Chiếc xe chạy đi rồi nhưng Nhi vẫn không ngừng nở nụ cười. So với lần trước, thì lần này lại là một kết thúc tốt đẹp. Nhi không cần phải diễn kịch, không cần phải chạy vào tìm chỗ khóc một mình nữa. Đúng là sau cơn mưa, trời lại sáng.
Cả ngày hôm đó, tinh thần của Nhi vui đến mức ai cũng có thể nhận ra được. Khi anh Hà vừa đến và thấy Nhi tươi hơn hoa, anh không cần đoán mà cũng biết được chuyện gì. Nhi phải cảm ơn anh Hà và cả anh Ngọc nhiều lắm. Trong suốt thời gian qua, nếu không có hai anh luôn dành cho Nhi những lời khuyên bổ ích, luôn làm bạn với Nhi thì có lẽ cuộc sống ở đây sẽ rất cô đơn. Sau này dọn về Sài Gòn thì điều Nhi nhớ nhất về Hà Nội sẽ là hai anh và tiệm bánh này.
Nhi nhận được cuộc gọi của Tú ngay khi Tú vừa ra khỏi sân bay. Cả hai chẳng nói gì nhiều, chỉ vài từ rồi tắt máy. Có lẽ vì ngày hôm qua, những gì cần nói đã nói hết rồi. Bây giờ chỉ cần nghe được giọng, biết được nếu khi cần thì sẽ có nhau, như vậy là đủ thấy hạnh phúc.
Mỗi sáng Nhi đều nhận được tin nhắn chào buổi sáng và mỗi tối sẽ có cuộc gọi chúc ngủ ngon. Không cần dài dòng, không cần phải nói miên man. Chỉ hai câu “Yêu em. Thương em.” của Tú mỗi ngày đã đủ cho Nhi năng lượng.
Hình đi Châu Âu của bố mẹ được gửi đều đặn đến hộp thư của Nhi mỗi ngày. Nhi thấy mẹ đã có da thịt hơn trước, sắc mặt cũng đã tươi hơn. Nhi vẫn chưa nói gì với bố mẹ về việc đã trở lại với Tú và ý định dọn về Sài Gòn của mình. Nhi muốn khi bố mẹ về sẽ tận mặt thông báo, vì những việc quan trọng như việc này thì nói chuyện trước mặt bố mẹ sẽ tốt hơn.
Thời tiết Hà Nội vào giữa tháng Mười đã bắt đầu khá mát. Tuy là hầu như ngày nào cũng mưa nhưng thời gian này những cơn mưa không còn làm Nhi thấy buồn nữa. Mỗi chiều đi học về, nếu có thời gian rảnh thì Nhi sẽ tranh thủ đi dạo quanh Hà Nội rồi mới ghé tiệm bánh, tranh thủ ghi nhớ nơi này trước khi rời đi. Nhi cầm máy ảnh và chụp lại Hà Nội trong những ngày Thu tháng Mười. Lá cây đã dần chuyển sắc từ xanh sang vàng đỏ, rơi ngập khắp phố phường như tô điểm cho Hà Nội thêm đẹp. Nhi biết nhất định sẽ có dịp trở lại, nhưng dù sao cũng có chút gì đó quyến luyến.
Tháng Mười cũng đã là một năm kể từ ngày Nhi gặp lại Tú. Nói gặp lại bởi vì câu chuyện của hai người đã bắt đầu từ cái ngày định mệnh của mười bốn năm trước. Nhưng lúc ấy cả hai còn quá nhỏ, và cũng còn quá sớm để biết được người còn lại sẽ là một người rất quan trọng trong cuộc sống của mình sau này. Cái duyên nó đến thật lạ, và nếu mình không biết nắm giữ, thì nó cũng sẽ đi mà không ngoảnh mặt lại nhìn. Nhi cũng đã suýt nữa đánh mất, nhưng cũng may, người thương vẫn chưa buông.
Từ lúc bố mẹ đăng tin cho thuê căn nhà bên cạnh mà bố mẹ xây cho Nhi từ trước, Nhi đã rất tò mò muốn biết ai, gia đình nào sẽ vào thuê và ở cạnh nhà mình. Lúc đó Nhi đã từng hy vọng, nếu như gia đình này có trẻ con thì tốt biết mấy, vì có trẻ con sẽ có tiếng cười, thứ mà nơi này rất khan hiếm. Khi biết được gia đình thuê nhà có một người con trạc tuổi Nhi, thì có chút hụt hẫng nhưng cũng không đến nỗi thất vọng. Ai ngờ đâu lần đầu gặp mặt lúc dọn đến, Tú lại lạnh nhạt và không muốn nói chuyện. Nghĩ lại mà thấy buồn cười.
Thật ra Tú không phải khó để làm quen. Chỉ là phải biết kiên nhẫn.
