Edit: Spring13 / Beta: SamSầm Niệm đau khổ cầu xin, sau khi thốt ra lời ngượng ngùng theo ý của Tiêu Tân Thâm thì cô rốt cuộc được giải thoát.
Lần đầu tiên Sầm Niệm nũng nịu yếu ớt kêu rất nhiều tiếng “ông xã”, “anh trai” những gì có thể nghe hay không thể nghe đều nói cả, Tiêu Tân Thâm mới đồng ý chấm dứt.
Sầm Niệm nhẹ nhàng thở ra, trong phòng mở hệ thống sưởi hơi cộng thêm chuyện ban nãy, bây giờ hai người thân đầy mồ hôi.
Sầm Niệm tưởng rằng mình được buông tha còn đang suy nghĩ, Tiêu Tân Thâm đối với cô rất tốt, không giày vò cô quá lâu, anh cúi người hôn cô cô cũng ngoan ngoãn phối hợp. Hôn đã rồi Tiêu Tân Thâm lại bắt đầu.
Sầm Niệm kêu khổ không ngừng, may mà lần này Tiêu Tân Thâm dịu dàng hơn nhiều, động tác không còn bá đạo.
Nhưng một lát sau cô phát hiện mình nghĩ nhiều rồi, anh là ai chứ, là Tiêu Tân Thâm mà cô gọi là con rùa thối rất lâu rồi, làm sao có thể cho cô sống thoải mái. Sầm Niệm khờ khạo biết bao mới có thể cho rằng Tiêu Tân Thâm dễ dàng buông tha cho mình.
Tiêu Tân Thâm sau khi hơi no bụng một tí thì bắt đầu từ từ chỉnh đốn Sầm Niệm. Phòng ngủ không bật đèn, tất cả biểu cảm và phản ứng nhỏ bé đều tiến vào đôi mắt của anh.
Anh rất hài lòng.
Tiêu Tân Thâm mở ra một hộp sô cô la, chậm rãi nhấm nháp hương vị của từng viên. Anh rất thong thả, sớm muộn gì anh cũng ăn hết sô cô la. Sầm Niệm tựa như con cá nằm trên thớt gỡ, cứ bị lật qua lật lại.
Tiêu Tân Thâm dẫn cô mở ra cánh cổng của thế giới mới.
Đêm nay, tất cả ý nghĩ của Sầm Niệm đều là ——
Chân mình còn có thể như thế ư?
Bản thân khẳng định không sao chứ?
Trời ơi trước kia cô đọc tiểu thuyết cũng không đa dạng như vậy đâu.
Căng trướng chết cô rồi.
“Nào, anh dạy em cái khác.” Tiêu Tân Thâm giống như một người thầy kiên nhẫn, hướng dẫn học trò ngoan Sầm Niệm làm theo.
Tiêu Tân Thâm nằm xuống, kiên nhẫn dạy Sầm Niệm từ từ ngồi xuống. Con đường phía trước gian nan khó có thể tiến tới, Sầm Niệm giãy dụa định rời khỏi.
Anh giữ eo cô, lừa gạt: “Trước kia em thích tư thế này nhất, thử lại đi?”
Sầm Niệm nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật ư?”
Tiêu Tân Thâm gật đầu, khuôn mặt hoàn mỹ của anh khiến cô nhìn một cái là không muốn rời khỏi.
Đẹp trai quá đi, Tiêu Tân Thâm hiện tại đẹp trai hơn bất cứ thời điểm nào.
Sầm Niệm hạ quyết tâm, không thể chống lại sự quyến rũ của sắc đẹp, cô ngồi xuống dưới sự giúp đỡ của Tiêu Tân Thâm.
Anh cố ý hỏi: “Bây giờ là anh ăn Bé Cam? Hay là Bé Cam ăn anh đây?”
Sầm Niệm che mặt, miệng thở hổn hển không dám nhìn anh. Tiêu Tân Thâm kéo tay Sầm Niệm ra, giữ lấy cổ tay cô.
