“Bạn gái cũ?” Nhi hỏi, giọng không khỏi ngỡ ngàng.
Hai mắt Nhi tròn xoe nhìn người con gái đứng trước mặt mình. Mái tóc màu nâu vàng dài đến lưng, mặc áo hai dây với cổ áo khoét sâu, không ngại cho thấy vòng 1 đầy đặn. Trời Sài Gòn vào mùa này có gió lạnh, nhưng có lẽ điều này không là gì với người sống ở nước ngoài.
Hai tay Tú ôm mặt. Tú chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình rơi vào tình thế này. Hằng với Tú đã chia tay gần 2 năm rồi. Trong gần 2 năm đó không có ai liên lạc với ai. Tú không ngờ giờ đây Hằng lại liên lạc với mẹ.
“Đây chắc là bạn gái mới của Tú nhỉ?” Hằng hỏi Tú.
Hiểu rõ bản thân mình phải làm gì, nên sau khi nghe câu hỏi của Hằng, Tú không chút do dự nắm tay Nhi và trả lời.
“Phải.”
“Nhìn Tú vẫn vậy, nhưng sở thích có vẻ thay đổi.” Hằng cười. “Và chắc cũng như hồi quen với em, bác cũng vẫn chưa biết chứ gì?”
“Xin em đừng nói gì.” Tú nói. Nhìn qua Nhi, Nhi vẫn đứng bất động nhìn Hằng, Tú bèn nắm tay Nhi ra khỏi phòng và kéo vào phòng tắm, để Hằng vẫn đứng đó.
Vào trong phòng tắm, Tú đóng cửa lại và bấm chốt.
“Nghe Tú nói nè, Tú không hề biết gì về việc này hết.” Tú lo lắng giải thích. “Mẹ không nói gì với Tú.”
“Em tin Tú mà.” Nhi nói, tuy nét mặt vẫn còn có chút hoang mang. “Nhưng nói cho em nghe, mối quan hệ hồi đó của 2 người như thế nào?”
Tú cắn môi vài giây, suy nghĩ tìm từ thích hợp để nói với Nhi. “Hồi đó lúc còn đấu tranh với con người thật của mình, thì gặp Hằng. Em ấy ân cần và quan tâm làm Tú thấy cảm động. Quyết định quen em ấy cũng vì vậy. Tầm khoảng 4 tháng là chia tay vì nhận ra tình cảm dành cho em ấy không phải là tình yêu.” Trông Nhi có vẻ buồn, Tú cảm thấy áy náy.
“Xin lỗi em, đáng lẽ phải kể cho em biết về Hằng để em không phải ngỡ ngàng như bây giờ.” Tú âu yếm vuốt nhẹ mặt Nhi.
“Vậy giờ Tú tính sao?”
“Để ra xem tình hình như thế nào.”
Nhi gật đầu. Có chút an tâm vì Nhi hiểu chuyện, Tú mở cửa phòng tắm bước ra. Vừa mở cửa thì thấy Hằng đang đứng khoanh tay tựa vào tường, đợi hai người từ bao giờ. Nhìn Nhi, miệng Hằng nhoẻn một nụ cười.
“Nãy giờ vẫn chưa biết tên.” Hằng đưa tay ra hướng về phía Nhi.
Quyết định cư xử chừng mực, Nhi vui vẻ bắt tay Hằng.
“Chào. Mình là Nhi. Chào mừng Hằng về chơi.”
Đúng lúc đó, mẹ Tú bước lên. Định vào phòng tìm 3 người nhưng đã thấy tất cả đều đứng ngoài hành lang.
“À, mấy đứa đây hả. Cơm canh xong rồi, xuống ăn nè.” Mẹ Tú thông báo. Hằng “Dạ” một tiếng rõ to, giựt tay khỏi tay Nhi và chạy lại khoác nhẹ vai mẹ Tú, cùng nhau đi xuống nhà.