***
Tú đã mang về nhà con mèo con ở chỗ làm.
Mèo mẹ sinh được hai bé. Một bé vện và một bé màu trắng mặt có đốm đen. Tú chọn bé có đốm đen vì nó cứng cáp và nhanh nhẹn hơn bé còn lại, nên đã có thể xa mẹ mà về với Tú. Tú đặt tên cho nó là Bông Gòn.
Chỉ vì trông nó như một cục bông gòn.
Và hai từ bông gòn cũng khá là ý nghĩa đối với Tú.
Ngày mới mang về, Bin không hề quan tâm đến Bông Gòn, nó chỉ đưa mắt nhìn một lần, rồi bỏ đi. Vì Bông Gòn còn nhỏ, nên Tú giữ nó bên nhà mình để tiện chăm sóc. Sam thì mới đầu có chút e dè nhưng rồi nó cũng mau chóng làm quen. Với ai, Sam cũng rất hoà đồng. Rồi dần dần, Bin cũng có hứng thú chơi với Bông Gòn hơn. Nó bắt đầu cho Bông Gòn ngủ cạnh, và thỉnh thoảng liếm Bông Gòn như con của mình.
Những điều này Tú đều giữ bí mật với Nhi. Tú muốn cho Nhi sự bất ngờ.
Tú bắt đầu bắt tay vào chăm lo cho khu vườn kĩ hơn để đợi ngày Nhi trở về. Ngoài những vườn hoa và cây đã có sẵn, Tú mang về thêm một số vật để trang trí xung quanh cho nơi này trở nên sống động hơn. Đặc biệt là cái cây to giữa hai căn nhà, Tú để cạnh gốc cây một bộ bàn ghế sơn màu xanh da trời nhạt. Cái cây đủ to và đủ mát để che nắng nếu như cả hai muốn ngồi ở ngoài vườn thưởng thức vài món ăn hay vài ly cà phê. Tú cảm thấy mình như là đang chăm sóc và trang trí nhà cho hai đứa vậy. Nghĩ đến việc đó làm Tú mỉm cười.
Về phần Nhi, bố mẹ đã trở về từ Châu Âu được một tuần rồi nhưng Nhi vẫn chưa có cơ hội nói với bố mẹ về chuyện của mình và Tú. Nhi đợi mãi cả tuần mà không tìm được thời khắc thích hợp để nói chuyện với mẹ. Mãi đến hôm nay khi cả nhà ngồi xem một chương trình trên TV đang quay ở Sài Gòn, thì Nhi mới có thể lên tiếng về vấn đề này.
Nhi hít một hơi dài rồi bắt đầu. “Bố mẹ, con có việc muốn nói.”
Bố vặn nhỏ TV lại rồi quay sang nhìn Nhi. Mẹ cũng vậy. Ánh mắt của hai người tò mò.
“Con...con định là hết tháng này con sẽ dọn về Sài Gòn. Con mong bố mẹ đồng ý.”
Vừa nghe là mẹ Nhi liền lập tức hiểu ý.
“Con còn qua lại với con bé đó ư?”
Bất ngờ với câu hỏi thẳng thắn của mẹ, nhưng Nhi cũng dũng cảm trả lời.
“Con yêu Tú.”
“Thế con không sợ người đời dị nghị? Người ta sẽ nhìn, người ta sẽ chỉ trỏ và nói này nói nọ. Hai đứa không sợ?” Mẹ hỏi tiếp.
Nhi lắc đầu.
“Con không quan tâm đâu mẹ. Con không vì những thứ nhỏ nhặt như vậy mà tự dối lòng và đánh đổi hạnh phúc của mình. Tình yêu của chúng con cũng giống như họ. Chúng con đến với nhau vì quen biết nhau, tìm hiểu nhau, rồi yêu nhau. Chúng con chẳng khác gì họ cả.” Nhi hết lòng giải thích. “Họ cảm thấy chúng con khác biệt bởi vì từ nhỏ con người đã được dạy bảo rằng con gái yêu con trai mới là điều bình thường. Rồi đến khi họ thấy được những gì không giống như họ đã được dạy, được nhìn thấy trong môi trường sống của họ từ nhỏ thì họ sẽ cho đó là điều khác biệt. Họ sẽ nhìn, sẽ bàn tán và tiềm thức của họ sẽ cho rằng những việc này đi ngược lại với tự nhiên. Ngay cả con, ngay cả bố mẹ cũng vậy. Từ nhỏ đến khi lớn lên, con cũng đã được xã hội dạy bảo rằng tình yêu chỉ có thể giữa nam và nữ. Nhưng dần con cũng nhận ra được rằng điều đó hoàn toàn sai. Tình yêu đến từ mọi hình thức. Khi gặp Tú, con càng hiểu rõ hơn được việc ấy. Tình yêu của chúng con cũng chẳng khác ai đâu bố mẹ à.” Tim Nhi đập thình thịch chờ đợi phản ứng của mẹ.
