Suốt đêm hôm đó, bên Nhi, Tú ngủ thiếp đi mà quên gọi về cho mẹ. Để rồi gần sáng nhận được mấy cuộc gọi của mẹ, Tú mới tá hoả chào tạm biệt, hẹn gặp Nhi lát nữa rồi chạy về. Vừa mở cửa bước vào thì mẹ đã ngồi ngay bàn ăn. Tú thấy mặt mẹ trông rất giận, rồi tự trách mình sao lại xao lãng đến thế.

“Tú. Con biết giờ này là mấy giờ rồi không?”

Tú biết chứ. Khi nãy mẹ gọi, Tú nhìn đồng hồ là 3 giờ 23 sáng.

“Dạ biết.” Tú cúi đầu.

“Mới ngày đầu mà đã vậy rồi hả? Bộ tính mai mốt ẵm một đứa về kêu mẹ nuôi hay sao?” Mẹ trách.

“Con... Hồi nãy khoảng 8 giờ là con về rồi, nhưng con qua bên Nhi rồi con ngủ quên.”

“Không gọi mẹ một tiếng. Mẹ bật dậy thấy hơn 3 giờ, đi lên phòng thì không thấy ai.”

“Con xin lỗi.” Tú nói to, hy vọng mẹ sẽ bỏ qua.

Mẹ Tú lắc đầu, rồi nét mặt dịu dần, có vẻ như đã chịu bỏ qua. “Lần sau không có như vậy nữa nghe chưa?”

“Dạ.”

“Đi ngủ đi ngày mai còn đi học.” Nói rồi, mẹ Tú đi về phòng.

Tú thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra và nhắn cho Nhi: Em ngủ ngon.

***

Hôm đó Tú và Nhi hẹn ăn trưa với nhau tại trường. Suy nghĩ nguyên buổi sáng Tú cũng tìm ra được cách trốn Phương để ăn trưa cùng với Nhi. Khi tiết học vừa kết thúc, Tú đi thẳng đến điểm hẹn, là cái cầu thang dẫn lên phòng thanh nhạc của trường. Vì nơi ấy nằm khá xa căn tin nên cũng ít có ai đến đó ăn trưa.

Khi đến nơi, Tú thấy Nhi đang ngồi đọc sách trên bậc thang. Nhi lúc nào cũng rất chăm chỉ trong việc học tập, làm Tú nhiều khi cảm thấy hổ thẹn. Nhi nhìn lên, phát hiện Tú đã đến thì lập tức đóng quyển sách lại và vẫy tay chào.

“Tú đến rồi.” Nhi cười tươi.

Tú bước lên bậc thang, vừa đi vừa nói, “Ngay cả giờ ăn trưa em cũng học bài nữa, thật không thể tin được.”

“Trong lúc đợi Tú không có việc gì làm, em lấy ra đọc chút thôi mà.” Nhi nói. “Tú có đem theo đồ ăn không?”

“Có nè. Như lời đã hứa.” Tú mở ba lô ra và đưa cho Nhi một hộp cơm. “Hồi sáng vội quá, nên được có một hộp. Mình...mình ăn chung nha.” Tú gãi đầu.

“Vậy là đủ no rồi.” Nhi trấn an, rồi cũng cho tay vào ba lô và lấy ra hai chai trà chanh.

“Cô Hiền, cô giúp việc nhà em làm đấy. Ngon hơn loại đóng chai nhiều.”

Tú cầm lấy một chai rồi ngồi xuống cạnh Nhi. Nhi mở nắp hộp cơm ra thì thấy có xúc xích, có trứng chiên, có rau luộc. “Ôi ngon thế.” Nhi thốt lên.

“Cái này là em đang an ủi Tú hay là thật lòng vậy.” Tú cười.

“Tú có lòng nên nhìn là thấy ngon rồi.” Nhi cầm hộp cơm đưa lên ngửi. “Mùi vị cũng khá hấp dẫn đó.” Không gian xung quanh khá vắng vẻ cộng với trời trưa mát mẻ nhờ có những cơn gió thổi qua khiến cho bữa trưa hôm nay khá lý tưởng. Nhi xắn một miếng trứng và đút cho Tú. Tú lấy tay nhặt hạt cơm còn sót lại trên môi Nhi. Tiếng cười khúc khích của hai người làm những con chim đang hót gần đó cũng phải dừng lại lắng nghe.