“Em nhìn xem, là anh bị Bé Cam ăn này.” Giọng anh trầm thấp từ tính, trêu ghẹo tiếng lòng của cô.
Sầm Niệm chẳng thể thốt ra lời, cũng không dám nhìn, cô nhắm mắt cắn chặt môi dưới, gò má và bên tai đã đỏ một mảng, suýt nữa ngất xỉu rồi. Cuối cùng Sầm Niệm vẫn ngất xỉu, không biết mệt mỏi hay là khoan khoái.
Sầm Niệm kiệt sức ngủ thẳng tới sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại. Cô đã mặc đồ ngủ, không có cảm giác dinh dính. Nếu không phải bụng hơi đau, Sầm Niệm còn có thể cho rằng tối qua chỉ là một giấc mộng.
Khi cô tỉnh lại Tiêu Tân Thâm cũng tỉnh theo. Tối qua Sầm Niệm vẫn ngủ trong lòng anh, cô hơi động đậy anh liền mở mắt ra. Nhận thấy cánh tay ôm mình quấn chặt, Sầm Niệm nhẹ nhàng nói: “Chào buổi sáng.”
Tiêu Tân Thâm hôn lên sau gáy cô, thấp giọng nói: “Chào buổi sáng.”
Nụ hôn của anh không hề dừng lại mà tiếp tục lan rộng. Sầm Niệm vươn tay ngăn cản anh, cô dùng chút sức mới phát hiện toàn thân mệt lử, bàn tay chẳng có sức lực, tối hôm qua đã dùng hết hơi sức rồi.
Ký ức đêm qua hiện lên.
Thân thể không bị xé thành hai nửa đau đến chết như trong tiểu thuyết. Ngoại trừ quá sâu, quá to, không chịu nổi ra thì cũng ổn. À còn có thời gian hơi dài, không đúng không phải chỉ hơi hơi đâu.
Sầm Niệm kinh hồn bạt vía cầu xin, chủ động giơ lên cây cờ trắng: “Tiêu Tân Thâm, mới sáng sớm mà, em đau bụng…” Âm cuối còn mang theo mấy phần nũng nịu, lông mi run rẩy, cô tỏ vẻ đáng thương nhìn Tiêu Tân Thâm.
Tiêu Tân Thâm khẽ cười, phần tóc trên trán hơi che khuất mi mắt, tối qua đã thỏa mãn hôm nay anh đặc biệt dễ nói chuyện.
Anh vuốt tóc cô: “Được, buổi tối lại tiếp tục.”
Sầm Niệm nghe nói thế, suýt nữa không thở nổi. Tiêu Tân Thâm thong thả ôm Sầm Niệm nghỉ ngơi.
Sầm Niệm thấy khăn trải giường đường sọc màu hồng nhạt không giống tối qua, cô tò mò hỏi: “Em nhớ tối qua khăn trải gường không phải màu này. Là em nhớ nhầm hả?”
Tiêu Tân Thâm cười cười, mang theo mấy ý trêu đùa nói bên tai Sầm Niệm: “Hôm qua ăn cam tươi nhiều nước, không cẩn thận làm ướt giường.”
Sầm Niệm chẳng hề nghĩ ngợi hỏi han: “Ơ? Tối qua chúng ta ăn đồ ăn trên giường sao?” Sao cô không nhớ nhỉ?
Nói xong lời này, Sầm Niệm lập tức nhận ra ý tứ của anh, cô hận không thể đánh mình một bạt tai.
Tiêu Tân Thâm thấp giọng cười cười, khoan khoái từ tính: “Đúng, Bé Cam ngọt lắm.”
Sau đó anh lại bế Sầm Niệm đi tắm, mở nước ấm xong thì để cô tự mình nghỉ ngơi một lúc, anh ra ngoài đổi khăn trải giường.
Sầm Niệm nghe được tiếng cười của Tiêu Tân Thâm, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô rất muốn duỗi chân đá anh, nhưng vừa nhấc chân thì mới phát hiện chân mình giống như vật trang trí, mềm nhũn chẳng có sức lực. Tối qua dưới sự kiên trì dạy dỗ của thầy Tiêu, cô bị bắt ôm bó gối sát vai thật lâu, không nhức mỏi mới lạ.