“Thật sự,“ Bố nói. Nhi khá bất ngờ vì bố lên tiếng. “Thật sự thì trong việc này bố không còn có ý kiến. Con đã lớn rồi, bố cũng không thể nào ép buộc con làm theo ý mình nữa. Không phải như khi bé bố bắt con uống sữa mối tối thì con sẽ uống, hay bắt con mặc bộ đồ này thì con phải mặc. Không thể ép buộc con làm theo những gì bố mẹ muốn nữa. Nhưng bố chỉ mong, con có yêu ai đi chăng nữa thì vẫn phải cố gắng học, không để chuyện tình cảm làm ảnh hưởng. Còn những việc còn lại bố không có ý kiến nữa.”
“Bây giờ con còn trẻ, con chỉ mới mười chín tuổi.” Mẹ nói. “Nhiều khi hôm nay vui vẻ với nhau, mà sang hôm sau đã lại chia tay.”
“Mẹ ơi, chính vì như thế nên con muốn được trải qua những ngày hạnh phúc với Tú vì đúng là mình không biết được ngày mai sẽ ra sao.” Nhi cầm lấy tay mẹ. “Mẹ biết không, con luôn ngưỡng mộ mẹ lắm. Vì bên mẹ lúc nào cũng có bố. Khi mẹ bệnh, bố luôn là người nhắc nhở mẹ uống thuốc, chăm sóc mẹ tận tình. Trong khoảng thời gian khó khăn nhất của mẹ, bố cũng chưa bao giờ bỏ rơi mẹ mà luôn ở cạnh để động viên, cho mẹ một bờ vai để dựa vào. Con cảm thấy hâm mộ tình yêu của bố mẹ, và con có thể cảm nhận được nó từ trái tim của con. Tú cũng vậy mẹ ạ. Những gì Tú làm cho con cũng như những gì bố làm cho mẹ vậy. Con cũng cảm nhận được từ trái tim mình. Cho nên con biết rằng con yêu Tú thật lòng.” Nói đến đây Nhi bật khóc.
“Con yêu Tú thật lòng, bố mẹ ạ. Con chỉ mong nhận được lời chúc phúc của bố mẹ thôi. Là hôm nay, hay là ngày mai, một năm, năm năm, mười năm hay là mãi mãi, con sẽ chờ. Con chỉ mong nghe được lời đồng ý chấp thuận từ bố và nhất là ở mẹ.” Nhi lau nước mắt đang chảy ướt hai bên má. “Chẳng có gì hạnh phúc hơn khi được sống làm chính mình, được làm việc mình thích, được ở cạnh người mình thương, và tận hưởng cuộc sống hằng ngày. Con biết con còn trẻ lắm. Cả hai chúng con ai cũng còn rất trẻ, nhưng chúng con thật sự nghiêm túc. Con biết chúng con còn phải cố gắng nhiều lắm. Không phải chỉ cần đi ngủ rồi sáng mai thức dậy mọi người và cả thế giới sẽ chấp nhận và không dị nghị tình yêu của chúng con nữa. Nhưng đối với con, mọi người khác và cả thế giới có đồng ý hay không đồng ý cũng không quan trọng bằng bố mẹ. Con chỉ cần bố mẹ chấp nhận tình yêu của chúng con là đủ.”
Lúc này, Nhi xúc động đến mức khóc nấc lên vài lần. Bố tắt hẳn TV đi và chú tâm nghe.
“Con chỉ mong bố mẹ chấp nhận bởi vì bố mẹ là người con yêu thương, và con mong được chia sẻ hạnh phúc của con với bố mẹ. Những người ngoài kia con không quan tâm bố mẹ ơi.” Nhi ngồi khuỵ xuống bên mẹ, dụi đầu vào chân mẹ cầu xin.
Ngoài tiếng khóc thút thít của Nhi, thì cả phòng khách là một không khí im lặng bao trùm. Mẹ không lên tiếng nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ. Thấy vậy, bố đứng lên đi lại bên Nhi rồi đỡ Nhi lên, khuyên nhủ.
“Con vào phòng nghỉ đi. Có gì ngày mai mình nói tiếp. Bố thấy mẹ con cũng mệt rồi.”
Nhi nhìn bố với đôi mắt đỏ hoe, quay qua mẹ thấy mẹ vẫn nhìn ra cửa sổ. Không còn cách nào khác, Nhi quyết định nghe lời bố và rời đi. Khi đi gần đến cửa phòng thì mới nghe giọng mẹ lên tiếng. “Nhi.” Mẹ gọi, “Có phải là con sẽ không sợ tất cả không? Có phải là con chấp nhận gánh chịu hết mọi hậu quả hay không? Có phải con không sợ mình sẽ bị tổn thương?”
