy rằng còn chưa có kết quả kiểm tra cũng chưa lấy máu, nhưng cô đã xúc động muốn khóc.

Sau khi nộp phí, Sầm Niệm lên khoa kiểm nghiệm ở lầu hai, lúc cô đang xếp hàng thì gọi điện thoại cho Tiêu Tân Thâm. Điện thoại nhanh chóng nối máy: “Bà xã.”

Sầm Niệm nghe được âm thanh của Tiêu Tân Thâm, cô không nhịn được lập tức khóc ra tiếng: “Tiêu Tân Thâm!”