Ý cười trên mặt Tiêu Tân Thâm chẳng hề giảm xuống, anh ôm chặt Sầm Niệm vào lòng
“Tối qua em còn chưa hài lòng ư?” Sầm Niệm càng thẹn thùng, Tiêu Tân Thâm càng cố ý hỏi cô.
“Tránh ra, cơ bắp của anh cấn em, em không thấy thoải mái, em muốn rời giường.” Sầm Niệm tức giận nói.
Tuy rằng rất hài lòng nhưng thực sự mệt mỏi quá đi, người đàn ông này ở đâu ra nhiều trò thế?
Dáng người Tiêu Tân Thâm rất tốt, cơ bắp rắn chắc, cách lớp áo ngủ hơi mỏng của mình cô có thể cảm giác được hình dáng cơ bắp của anh.
Tiêu Tân Thâm lại hỏi: “Cơ bắp cấn em? Vậy Bé Cam hãy nói cho anh biết, là cơ bắp của anh cứng hay là…”
Sầm Niệm bịt lỗ tai, cô lảo đảo ngồi dậy.
“Em không nghe thấy! Không nghe thấy!”
Cô đi từng bước ngả nghiêng hoảng loạn chạy tới phòng vệ sinh.
Tiêu Tân Thâm chậm rãi xốc chăn lên đi tới cửa phòng vệ sinh. Anh biếng nhác tựa vào cánh cửa, nửa thân trên để trần, chỉ mặc một chiếc quần ngủ rộng thùng thình.
Sầm Niệm từ trong gương nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt của con rùa thối Tiêu Tân Thâm, cô hung tợn trừng mắt liếc anh. Tiêu Tân Thâm khoanh tay nhìn Sầm Niệm miệng đầy bọt kem đánh răng. Cô nhe răng tỏ ra hung dữ với anh, giống như bé mèo con còn chưa mọc răng. Chẳng có chút uy hiếp, ngược lại rất đáng yêu.
Sầm Niệm nhìn Tiêu Tân Thâm qua tấm gương, ánh mắt cô bị anh thu hút, từ từ dời xuống, đường nhân ngư hoàn mỹ này…
“Em đang nhìn gì đó?” Tiêu Tân Thâm nhận thấy ánh mắt của Sầm Niệm.
Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, nói: “Không có, ai nhìn anh.”
Nguy hiểm quá, tối qua ở trong này nếu không phải cô cố nặn ra vài giọt nước mắt thì đoán chừng cô chẳng thể nào thoát được một kiếp ở trong bồn tắm.
Tiêu Tân Thâm chậm rãi đi vào phòng vệ sinh, Sầm Niệm vội vàng nhích sang bên cạnh để một vị trí cho anh. Anh cầm lấy bàn chải đánh răng, đứng sóng vai với Sầm Niệm. Cô nhìn hai người trong gương, cô chỉ đứng tới bờ vai của anh thôi. Tiêu Tân Thâm vai rộng eo hẹp, cô đứng bên cạnh anh trông đặc biệt nhỏ nhắn.
Chính vì cô nhỏ nhắn yếu đuối đáng thương, bị con rùa thối bên cạnh này ức hiếp cả đêm, hu hu hu!
Tiêu Tân Thâm không biết lại làm gì chọc ghẹo Sầm Niệm, sau khi rửa mặt xong cô còn hừ một tiếng với anh.
Đi ra phòng vệ sinh, Sầm Niệm mới nhớ tới việc chính. Cô đã quên đưa tấm thẻ của ông Sầm cho Tiêu Tân Thâm. Anh đi ra phòng vệ sinh, Sầm Niệm đã thay quần áo xong, cô đang ngồi bên giường, trong tay còn cầm một tấm thẻ.
Anh thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, chủ động hỏi: “Sao vậy? Là thấy biểu hiện đêm qua của anh rất tốt, chuẩn bị thưởng cho anh à?”