Nhi lấy một hơi thật sâu, và nói. “Khi con bắt đầu đến với Tú là con đã biết được chúng con sẽ phải đối đầu với cả thế giới, nhưng chúng con biết chúng con không cô độc. Còn rất nhiều những người khác họ cũng phải từng ngày đấu tranh để tình yêu của họ được chấp nhận. Nghĩ đến mỗi ngày được hạnh phúc, điều đó cho con sức mạnh để bỏ ngoài tai những việc không đáng để bận tâm.”
“Con nó đã nói như vậy rồi, thì thôi em cho nó cơ hội đi.” Bố nói với mẹ.
“Anh cũng nghĩ là em nên cho cơ hội sao?”
“Bây giờ gia đình của chúng ta đã có thể trở lại như xưa. Không có Quân nữa thì chúng ta chỉ còn Nhi là con. Làm cha làm mẹ đâu ai không mong muốn con mình có cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc. Nếu con nó tìm được người nó yêu và con bé kia cũng yêu nó, thì thôi chúng ta làm bậc cha mẹ nên mừng cho con.”
“Bố...” Nhi cảm thấy xúc động bởi những lời bố vừa nói.
“Mình là phụ huynh, nếu ngay cả mình không chấp nhận con, thì làm sao mình đòi hỏi xã hội chấp nhận con. Nên em à, cho hai đứa cơ hội đi.”
Suy nghĩ lời của bố một hồi thì mẹ lên tiếng.
“Được.” Mẹ xoay qua nhìn Nhi. “Được. Nếu bố con đã nói vậy, thì mẹ sẽ không cấm cản nữa. Mẹ sẽ cho hai đứa quen nhau nhưng với điều kiện thời gian. Thời hạn mẹ cho là đến khi hai đứa tốt nghiệp, lúc đó hai đứa đã đủ chững chạc. Trong thời gian đó nếu hai đứa cho mẹ thấy được rằng tình cảm của hai đứa đi về hướng tích cực, không phải là nhất thời, thì mẹ sẽ chấp nhận.”
Nhi đứng sững ra khi nghe mẹ nói những lới đó làm bố phải gọi nhắc.
“Nhi, mẹ cho cơ hội rồi kìa. Cảm ơn mẹ mau.”
Đến lúc này Nhi mới ngộ ra rằng, những lời mẹ vừa nói, không hẳn là hoàn toàn chấp nhận nhưng mẹ đã đồng ý cho cơ hội. Từ giờ đến ngày tốt nghiệp thì thời gian không phải là dài, nhưng cũng đủ để từ từ chứng minh cho mẹ.
Nhi chạy lại, gửi mẹ một cái ôm và nói lời cảm ơn mẹ rối rít, đến nỗi làm mẹ đang cau có cũng phải mỉm cười nhẹ.
Ừ thì có công mài sắt, thì có ngày sẽ nên kim.
Sau khi được bố mẹ đồng ý cho Nhi trở về, Nhi bắt đầu làm thủ tục chuyển hồ sơ về trường ở Sài Gòn. Nhi cũng đã đi thông báo với anh Hà, anh Ngọc và nộp đơn xin nghỉ việc. Vé máy bay cũng đã mua. Trước khi đi, Nhi cố gắng dành nhiều thời gian bên bố mẹ hơn. Có vài lần thấy mẹ có vẻ buồn, nhưng Nhi cố gắng trấn an mẹ, nói với mẹ rằng rồi bố cũng sẽ dẫn mẹ về. Lúc đó cả nhà lại được bên nhau. Nhi khuyên mẹ hãy ở lại dưỡng bệnh cho khỏe hẳn. Mau hết bệnh thì sẽ mau quay về.
Đêm cuối cùng trước ngày đi, Tú gọi cho Nhi.
“Em đã chuẩn bị xong hết chưa?” “Em xong rồi. Ngày mai 7 giờ sáng ra sân bay.”
“Em thấy sao?”
“Cũng sẽ nhớ Hà Nội lắm, nhưng em nhớ Tú nhiều hơn.”
Tú cười. “Vậy đi ngủ sớm đi để mai còn đi sớm. Mai gặp em sau.”
Đột nhiên nghe Tú nói mai gặp làm Nhi cảm thấy nôn nóng trong người. Cảm giác con người thật lạ, những ngày qua xa nhau thì không sao, nhưng khi chỉ còn ngày cuối cùng thì ta lại có cảm giác bồn chồn như là không thể chờ lâu hơn được nữa.
“Em ngủ ngon. Yêu em. Thương em.” Tú nói cho Nhi nghe câu nói mà mỗi tối Tú vẫn nói.
Yên lòng, Nhi đáp. “Tú ngủ ngon. Yêu Tú và thương Tú.”