Rồi ngoài tiếng cười đột nhiên có một giọng nói vang lên. Một giọng nói quá quen thuộc với Tú.

“Mày thích nó hồi nào vậy?”

Giật mình, Tú và Nhi nhìn lên thì thấy Phương đang đứng trước mặt, sau lưng Phương còn có thêm hai người bạn khác.

Năm người nhìn nhau, làm không khí im lặng bao trùm. Tú nhắm mắt thở dài, rồi lên tiếng.

“Um...Phương. Làm gì ở đây vậy?”

“Câu này phải để tao hỏi mới đúng. Hồi sáng mày kêu trưa nay phải đi hỏi bài cô, là tao nghi rồi. Tú mà đi hỏi bài vào giờ ăn trưa hả?” Phương cười mỉa mai, và tiếp tục, “Nên hồi nãy tao rủ con Thuỳ và con Mai đi theo tao, tìm xem mày đi đâu. Không ngờ mày ra đây hẹn hò với nó.”

“Mày nghe tao nói đã...” Tú nài nỉ. Tú biết chuyện này sớm muộn gì cũng đến, nhưng không nghĩ nó lại đến sớm như vậy.

“Nói gì nữa. Rõ ràng là mày huỷ hẹn với tao để ngồi ăn với nó mà.” Phương chỉ vào Nhi. “Sao mày không nói với tao là mày hẹn với nó? Tao đã nói với mày từ trước là nó không phải một người trong chúng ta mà. Mày chơi với nó không được đâu!” Thuỳ và Mai gật đầu đồng ý.

“Nhi không phải là người như mày nói!” Tú bắt đầu thấy bực bội.

“Nó giả tạo và diễn rất sâu. Bây giờ còn biến mày thành người đồng tính nữa!”

Câu nói đó của Phương làm Nhi cảm thấy khó chịu và buộc phải lên tiếng.

“Tôi không làm ai trở thành người đồng tính cả!”

“Con quỷ,“ Phương bước lên vài bậc thang để đối mặt với Nhi. Tú nắm vai Phương kéo lại nhưng Phương vẫn nói trong giận dữ. “Hồi đó con Tú nó có sao đâu, tự nhiên biết mày xong thì dính chặt với mày. Nó không nói nhưng tao cũng nhận ra được. Mày nói tao nghe coi, mày không biến nó thành đồng tính thì là gì?”

Nói rồi, Phương lấy tay đẩy Nhi. Chân Nhi vướng phải cái ba lô và mấy quyển sách nên mất thăng bằng, trượt chân ngã từ bậc thang thứ 5 xuống.

“Nhi!” Tú la lên, rồi chạy xuống đỡ. Hai người bạn của Phương cũng hốt hoảng nhưng không dám làm gì. Phương chậm rãi đi xuống và nói lời mỉa mai tiếp theo.

“Mày đừng có làm bộ. Tao có đẩy mày mạnh đâu. Đứng lên coi.”

“Mày có bị điên không Phương? Đẩy người ta xuống vậy mà không nói xin lỗi nữa?” Tú đang giận dữ vì Phương đã quá đáng lắm rồi.

Nhi không muốn Tú với Phương cãi nhau vì mình nên Nhi cắn môi nói với Tú rằng mình không sao. Nhưng khi cố gắng đứng lên, Nhi lại lập tức té xuống đất, vì chân phải của Nhi không thể nào đứng lên được. Tú tuột chiếc vớ bên phải của Nhi ra và đụng vào cổ chân của Nhi, Nhi liền nhăn mặt. “Chắc em bị trật chân rồi.” Tú nói với Nhi. “Trời mẹ ơi, cái cầu thang có cao gì đâu mà trật chân.” Phương trợn mắt.

“Mày im đi. Đẩy Nhi xuống bậc thang, có cần thiết như vậy không hả?” Tú đứng lên, đối đầu với Phương.

“Bây giờ mày lớn tiếng với tao rồi à? Có còn là bạn không vậy?” Phương đẩy nhẹ vai Tú. Thuỳ và Mai chạy khỏi nơi đó. Tú không chịu đựng được nữa nên đẩy lại Phương. “Mày đừng có hở ra là nói ai làm ai biến thành đồng tính này nọ. Mày nên nhớ tao với mày đã không gặp nhau sáu năm rồi đó. Sáu năm rồi! Trong sáu năm đó tao có quen ai hay không thì mày đâu có biết. Mày đâu có thật sự biết con người tao như thế nào đâu?!”