Có lẽ Hằng muốn lấy lòng mẹ Tú.
-
Bữa tối khá là khó xử cho Tú. Tú ngồi giữa trong khi Nhi ngồi bên phải và Hằng bên trái. Mẹ ngồi đầu bàn, trò chuyện với Hằng, còn bà thì ngồi đối diện. Nhi khá im lặng, không nói tiếng nào, còn Tú chỉ khi được hỏi chuyện mới lên tiếng. Có vài cuộc gọi vào điện thoại cho Nhi nhưng lần nào reo đến tiếng thứ 3 là Nhi cũng bấm tắt, rồi lại cúi xuống ăn cơm. Lâu lâu Tú đưa mắt nhìn lên bà, nhận ra bà cũng nhìn Tú với ánh mắt lạ kỳ.Đang dùng bữa thì anh Tuấn đi làm về. Thấy Hằng ngồi tại bàn ăn, anh cũng không khỏi bất ngờ.
“Ủa, em về hồi nào vậy?” Anh Tuấn hỏi Hằng. Anh để cặp xuống ghế sofa và đi lấy chén đũa lại bàn ngồi.
“Em mới về chơi.”
“Em ở chơi lâu không? Về đây ở đâu?”
“Em ở khoảng 2 tuần, ở nhờ nhà anh, ở nhờ phòng với Tú nè.” Hằng tươi cười trả lời.
Anh Tuấn nhìn Tú, ánh mắt như hỏi chuyện này là thế nào? Anh Tuấn không biết về mối quan hệ của Tú và Hằng, nhưng anh hiểu rõ về mối quan hệ của Tú và Nhi. Tú nhìn anh Tuấn, nháy mắt ra hiệu cầu cứu.
Thấy nét mặt của Tú, anh Tuấn đoán được ngay Tú cần giúp đỡ.
“À, ờ, hay là...” Anh Tuấn lên tiếng, “Hay là em ở phòng anh đi, anh xuống ngủ ghế dưới này cũng được.”
“Không sao đâu anh Tuấn. Em ngủ phòng Tú được rồi. Chật tí mà vui và ấm cúng.”
“Phải đó.” Đến mẹ Tú lên tiếng. “Tụi nó bạn bè lâu rồi không gặp, ở chung cho vui. Con gái với nhau hết mà sao đâu.”
Tú thở dài nhìn anh Tuấn. Lúc này anh cũng hết cách, đành nhún vai. Bên phải Tú, Nhi vẫn cặm cụi ăn chén cơm mà nãy giờ ăn hoài vẫn không hết.
Một lát sau khi dùng bữa xong, Hằng rất năng nổ trong việc dọn dẹp chén đũa. Mới đầu Nhi cũng đứng lên phụ nhưng Hằng đã giành mọi cơ hội. “Để đó Hằng làm cho.” Hằng nói rồi lấy cái dĩa Nhi đang cầm trên tay và đẩy Nhi ra khỏi nhà bếp. Mẹ Tú mở tủ lạnh lấy cam cắt cho cả nhà ăn, thấy vậy Hằng liền lại bóp vai làm mẹ Tú khen hết lời.
“Ngoan quá. Vừa xinh lại vừa biết lấy lòng người lớn thế này.”
Sau lưng họ, Nhi đứng uống nước nghe có chút chạnh lòng.
Trong thời gian này thì anh Tuấn đã kéo Tú ra ngoài nói chuyện riêng.
“Ê nhóc, đừng nói với anh hai Hằng từng là bạn gái em nha.”
Tú gật đầu.
“Kì này căng rồi.” Anh Tuấn khoanh tay. “Ở chung một phòng đó. Nhi thì sao?”
“Em đang lo đây. Em không còn một chút tình cảm với Hằng nữa, nhưng em sợ Nhi nghĩ không thông.”
“Không ai chịu được cảnh thấy người yêu của mình ở chung phòng với người yêu cũ cả.”