Và rồi buổi tối hôm đó, Nhi chìm vào giấc ngủ với niềm vui trong lòng, rằng ngày mai lại được gặp lại nhau một lần nữa.
Sáng ngày trở về, Tú cùng gia đình dậy sớm chuẩn bị để đón Nhi khá kỹ lưỡng. Cả cô Hiền cũng qua nhà và giúp mẹ nấu đồ ăn. Mọi người đã thống nhất rằng sẽ cho Nhi một bất ngờ. Đầu tiên mọi người sẽ trốn hết để khi Nhi vào chỉ thấy hai căn nhà trống mà không có ai. Sau đó khi Nhi cảm thấy hoang mang, lo lắng thì sẽ cho Sam chạy ra đón Nhi, rồi từ từ cả nhà sẽ cùng ra chung vui. Cũng may là Nhi có nhắn với Tú rằng Nhi sẽ tự đi xe về mà không cần Tú ra đón, cho nên Tú không cần phải tìm lý do từ chối để thực hiện kế hoạch.
Từ hôm bà biết được Nhi sẽ quay trở về thì bà vui lắm. Bây giờ bà hay gọi vui Nhi là “cháu dâu nhỏ” vì chị Tâm đã là cháu dâu lớn. Nhiều lúc Tú cũng thấy hơi ngượng khi bà gọi như vậy, nhưng nếu hỏi thật lòng thì Tú cũng khá thích. Tú nghĩ đâu phải ai cũng có được bà Ngoại tâm lý như mình, và Tú nhận ra mình thật may mắn khi bà luôn ủng hộ.
Về phần mẹ, mẹ cũng vui khi biết tin Nhi quay về. Mẹ nói từ ngày Nhi đi, thấy Tú buồn hơn hẳn. Mẹ cảm thấy rất đau lòng cho nên mẹ mong Nhi về. Có Nhi thì những bữa tối ở nhà cũng vui hơn. Thêm một cái chén, một đôi đũa mà đổi lại có thêm tiếng cười.
Cô Hiền và mẹ lu bu suốt buổi sáng cũng nấu được một nồi miến gà và một nồi nui sườn. Cô Hiền còn con gà cuối cùng của nhà cô đem lên hôm bữa nên hôm nay lấy ra nấu luôn. Bây giờ mỗi sáng cô Hiền đều qua đi chợ cùng với mẹ. Có cô Hiền quen biết nhiều người ở chợ nên mẹ cũng được giảm giá nhiều hơn. Như bịch sườn hôm nay, mẹ mua mà còn được tặng thêm 200 gram.
Tú mang Sam vô tắm khi nó đang chơi với Bin và Bông Gòn ở ngoài vườn. Nó đã lớn hơn rất nhiều so với lúc mới nhận về nuôi, nhưng tính cách thì vẫn trẻ con như ngày nào. Đã lâu Sam không được gặp Nhi, nên lần này phải tắm rửa thơm tho để ra mắt lại. Sam chẳng bao giờ thích tắm, nhưng khi Tú nói với nó rằng tắm sạch sẽ đón Nhi về thì tai nó lại vểnh lên sau khi nghe chữ Nhi, rồi chịu theo Tú đi vào.
Nhi có sức hút với cả Sam. Tú đoán khi nó thấy Nhi, nó sẽ nhảy cẫng lên vì mừng cho xem.
Bin và Bông Gòn đã trở nên thân thiết từ lúc nào. Bông Gòn còn nhỏ, nên nó rất thích đi theo sau Bin và bắt chước làm theo những gì Bin làm. Bin nhảy lên bàn, nó cũng cố nhảy lên bàn. Bin đi ngủ, nó cũng nằm cạnh mà ngủ. Trong ngày đầu tiên hẹn hò Nhi có kể với Tú về con mèo đã bỏ đi của mình. Tú hy vọng bây giờ Bông Gòn có thể lấp được khoảng trống đó của Nhi và cả Bin nữa. Khi Tú tắm cho Sam xong, ra ngoài thì thấy Phương đã ghé qua. Anh Tuấn và chị Tâm sáng sớm giúp Tú đi mua kẹo bông gòn cũng đã trở về. Tú nhìn đồng hồ thì thấy cũng đã gần đến giờ máy bay hạ cánh. Từ sân bay chạy về đây cũng sẽ mất khoảng nửa tiếng. Tú vội vàng vào nhà tắm rửa, vệ sinh. Trong lúc mặc vào chiếc áo sơ mi trắng, Tú nhìn vào gương và không khỏi liên tưởng đến buổi lễ vào một ngày nào đó trong tương lai.
***
Sài Gòn chào đón Nhi với một buổi trưa khá nóng so với thời tiết của Hà Nội vào đầu tháng Mười Một. Nhưng Nhi nghĩ như vậy mới là đặc trưng của Sài Gòn, có nắng có mưa hai mùa suốt năm. Nhi hai tay kéo hai kiện hành lý của mình lại xe taxi và leo lên xe trở về nhà.