Phương cũng không nhường nhịn gì nên nắm áo của Tú vừa xô vừa quát. “Nhưng hồi đó còn học chung, mày có vậy đâu! Tuy là tính cách của mày có giống con trai tí xíu, nhưng mày có thích con gái đâu!”

“Làm sao mày biết là không? Tao không nói không có nghĩa là tao không thích! Hồi đó mới lớp sáu, lớp bảy, làm sao mà dám nói những chuyện này với ai. Chính mình còn cảm thấy hoảng loạn, nói ra cho tụi bây nghỉ chơi với tao hả?”

Hai bên không bên nào ra tay đánh ai nhưng có nắm áo, có xô đẩy, có lớn tiếng cãi cọ. Nhi năn nỉ hai người đừng gây nữa nhưng không ai nghe. May hay không may, lúc ấy cô giám thị bước đến và tách cả hai ra. Thì ra Thuỳ và Mai đã chạy đi gọi cô giám thị.

“Ba đứa lên phòng hiệu trưởng, mau!” Cô giám thị ra lệnh.

Hôm đó cả ba đều bị phạt vì tội đánh nhau. Tú có giải thích với cô hiệu trưởng rằng chuyện này không liên quan đến Nhi, nhưng cô không chấp nhận. Cô hiệu trưởng ra lệnh cho cả ba phải chịu phạt sau giờ học. Tú và Nhi cũng không khỏi hốt hoảng khi nghe cô hiệu trưởng bảo rằng chuyện này sẽ được báo lại với gia đình, mặc cả hai năn nỉ cô hết lời. “Tuy biết rằng các em đã lớn, nhưng chuyện này tôi vẫn phải báo về với gia đình các em. Nhà trường không chấp nhận chuyện học sinh đánh nhau.” Cô hiệu trưởng nói.

Sau khi ngậm ngùi chấp nhận hình phạt, Phương rời khỏi phòng hiệu trường, còn Tú dìu Nhi đến phòng y tế. Cô y tá sau khi xem xét chân Nhi đã kết luận rằng Nhi bị bong gân.

“Xin lỗi em.” Tú nói khi Nhi đang mang giày lại. “Ba mẹ em mà biết chắc la quá.”

Nhi nở nụ cười nhẹ với Tú. “Không sao đâu. Còn Tú thì sao? Chắc bác cũng sẽ mắng.”

Tú thở dài. Tú không phải chưa từng bị phạt, nhưng mà cũng chỉ là những việc nhỏ nhặt như chưa làm bài tập, dùng điện thoại trong lớp, chứ chưa bao giờ bị phạt về đánh nhau cả. Tú không dám nghĩ đến mẹ sẽ phản ứng như thế nào khi biết tin.

Cô y tá thông báo Nhi có thể tự đi lại được trong vài ngày tới, nhưng cũng phải mất khoảng bốn tuần để chân lành hẳn. Cô viết giấy phép cho Nhi về sớm, và Tú nhất quyết đòi đưa Nhi về.

“Tú à, Tú vào lớp học đi.” Nhi khuyên.

“Em đang bị đau chân, làm sao tự đi được?”

“Em ra tới cổng là có bác Nam đón em rồi.” Nhi nói, rồi lấy điện thoại ra gọi cho bác tài xế của mình.

“Xong, thấy chưa. Khoảng mười phút nữa bác ấy đến.” Nhi mỉm cười với Tú. “Em bị đau chân vậy mà còn cười được nữa hả? Phục em rồi đó.”

Nhi lắc đầu như chuyện này không có to tát gì, và cố gắng tự đứng lên. Nhưng có cố cách mấy thì cũng không thể dùng sức ở chân phải nên Nhi lại đành phải ngồi xuống lại. Tú giúp Nhi bằng cách đặt tay Nhi qua vai mình để Nhi có thể dựa vào mà đi, nhưng Nhi cũng không thể đi mà không thấy đau.

Đặt Nhi lại xuống ghế, Tú quay lưng qua Nhi rồi khụy chân xuống.

“Lên lưng Tú cõng.”

“Gì thế?” Nhi hơi bất ngờ.

“Tú cõng em ra cổng trường. Từ đây ra đó xa, làm sao em đi nổi.” Tú nói.