“Bây giờ em nên làm gì?” Tú hỏi.
“Vì em không nói gì với mẹ nên mẹ không biết. Không muốn mẹ thắc mắc thì đành chịu vậy.”
Tú nhìn qua phía nhà Nhi, thấy chiếc xe trắng đã đậu trước sân.
“Em phải cư xử đúng mực đó. Chuyện nào phải ra chuyện đó. Phải có trách nhiệm, nghe chưa?” Anh Tuấn dặn dò.
Tú gật đầu, nét mặt ỉu xìu. Anh Tuấn xoa đầu Tú rồi vỗ vai khích lệ. “Thôi, dũng cảm đối mặt đi.”
-
Vừa thấy Tú bước vào Hằng đã chạy lại cạnh bên và đút cho Tú một miếng cam. Bất ngờ, Tú lùi lại theo phản ứng. Thấy thế, Hằng cười thích thú.”Hồi đó em hay làm vậy mà sao hôm nay lại tỏ ra bất ngờ thế.” Hằng cầm miếng cam đó đưa vào miệng mình.
“Hmm, đâu có chua đâu, cam rất ngọt. Để lấy miếng khác cho Tú nhé.” Nói rồi Hằng chạy đi. Tú đưa mắt tìm Nhi, thấy Nhi đang đứng ở một góc, chăm chú nhìn Hằng. Tú liền tiến đến cạnh Nhi, cười trong bối rối.
“Hồi nãy bất ngờ quá, em đừng hiểu lầm nha.”
Nhi uống một ngụm nước rồi mỉm cười nhẹ. Lúc này Tú cảm thấy mình thật tệ vì không thể đứng ra làm gì được. Điện thoại Nhi lại reo lên, và một lần nữa Nhi lại không bắt máy. Tú biết ai đã muốn tìm Nhi nãy giờ.
Hằng cầm cả một dĩa cam đến và rủ Tú đi lên phòng. Mẹ nghe thấy cũng bảo cả 3 đi lên phòng chơi. Nghe thế Hằng liền bắt tay Tú kéo đi, còn Nhi thì nắm tay còn lại theo sau. Tình cảnh này làm Tú không kịp trở tay.
Vào đến phòng, Hằng ung dung cầm dĩa cam lên giường ngồi. Sau khi Nhi vào, Tú khoá cửa phòng lại để tiện nói chuyện. Nhi đi vào góc phía bên hướng ban công ngồi, còn Tú thì đứng dựa vào cái bàn học của mình.
“Mục đích của em là gì?” Tú hỏi Hằng.
“Em chỉ về chơi thôi, có gì đâu.” Hằng cắn một miếng cam. Đưa dĩa cam cho Tú nhưng Tú lắc đầu.
“Còn nhiều chỗ sao em không ở. Em biết chúng ta không thể ở chung phòng mà.”
“Như bác nói, con gái với nhau có gì ngại. Hồi đó cũng như thế, vậy tại sao bây giờ lại không?” Hằng điềm nhiên nói.
“Bây giờ đã khác. Em biết Tú như thế nào mà, sao ở chung một phòng với em được.”
“Sợ thì để một cái gối chính giữa đi.”
Tú bất lực bặm môi, còn Hằng thì vẫn vui vẻ nói tiếp. Lần này Hằng nói với Nhi.
“Nhi biết không, hồi đó Tú không có hiền vậy đâu. Lúc nào Tú cũng chủ động hết. Mới gặp mặt lần đầu đã chủ động nắm tay, rồi chủ động hôn—”
“Hằng!” Tú la lên. “Chuyện quá khứ rồi, xin em làm ơn đừng nhắc đến nữa.”
“Gì chứ, kể lại cho Nhi nghe để biết rõ hơn về Tú cũng tốt mà.”