Trở về nhà. Thật sự là trở về nhà.
Ngồi trên xe, Nhi vừa mừng mà vừa cảm thấy run. Chẳng biết vì sao lại có cảm giác như thế. Cái cảm giác mình sắp đạt được điều mình mong muốn bấy lâu nay, nó khiến mình hồi hộp khó tả. Tay Nhi bóp chặt cái hình mặt trời trên chiếc vòng Tú tặng. Gần đây Nhi thấy mình hay có thói quen giữ lấy nó để lòng an tâm hơn. Nó mang lại bình yên cho Nhi, như Tú vậy.
Đến nhà, bác tài xế giúp Nhi lấy hành lý xuống xe và rời đi. Nhi đứng trước cổng, hít một hơi thật sâu. Khung cảnh thân quen đây rồi. Cái cổng màu trắng. Giàn hoa leo vây khắp hàng rào. Hộp thư trên cổng. Nhi còn nhìn thấy được cái bảng “Coi chừng mèo phá” mà Nhi đoán là Tú đã làm và treo bên ngoài. Nó làm Nhi bật cười. Nhi cho tay vào túi xách và lấy chiếc chìa khoá đã lâu không dùng ra để mở cửa. Đẩy cửa vào, nhìn thấy hai căn nhà và khu vườn làm Nhi rưng rưng nước mắt.
Người ta có câu nói, không có nơi nào bằng nhà, và nó thật là đúng.
Nhi kéo hành lý vào và để nó cạnh cửa rồi đi xung quanh. Hai căn nhà thì vẫn vậy nhưng khu vườn có chút thay đổi. Người chăm sóc nó đã bỏ hết tâm mình vào đó và Nhi có thể thấy được. Cỏ vẫn xanh, hoa vẫn tươi, lại còn thêm nhiều đồ trang trí như những cái chong chóng xoay đủ màu được cắm dưới đất, hay là những chậu hoa nhỏ được để gọn khắp nơi. Đặc biệt là dưới cái cây nay có thêm bộ bàn ghế. Nhi tiến lại và ngồi xuống. Tán cây to đã phần nhiều che bớt đi ánh nắng, nó là một chỗ lý tưởng để đọc sách hay là ngồi ăn.
Mãi lo nhìn ngắm khu vườn mà một hồi sau Nhi mới để ý rằng nãy giờ quanh mình chẳng thấy bóng dáng của ai. Không thấy Tú, không thấy cô Hiền, không thấy bà và bác. Cả Bin và Sam cũng không thấy. Chỉ có tiếng chuông gió kêu leng keng khi vài đợt gió thổi qua. Nhi cảm thấy khó hiểu.
“Tú ơi?” Nhi lên tiếng gọi, nhưng cũng không nhận được lời đáp trả. Nhi tiến lại nhà Tú, bấm chuông rồi gõ cửa nhưng cũng không ai ra. Nhi suy nghĩ, chẳng lẽ cả nhà đã đi đâu? Nhi đi qua nhà mình rồi lấy chìa khoá mở cửa vô nhà. Vào nhà thì cũng trống trơn. Không có cô Hiền và Bin. Bây giờ là trưa rồi, đáng lẽ giờ này cô Hiền rất hay đứng trong nhà bếp để nấu ăn.
Mọi người đi đâu hết rồi?
Nhi đi ra ngoài vườn, rồi ra ngoài cửa đứng trông ra đường. Ngoài những người hàng xóm đang đi bộ xung quanh, người đẩy xe đút cơm cho con, người tập thể dục giữa trời trưa nắng, tuyệt nhiên không thấy mọi người trong gia đình đâu cả. Có chút hoang mang, Nhi lại trở vào trong nhà, lấy điện thoại ra gọi cho Tú, nhưng reo hoài mà Tú không bắt máy. Tại sao?
***
Đang trốn ở trong nhà thì điện thoại Tú rung lên. Chữ Home hiện lên và Tú mỉm cười. Nhi chắc là đang bối rối lắm vì không thấy ai. Tú không bắt máy, nên vừa sau khi gọi thì liền nhận được một tin nhắn.
Home: Tú đang ở đâu đó? Em về rồi nhưng sao không thấy ai hết.
Thấy thời cơ đã đến, Tú dắt Sam ra cửa sổ sau nhà và mở cho nó ra. Vì cửa sổ hơi cao nên Tú phải bồng nó lên để cho nó có thể nhảy qua. Thấy được ra ngoài, Sam hí hửng nhảy xuống bãi cỏ và chạy ra khu vườn. Lén đứng nhìn sau cửa sổ Tú thấy Nhi đang ngồi thẩn thờ ngoài vườn cho đến khi Sam từ từ chạy đến, ngửi Nhi từ đằng sau lưng rồi vui mừng nhảy chồm lên Nhi. Sam làm Nhi giật mình, nhưng vừa nhìn thấy Sam thì khuôn mặt Nhi đã cười tươi. Sam liếm Nhi khắp mặt, như nói lên sự vui mừng của nó khi được gặp lại Nhi. Tú biết Sam rất tình cảm, nó nhớ Nhi cũng như mọi người nhớ Nhi vậy.
