Ngày hôm sau, sinh viên năm nhất lại tập hợp ở sân luyện tập hôm qua.

Bốn màu sắc đại diện cho bốn ngành học, sinh viên xếp thành bốn hàng dài ngắn khác nhau.

Giang Lê đứng giữa những sinh viên mặc đồng phục xanh lam. Cậu ngẩng đầu nhìn mặt trời khổng lồ, thấy có hơi khát.

Giữa đội ngũ bốn màu đỏ, xanh, trắng, đen, đội ngũ màu xanh lam, cũng chính là hàng xếp của khoa trồng trọt, là có ít người nhất, ít thứ hai là đội ngũ màu trắng của khoa người máy. Vế trước là do số lượng người có độ hòa hợp thực vật thi được vào học viện đệ nhất đế quốc cực ít, vế sau là vì khoa người máy yêu cầu đẳng cấp tinh thân lực và tố chất thân thể cực cao.

Ngành ít thứ ba là ngành chiến đấu, sinh viên ngành này đều là người đã thức tỉnh dị năng, hay còn gọi là dị năng giả.

Đội ngũ khổng lồ nhất chính là đội ngũ của khoa máy móc. Đây là khoa phổ thông nhất, đương nhiên trong đó cũng có không ít người là dị năng giả hay có tinh thần lực cao.

Ở thời đại tinh tế này, mọi người đã không còn quá đề cao vấn đề thành tích nữa. Hoàn thành xong mười hai năm giáo dục bắt buộc, người lớn sẽ giao hoàn toàn quyền quyết định cho bản thân học sinh, nếu đủ năng lực đủ trách nhiệm thì các ngành học lớn đều hoan nghênh bạn.

Dưới hình thức khuyến khích học tập, tinh tế không hề thiếu những người hai bằng hay đa bằng cấp, nói đơn giản là không chỉ học một ngành mà học từ hai ngành trở lên.

Tuổi thọ của cư dân tinh tế khoảng ba trăm, chỉ tốn mấy chục năm đi học đủ loại tri thức, nâng cao bản thân, đây có thể coi là một thú vui của nhiều người.

Các sinh viên năm nhất đang chỉnh lý hàng ngũ ngay ngắn dưới ánh nắng gay gắt, xung quanh sân đã có một vài đàn anh đành chị đứng dưới khán đài râm mát, trong tay cầm ít đồ ăn, thoải mái nhìn sang đây, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau mấy câu, vô cùng vui vẻ.

Thế sự đổi thay, những đứa trẻ năm đó bị quân huấn hành xác đã trở thành thành viên của hiệp hội khán giả.

Các đàn anh đàn chị cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Nhìn tân sinh đứng giữa sân, họ phảng phất như thấy được hình ảnh của chính mình, hoài niệm vẫn không quên ăn vặt.

Huấn luyện viên trưởng phụ trách quân huấn tân sinh tới từ quân đoàn số một đế quốc, tên là Vedder Kelsen, là phó quan của Reg.

Những huấn luyện viên khác phụ trách từng khoa cũng tới từ quân đoàn số một, là cấp dưới của hắn.

Quân huấn năm nay thực ra không cần Vedder tới, Vedder tới nơi này huấn luyện cho một đám vừa mới nhập học thực sự là dùng dao giết trâu để mổ gà.

Nhưng vì vợ của hắn sắp sinh, sĩ quan Reg muốn cho hắn có nhiều thời gian bên vợ con hơn nên đã ném hắn tới đây.

Quân huấn chỉ có hai tuần, thêm ngày cuối tuần nữa, tổng cộng hắn có mười sáu ngày bên vợ của mình.

Pháp luật đế quốc đã quy định, đối với những người có đóng góp cho học viện sẽ được nhân đôi ngày nghỉ lễ và ngày nghỉ cuối tuần.

Thế là Vedder Kelsen vốn chỉ được xin nghỉ đẻ một tuần lại được thành hai tuần vì huấn luyện cho đám nhóc to xác này.

Làm huấn luyện viên trưởng, Vedder chỉ cần đề ra nội dung quân huấn, còn lại để cấp dưới của mình đi chấp hành là xong, không cần hao tâm tổn sức, nói chung là một công việc vô cùng nhẹ nhàng.

Hôm nay là ngày quân huấn đầu tiên, Vedder quyết định huấn luyện cho đám nhóc này sự chịu đựng trước, nói đơn giản chính là yên tĩnh đứng đó.

Từng nhóc xếp hàng chỉnh tề trên sân trường, dưới ánh mặt trắng, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Một ngày mới bắt đầu bằng việc phơi nắng.

Mồ hôi từ từ ướt đẫm quần áo, những đứa nhóc đang phải phơi nắng muốn lăn ra lắm rồi nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích.

Động đậy á?

Không dám, không dám đâu.

Nhìn thấy huẩn luyện viên trưởng Vedder Kelsen trên đài cao chưa?

Đó là phó quan của sĩ quan Reg đấy! Là phó quan suốt ngày ở bên Chiến Thần á!

Là những đứa trẻ có ước mơ có chí khi, bọn họ tuyệt đối không cúi đầu!