Sầm Niệm cúi đầu, im lặng hồi lâu mới lên tiếng hỏi: “Tiêu Tân Thâm, trước kia có phải chúng ta đã cãi nhau không?”
Tiêu Tân Thâm nhìn Sầm Niệm, thu lại nụ cười.
Ánh mắt anh như ngọn đuốc, đáy mắt tối đen như vực sâu: “Ừm, hồi trước anh và em từng cãi nhau, một mình anh đi Châu Âu, khi đó chúng ta không liên lạc với nhau trong một thời gian dài.”
Sầm Niệm lại hỏi: “Vậy…lần đó rất nghiêm trọng ư?”
Suy nghĩ của Tiêu Tân Thâm theo vấn đề của Sầm Niệm bay về rất lâu trước kia.
“Ừm, rất nghiêm trọng.”
Sầm Niệm chậm rãi đưa tấm thẻ cho anh: “Ba em bảo em đưa cho anh, bên trong có mười triệu…”
Hầu kết Tiêu Tân Thâm giật giật, anh cầm lấy tấm thẻ.
Quả nhiên, gần giống như suy đoán của anh, nguyên nhân tối qua Sầm Niệm khác lạ là bởi vì việc này.
Khi ấy anh ở Châu Âu, vào một hôm nhận được điện thoại của ông Sầm. Nội dung cuộc trò chuyện không ngoài một số câu hỏi thăm thông thường, ông Sầm nói bóng gió hỏi một vài vấn đề về hai người. Cuối cùng ông tiến vào vấn đề chính: “Con và Niệm Niệm làm sao vậy? Con bé nói với ba nó muốn ly hôn với con.”
Ngoài dự đoán cũng là nằm trong dự kiến.
Tiêu Tân Thâm nói câu “Ba, con biết rồi” sau đó cúp máy.
Tiêu Tân Thâm vươn tay ôm Sầm Niệm vào lòng.
“Sầm Niệm, em còn có gì muốn hỏi anh không?”
Anh không biết ông Sầm đã nói gì với cô. Anh im lặng chờ đợi câu trả lời của Sầm Niệm, anh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Sầm Niệm tựa đầu vào lồng ngực anh, cô dịu dàng nói: “Không có, chỉ là sau này anh phải bớt bắt nạt em, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?”
Trái tim Tiêu Tân Thâm đập mạnh. Cổ họng như bị thứ gì đó lấp kín, lần đầu tiên anh cảm thấy khó chịu có gì đó nghẹn họng.
Hôm qua Sầm Niệm không hỏi gì cả, cô chỉ cần một câu “Anh yêu em” của anh.
“Sầm Niệm,” Trái tim Tiêu Tân Thâm mềm nhũn, “Lần sau em đừng như vậy nữa, có gì thì hỏi thẳng anh, đừng một mình khó chịu được không?”
Sầm Niệm gật đầu, mái tóc cô cọ sát lồng ngực Tiêu Tân Thâm, anh cảm thấy hơi ngứa.
Tiêu Tân Thâm xoa đầu cô, nói: “Sắp giữa trưa rồi, anh đã dặn người đón ba qua đây ăn bữa trưa, chúng ta đi xuống nấu cơm thôi. Còn nữa, em giữ tấm thẻ đi, tiền trong nhà giao cho em quản lý được không?”
Sầm Niệm đứng thẳng người, ôm cổ Tiêu Tân Thâm hôn lên má anh một cái: “Được!”
–
Trong tủ lạnh có rất nhiều rau củ và thịt thà tươi mới, Sầm Niệm mở ra nhìn liền lên kế hoạch bữa trưa ăn gì. Trù nghệ của Tiêu Tân Thâm dưới sự chỉ dạy của Sầm Niệm, tuy rằng chưa tới tình trạng xuất thần nhập hóa, nhưng làm trợ thủ xào mấy món đơn giản là chuyện nhỏ.
Hiện tại anh không còn là Tiêu tổng nấu cháo hơn hẳn hạ độc kia. Anh đã là thần đầu bếp dự bị tương lai, người đàn ông gia đình đảm đang điển hình đại diện ba tốt —— Tiêu Tân Thâm.