Tú chạy lại chỗ mọi người đang nấp và thông báo Sam đã thành công, bây giờ đến lượt mọi người. Bà và mẹ mỗi người cầm một cái trống lắc. Cô Hiền, anh Tuấn, chị Tâm và Phương thì mỗi người một cái kèn giấy. Cả nhà như chuẩn bị mở tiệc. Mà cũng đúng, đây là tiệc chào đón Nhi về nhà.
Đếm một, hai, ba, cánh cửa được mở và cả nhà ùa ra, trừ Tú. Bà với mẹ thì gõ trống lắc, những người còn lại thì thổi kèn giấy. Nghe tiếng động lớn, Nhi đang chơi với Sam cũng giật mình. Nhi quay lại nhận ra những gương mặt thân quen thì miệng cười toe toét. Bin cũng đi lại với Nhi, lượn xung quanh rồi dụi đầu nó vào chân Nhi, nó cũng nhớ Nhi lắm. Nhi cúi xuống bế nó lên và hôn lên đầu nó. Nó nhắm mắt tận hưởng.
Lúc này từ đằng sau, Tú cất lên tiếng hát.
“You are my sunshine,
My only sunshine.
You make me happy
When skies are gray.
You never know, dear
How much I love you
Please don't take my sunshine away.”
Cả nhà dạt qua hai bên để cho Nhi thấy Tú. Tú bế Bông Gòn lại với Nhi, miệng cười nụ cười đầy ấm áp. Miệng Nhi vẫn há to vì bất ngờ của Tú, và nhìn xuống con mèo con Nhi lại càng bất ngờ hơn.
“Của Tú hả?”
“Của Tú và em.”
Nhi để Bin xuống cỏ rồi Tú trao mèo con cho Nhi.
“Nó tên là Bông Gòn. Là con gái. Gần được hai tháng. Đã biết đi thau cát và ăn hạt. Ngoan lắm.” Tú giới thiệu. Nhi bồng Bông Gòn trên tay và vuốt ve nó, nó cũng nhắm mắt hưởng thụ y như Bin.
“Có ôm có hôn thì làm liền đi nha. Đói bụng quá trời.” Phương lên tiếng làm cả nhà phì cười. Tú ôm lấy Nhi và hít vào mùi hương thân quen. Cuối cùng Nhi đã về nhà.
“Chào mừng em về đến nhà.” Tú thì thầm vào tai Nhi.
“Rồi cắt. Mình đi ăn đi cả nhà.” Phương nói lần nữa, lần này cả Nhi cũng không khỏi buồn cười. Nhi đi lại và gửi Phương một cái ôm, cái ôm cảm ơn cho những thời gian qua, Phương đã luôn ủng hộ và làm nhiều việc cho Nhi và Tú. “Tui biết rồi, không có gì hết á.” Phương vỗ lưng Nhi. Ôm Phương xong, Nhi qua đến bà, cái ôm của bà lúc nào cũng ấm áp. Bà gọi Nhi là “cháu dâu nhỏ”, Nhi không biết có nghe lầm không nhưng cũng đủ làm Nhi hơi đỏ mặt. Nhi sang ôm mẹ Tú, mẹ Tú dịu dàng xoa đầu Nhi rồi hôn vào má Nhi. “Mọi người ai cũng nhớ con.” mẹ Tú nói làm Nhi rất cảm động. Sau mẹ Tú, Nhi đến ôm chị Tâm và anh Tuấn, ai Nhi cũng gửi một lời cảm ơn.
Người cuối cùng là cô Hiền. Cô Hiền không cầm được nước mắt và bật khóc. Phải nói trong mấy tháng qua vắng Nhi, cô cũng buồn không kém Tú. Cô xem Nhi như là con và chăm sóc Nhi từ nhỏ, nên không có gì bất ngờ với phản ứng của cô. Nhi biết điều đó. Nhi lại lấy tay lau nước mắt cho cô, ôm cô và hứa rằng, Nhi sẽ không đi nữa. Cô gật đầu mỉm cười, và nói với mọi người bây giờ hãy vào nhà ăn kẻo đói.
Trưa hôm đó, bàn ăn được ngồi đông kín. Đây mới chính là cảm giác gia đình.