“Thôi, em đi được mà.” Nhi lại đứng lên, muốn chứng minh cho Tú thấy là mình có thể cố đi được, nhưng ngay lập tức mất thăng bằng.

“Đó, đi được đâu mà được. Lên lưng, mau.” Giọng Tú khá nghiêm. Nhi suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng cũng đồng ý. Hai tay Nhi choàng ôm cổ Tú, để Tú nhấc mình lên. Nhi vùi mặt vào cổ Tú vì ngượng. Điều đó đó làm cho Tú phải hít một hơi sâu.

“Em thật là xấu hổ quá.” Nhi nói lí nhí.

Còn Tú, Tú muốn nói rằng mình thật là thích cảm giác này, nhưng lại không dám nói.

Việc cõng Nhi không phải dễ, vì bản thân Tú cũng không phải mạnh lắm nhưng Tú có thể chịu được. Cứ đi khoảng được hơn mười bước thì Nhi lại đòi xuống, làm Tú phải trấn an rằng Tú không sao, sắp tới rồi. Tú thích được gần Nhi như thế này, và Tú thích cái cảm giác từ từ phá bỏ cái bức tường ngăn cách mà Nhi đã xây lên bao quanh mình. Lúc nào Nhi cũng cho người khác thấy khía cạnh vui vẻ, hoạt bát của mình, nên Tú thấy vui vì mình có thể đứng ra bảo vệ Nhi trong những lúc như thế này.

“Tú mạnh hơn em nghĩ đấy.” Nhi thì thầm vào tai Tú.

“Tới giờ phút này Tú cũng mới biết.” Tú nói, rồi nghĩ lại những gì mình vừa nói mà cười.

“Sao thế?” Nhi hỏi.

“Câu Tú vừa nói. Nó giống như đánh thức bản thân mình vậy. Tú không biết là Tú cũng mạnh mẽ không kém ai. Trước khi biết em, Tú là một đứa rất lầm lì, ghét hầu hết mọi thứ và nghĩ rằng cuộc sống này quá bất công với mình. Chẳng bao giờ dám làm một cái gì đó qua vùng an toàn của mình chỉ vì muốn hoà hợp với người khác. Cuộc sống rất nhàm chán và u tối...” Tú tạm dừng, rồi xốc Nhi lên để Nhi khỏi tuột, và tiếp tục. “Rồi khi em đến, em như mang ánh nắng đến mọi nơi. Em như kéo Tú ra khỏi vùng đen tối ấy và cho Tú thấy được thật ra cuộc sống này còn rất nhiều màu sắc. Lúc đầu Tú cứ nghĩ mình sẽ không thích nghi được, vì đã quá quen sống trong bóng tối. Nhưng ánh nắng em mang tới nó có sức mạnh rất lớn.”

Nhi siết chặt vai Tú.

“Em là lý do làm Tú mạnh mẽ hơn.” Tú nói.

Tú và Nhi rơi vào không gian im lặng. Tú nghĩ những gì mình vừa nói thật là sến và chắc Nhi đang nghĩ mình bị điên rồi. Lúc đó Tú chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.

Rồi bất chợt Nhi lên tiếng. Tuy giọng nói rất nhỏ, nhưng Tú vẫn có thể nghe.

“Em thật muốn hôn Tú ngay lúc này.”

Câu nói làm Tú dừng bước. Vừa là vì Tú thấy ngạc nhiên, vừa là vì cách Nhi nói nhỏ nhẹ vào tai làm chân Tú mềm nhũn.

Nhi cười. “Nhưng vì không thể trao tặng nụ hôn lên môi người bạn mạnh mẽ đang cõng em được, nên em chỉ có thể tặng Tú một nụ hôn lên má.”

Nói rồi, Nhi tặng Tú một nụ hôn lên má. Tiếng kêu chóc làm Tú thật muốn thả Nhi xuống và hôn Nhi ngay giữa sân trường.

“Vậy...vậy em nợ Tú đó nha.” Tú nói lớn, cứ như muốn cả thế giới này làm nhân chứng cho mình.

“Biết rồi.” Và Nhi gửi tặng Tú một nụ hôn nữa, lần này ở khoé miệng của Tú, ngay cái nốt ruồi mà Nhi vẫn rất thích nhìn lén mỗi khi Tú nói chuyện với mình.

-Hết chap.8-