Khi ông Sầm đến khu nhà Quan Hải, hai người vẫn đang bận rộn trong phòng bếp. Tài xế đưa ông tới cửa, còn giúp bấm chuông cửa.
Ông Sầm mang vẻ mặt tươi vui chờ con gái ngoan của mình ra mở cửa, cũng không biết tối qua cô và Tiêu Tân Thâm bàn chuyện thế nào rồi. Ông đã chuẩn bị tâm lý, nếu con gái vẫn kiên trì muốn ly hôn, ông nhất định sẽ ủng hộ Sầm Niệm.
Không ngờ sau khi cánh cửa mở ra, lại là con rể của mình đang đeo tạp dề hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng xa cách mọi khi.
“Ba.” Tiêu Tân Thâm gọi ông một tiếng.
Ông Sầm lấy lại tinh thần, lúng túng nói: “Con đang nấu ăn hả?”
Tiêu Tân Thâm gật đầu, dẫn ông Sầm vào nhà, Sầm Niệm đang bưng đồ ăn ra ngoài.
“Để anh, cái này nóng lắm.” Tiêu Tân Thâm vội vàng tiến lên, cầm lấy đĩa thịt luộc trong tay Sầm Niệm.
Lần đầu tiên ông Sầm nhìn thấy hình ảnh hài hòa của con gái và con rể. Trước kia hai người ở cùng nhau chưa từng thân thiết như vậy. Ông Sầm giật mình, đây mới là cảm giác người một nhà.
Sau khi bày thức ăn xong, Sầm Niệm lấy bát đũa đặt trên bàn. Ba người ngồi xuống bàn ăn.
Ông Sầm động đũa, hỏi: “Sao hai đứa muốn dọn tới đây?”
Tiêu Tân Thâm điềm tĩnh gắp một miếng thịt cho Sầm Niệm, cô trả lời: “Tiêu Tân Thâm nói ngôi nhà này lớn, gia đình chúng ta có thể sống cùng nhau.” Nghĩ nghĩ cô lại nói thêm, “Sau này con…bọn con có em bé, ngôi nhà này lớn cũng tiện hơn.”
Nói đến phần sau, giọng Sầm Niệm nhỏ dần, cô thẹn thùng.
Lời vừa thốt ra, hai người đàn ông ngồi tại bàn đều sửng sốt.
Sầm Niệm lại chỉ món bắp xào ớt chuông, nói với ông Sầm: “Ba, đây là món do anh ấy xào, ba nếm thử đi.”
Ông Sầm kinh ngạc hỏi: “Tiểu Tiêu xào hả?”
Sầm Niệm gật đầu: “Đúng ạ, món Tiêu Tân Thâm xào ăn ngon lắm, anh ấy ở nhà thường xuyên nấu cơm cho con, tối qua anh ấy còn gói sủi cảo nữa. Đúng rồi, còn sủi cảo không anh? Buổi tối chúng ta gói cho ba ăn.”
Tiêu Tân Thâm gật đầu, nói: “Vẫn còn.”
Sầm Niệm nói tiếp: “Cơ mà anh ấy gói xấu lắm, nhưng mà mùi vị không tệ.”
Lúc ông Sầm tới vẫn còn suy nghĩ tối qua hai người đã bàn chuyện thế nào. Sầm Niệm dùng hành động nói đáp án với ông, cũng cho Tiêu Tân Thâm biết đáp án của cô.
Sau khi ăn xong, Sầm Niệm chúc mừng năm mới ông Sầm, ông Sầm ngầm hiểu, từ trong túi lấy ra hai bao lì xì thật dày.
“Cái này của Tiểu Tiêu.” Ông Sầm đưa bao lì xì cho anh.
Anh nhận lấy: “Cám ơn ba.”
Ông Sầm cười cười nói: “Không cần cảm ơn, hy vọng sang năm hai đứa có thể cho ba có cơ hội phát ba bao lì xì.”