Khi ăn trưa xong, Phương đã về, anh Tuấn và chị Tâm đã đi chơi, còn bà, mẹ và cô Hiền đã đi nghỉ, Tú đưa Nhi ra khu vườn ngồi nói chuyện. Tú mang ra một tấm thảm lót, đưa Nhi ra dưới gốc cây và trải nó cạnh bộ bàn ghế. Tú nằm xuống, để tay dang ngang và ra dấu cho Nhi nằm lên tay mình. Trời gió mát làm cái chuông gió đong đưa ra tiếng. Như vậy mà nó lại có cảm giác bình yên đến lạ.
“Bố mẹ em sao rồi?” Tú hỏi.
“Lúc sáng đưa em ra sân bay dặn dò khá nhiều điều. Nhất là việc học. Em sẽ cố gắng chứng minh cho bố mẹ, nhất là mẹ, thấy được rằng chúng ta thương nhau thật lòng. Mẹ đã cho cơ hội thì em sẽ cố gắng không làm mẹ thất vọng.”
“Chúng ta sẽ cùng cố gắng.” Tú đan tay mình vào tay Nhi. “Tú sẽ cho hai bác thấy rằng hai bác hoàn toàn có thể tin tưởng Tú. Rằng Tú không hề đùa giỡn với em. Rằng Tú rất nghiêm túc với tình cảm này.”
“Được. Chúng ta sẽ cùng cố gắng. Mẹ cho thời hạn đến khi chúng ta tốt nghiệp. Từ giờ đến đó chúng ta phải không ngừng cố gắng. Em biết rằng rồi mẹ cũng sẽ chấp thuận.” Nhi nói.
Tú nhìn Nhi trìu mến. “Em có nhớ không, khi mới vào ở đây, Tú chẳng bao giờ có thể đưa miệng gọi nơi này là nhà cả. Với Tú, nhà là căn nhà cũ, nơi gia đình Tú còn đầy đủ, còn nơi này không phải. Nhưng từ khi em đến bên Tú, nơi này từ lúc nào đã là nhà.” Tú cười. “Nhà là nơi nào có em. Em là nhà.”
Nhi vờ nhăn mũi. “Sao dạo này, Tú nói chuyện ngọt thế.”
“Chẳng phải khi yêu người ta thường vậy sao?” Tú hôn lên môi Nhi.
“Hiểu rồi. Sến quá.” Nhi nhéo má. “Em hỏi này, quyển nhật ký của Tú, có thể cho em xem không?”
“Sao em lại biết là Tú có cuốn nhật ký?”
“Tú phải cảm ơn Phương đó. Nhờ những dòng nhật ký Phương gửi em mà em mới hiểu được những ngày em đi thì Tú sống ra sao. Em mới biết được rằng trong tâm trí Tú hằng ngày luôn có em.”
“Xem thì xấu hổ lắm.” Tú đỏ mặt.
“Đến giờ này rồi mà còn xấu hổ với em hả?” Nhi ôm lấy Tú, rồi lấy tay thọc lét làm Tú nhột co người lại.
“Thua. Tú chịu thua. Tú tặng em luôn quyển nhật ký được chưa. Của em đó.”
Hài lòng, Nhi thả Tú ra. “Tú hứa rồi đấy.” Nhi nhe răng cười. “Em cũng có một câu hỏi mà em đã thắc mắc từ khi đọc được những đoạn nhật ký đó. Có một ngày, Tú đã nhắc đến một quyển sách. Tú nói là khi đọc được dòng đó, Tú đã phải mua nó về ngay. Dòng cuối Tú còn ghi là khi nào em về, Tú sẽ đọc cho em nghe. Bây giờ em về rồi, em rất là tò mò muốn biết.”
“Em có tin vào duyên phận không?” Tú bất chợt hỏi.
“Em tin vào chữ duyên, còn chữ phận thì em nghĩ phải do mình nắm giữ.”
Tú gật đầu. “Vậy em đợi Tú một tí nhé.” Tú ngồi bật dậy và chạy nhanh vào nhà, không lâu sau Tú quay lại, trên tay cầm một quyển sách có màu trắng. Tú nằm sấp, chống hai khuỷu tay xuống tấm thảm. Nhi nhìn Tú thích thú, muốn biết được những gì Tú muốn đọc cho mình nghe.
“Đây là quyển sách mà Tú đã đề cập đến trong nhật ký.” Tú lật quyển sách đến trang 53. “Và đây là những lời Tú muốn nói cho em nghe.”
“Cuộc đời là những lời chào gặp mặt và tạm biệt, cho đến khi chúng ta có duyên để gặp lại nhau lần nữa.”*
Đọc xong, Tú gấp quyển sách lại, hôn Nhi dịu dàng lên môi rồi nói.
“Và chúng ta sẽ viết tiếp câu chuyện của riêng mình.”
-THE END-
*Trích quyển Lưng Chừng Cô Đơn của Nguyễn Ngọc Thạch