“Hằng tiếp tục đi.” Nhi nói. Tú ngạc nhiên nhìn Nhi, điều này làm Hằng cảm thấy thích thú. “Được rồi, cái này là Nhi muốn nghe đó nha.”
“Nhi à, hay là mình ra ngoài vườn đi.” Tú đề nghị, không muốn Nhi nghe thêm bất cứ lời nào từ Hằng nữa.
“Không, em muốn nghe.” Nhi nói dứt khoát.
“Bạn ấy muốn nghe thì để bạn ấy nghe đi.” Hằng cười nhếch miệng với Tú như đã thắng trận này. Tú không chịu được nên bỏ ra ngoài, xuống nhà mở tủ lạnh lấy nước uống cho bình tĩnh lại.
Thấy Tú đi xuống, bà đóng quyển sách đang đọc lại và lại gần bắt chuyện.
“Con bé đó có vẻ sẽ làm xáo trộn cuộc sống của con đó. Làm gì thì làm, đừng để Nhi của ngoại khổ là được.” Bà dặn dò rồi quay trở lại đọc sách. Tú uống hết chai nước, suy ngẫm lời nói của bà hồi lâu rồi trở về phòng.Đứng trước cửa, mà không nghe bên trong có tiếng động gì, Tú vội mở cửa và thấy chỉ còn Nhi trong phòng. Nhi vẫn ngồi đó, hai chân ôm sát người, nhìn ra ngoài ban công. Tú nhè nhẹ tiến tới, ngồi xuống cạnh Nhi.
“Em sao rồi?”
“Em không sao, chỉ là chuyện xưa thôi mà.” Nhi nói, nhưng mắt không dám nhìn Tú. Tú biết ít nhiều thì Nhi cũng có chút không vui. Không ai nghe chuyện người yêu cũ của người yêu kể lại mà thấy vui trong lòng cả.
Lúc đó Hằng từ bên ngoài đi vào. Thì ra Hằng vào phòng tắm thay đồ. Vẫn cái áo hai dây, chỉ là quần có ngắn hơn.
“Hằng tính mặc vậy ngủ hả?” Nhi hỏi.
Hằng nhún vai. “Ừ, ngủ mặc vậy cho mát. Hỏi Tú đi, hồi đó cũng thế.”
Điện thoại Nhi reng lên. Nhi nhìn lấy màn hình điện thoại, có điều lần này Nhi không trốn tránh nữa mà bắt máy.
Tú có thể nghe giọng mẹ Nhi la từ đầu bên kia.
Đi đâu mà bố mẹ gọi cả chục cuộc không bắt máy, hả?
Nhưng Nhi không trả lời câu hỏi đó. Nhi chỉ nói gọn, “Hôm nay con không về!” và tắt luôn nguồn máy.
“Ồ, ở lại à? Bạn Nhi không có lòng tin với Tú đến vậy sao?” Hằng hỏi.
“Không phải là không có lòng tin với Tú, mà là không có lòng tin với bạn.” Nhi trả lời.
Thấy Nhi như vậy, Hằng chau mày. “Thế tính ngủ ở đâu?”
Nhi nhìn qua Tú tìm câu trả lời. Suy nghĩ một hồi Tú nói. “Em ngủ trên giường với Hằng đi, Tú ngủ dưới đất được rồi.”
Nhi tính nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói. Còn phần Hằng, Hằng cằn nhằn vài câu rồi lên giường trùm kín mền qua đầu, không ai nghe rõ Hằng nói gì. Nhi nằm sát vào một góc giường, bật cái đèn ngủ mặt trời lên. Tú nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ. Hôm nay quả là một ngày mệt mỏi. Tú lại tắt đèn phòng, lấy mền gối mẹ để sẵn trên bàn xuống dưới đất, trải ra trước cửa ban công, sát bên phía giường của Nhi. Lúc này Nhi vẫn còn ngắm ánh đèn vàng nhẹ từ cây đèn mặt trời. Chỗ từ giường đến cửa ban công rất nhỏ, đủ khoảng cho một người nằm thoải mái. Tú nằm xuống, thở một hơi dài, trách thầm ông trời vì sao hôm nay lại đưa đẩy mình vô hoàn cảnh như vậy. Mục đích của Hằng về đây là gì? Có phải Hằng muốn nối lại mối quan hệ xưa? Nhưng lúc ấy thứ tình cảm Tú dành cho Hằng không phải là tình yêu. Thứ tình cảm đó không giống như thứ tình cảm Tú dành cho Nhi bây giờ. Cảm thấy nhức đầu, Tú lấy tay xoa tròn hai bên thái dương. Xoay người về phía Nhi thì thấy Nhi đã nhắm mắt ngủ từ lúc nào. Tay Nhi để ra phía mép giường. Tú với lên và nắm lấy bàn tay ấy, đan 5 ngón tay của mình vào tay Nhi. Chỉ có thế mà nó lập tức cho Tú cái cảm giác ấm áp và bình yên. Lúc đó Tú biết chỉ cần có Nhi bên cạnh là đủ.
-
Giữa đêm, đang ngủ thì Tú cảm thấy như có ai đó vừa ôm lấy mình. Chỗ ngủ đột nhiên cũng cảm thấy chật chội hơn. Mơ màng không biết ai, rồi chợt nhớ Hằng đang có mặt tại phòng ngủ của mình nên Tú giật mình dịch qua một bên, nheo mắt nhìn xem ai đang ôm mình. Đèn từ cây đèn mặt trời đã được tắt, Tú còn mơ màng chưa thể nhận ra người đang nằm cạnh mình là ai, nhưng rồi có tiếng nói cất lên làm xua tan nỗi lo của Tú.
“Em đây mà.” Nhi thì thầm, ôm chặt lấy Tú. “Nằm đó em không ngủ được nên mò xuống đây.”
“Xém tí đứng tim, cứ tưởng là...”
“Tưởng là bạn ấy hả?” Nhi mỉm cười. “Phản ứng vậy là tốt, và có thưởng.” Nói rồi Nhi hôn lên môi Tú. “Nếu em thấy có phát huy, em sẽ thưởng nhiều hơn.”
Tim Tú bớt đập mạnh. Tú quay sang nhìn Nhi.
“Em biết gì không?” Tú hỏi.
“Gì?”
“Trong trường hợp này thì không phải ai cũng cư xử bình tĩnh như em đâu. Em là thần thánh từ nơi nào đến đây?”
“Em cảm nhận được Tú cũng không thoải mái gì...nên em không muốn làm Tú thêm khó xử...” Nhi thì thầm.
“Cảm ơn em, Nhi. Cảm ơn em đã hiểu. Bây giờ Tú thật cảm thấy hạnh phúc.” Tú lấy tay vén tóc Nhi lên rồi ngắm thật lâu. Tú luôn bị thu hút bởi nét đẹp của Nhi dưới ánh sáng mờ ảo từ ánh trăng. “Vất vả cho em quá.” Tú xoa nhẹ má.
“Ngủ đi.” Nhi nói nhỏ, rồi hôn Tú thêm một lần nữa. “Ngủ đi Tú của em.” Nhi kéo mền lên, vùi đầu vào lòng Tú.
Và như thế, cả hai ôm chặt nhau ngủ trong bóng tối. Tuy đèn ngủ đã tắt, nhưng Tú không cảm thấy sợ nữa, vì Tú đã có mặt trời của mình bên cạnh. Hít vào mùi hương quen thuộc của Nhi khiến lòng cảm thấy bình an. Tú tự hứa với lòng, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Tú sẽ nắm tay Nhi và vượt qua sóng gió. Nếu Nhi đã vì Tú mà chịu đựng, thì Tú cũng sẽ không để Nhi bị thiệt thòi.
Vì Tú đã cảm thấy yêu một người.
-Hết chap.18-