Những ngày qua, Nhi dành thời gian bên nhà Tú còn nhiều hơn ở chính nhà mình. Sau cái đêm bố mẹ làm mất mặt Tú ở nơi công cộng thì Nhi cũng không quan tâm đến bố mẹ nữa. Bố mẹ cũng chưa hề nói lời xin lỗi.

Căn nhà trở nên trống trải và lạnh lẽo khi chẳng ai đoái hoài đến ai. Nhi thà ở nhà Tú, nơi mà mọi người đều đối xử với Nhi như một thành viên trong gia đình. Ai cũng niềm nở và chào đón Nhi. Điều duy nhất khiến Nhi bứt rứt trong lòng là mỗi lần Nhi đi thì cô Hiền trông rất buồn. Mỗi lần như vậy Nhi lại không nỡ đi quá lâu.

Cô Hiền là cô giúp việc của gia đình, khoảng gần năm mươi tuổi, là người bạn duy nhất của Nhi trong nhà, ngoài chú mèo Bin. Nhi không biết cô Hiền đến làm cho gia đình chính xác từ khi nào, chỉ biết là lâu lắm rồi. Cô Hiền ở dưới quê lên, nghe cô kể bố mẹ cô mất rồi, chỉ còn lại 7 anh chị em. Cô không có chồng con, từ khi cô nhận việc của gia đình thì cô làm cho đến bây giờ. Nhi nhớ từ hồi học lớp một cô Hiền đã nắm tay Nhi đưa Nhi đến trường. Bố mẹ thường chỉ đưa Nhi đi vào ngày khai giảng và lễ bế giảng. Lâu lâu mấy người em của cô Hiền lại lên thăm và khuyên cô dọn về quê ở với gia đình cho vui, nhưng cô từ chối. Chắc cô cũng thấy tội nghiệp Nhi. Cô đi rồi, Nhi sẽ mất đi người mẹ thứ 2 của mình.

Mỗi lần về thấy cô ngồi ăn tối một mình, Nhi lại tự trách lòng.

Rồi hai ngày trước khi buổi dạ hội bắt đầu, cô Hiền phấn khởi gọi cho Nhi sau giờ học.

“Nhi ơi, tối nay về nhà ăn cơm nha con. Ông bà chủ gọi điện về dặn cô làm bữa tối rồi.”

Nhi cười khi nghe giọng đầy hào hứng của cô. “Dạ vâng. Con về ngay ạ.”

Hôm đó Nhi huỷ buổi tập nhảy với Tú. Tú biết việc Nhi về ăn tối với bố mẹ cũng cảm thấy vui.

-

Vừa vào đến nhà Nhi đã nghe mùi hương thơm phức bay ra từ căn bếp. Nhi đi nhè nhẹ đến bếp, thầm lặng đứng nhìn cô Hiền.

“Tính chừng nào giới thiệu bạn cho cô biết đây?” Cô Hiền đột nhiên hỏi làm Nhi giật mình.

“Qua đó chơi hoài mà không kể gì cho cô nghe hết.” Cô Hiền trở con cá đang chiên.

Nhi cười, đi lại tủ lạnh mở ra và lấy chai nước. “Một ngày nào đó con sẽ chính thức giới thiệu với cô.”

“Có gì mà bí hiểm dữ, phải một ngày nào đó lận hả?” Cô Hiền đưa Nhi đĩa rau muống xào để đem ra bàn.

“Bạn ấy là một người đặc biệt.” Nhi quay lại bếp và mang chén đũa ra. “Chắc cô cũng sẽ thích bạn ấy cho xem.”

Tiếng nắm tay cửa được vặn và Nhi nhìn lên. Bố mẹ vừa về và đang cười nói khá vui vẻ. Mẹ đang cười với bố như bố vừa nói một điều gì đó hài hước. Đã lâu lắm mới thấy mẹ cười tự nhiên đến vậy. Con Bin ở đâu ra đi ngang qua làm cắt ngắn khoảnh khắc đó, nhưng Nhi đoán mẹ đang vui vì mẹ còn cúi xuống xoa đầu Bin.

Bố Nhi tiến về căn bếp và thấy Nhi đang nhìn họ. Bố liền nói, “Nhi! Cuối cùng cũng thấy con ở nhà. Bố có mua bánh trứng, món con thích phải không nhỉ?” Nhi gật đầu, nét mặt vẫn còn khá bất ngờ. Bất ngờ vì sao hôm nay bố lại vui vẻ đến thế. Bất ngờ vì bố vẫn còn nhớ mình thích bánh trứng. Vài giây sau mẹ cũng có mặt, tuy nụ cười tươi khi nãy không còn trên mặt mẹ nữa, nhưng tâm trạng của mẹ vẫn rất tốt. “Ăn cơm thôi.” Mẹ nói.

Cảm giác ngồi lại ăn cơm một bàn với bố mẹ bây giờ rất lạ vì lần cuối đã không như mong muốn. Nhi giữ im lặng ăn hết chén cơm, trong khi bố mẹ hỏi thăm chuyện hằng ngày với cô Hiền. Đó giờ bố mẹ đối xử với cô khá tốt, điều đó làm Nhi cảm thấy an ủi được phần nào.

Bố mẹ không hỏi gì đến Nhi cho tới khi Nhi ăn hết chén cơm và cầm bánh trứng lên ăn.

“Con học hành thế nào?” Mẹ Nhi hỏi.

“Vẫn bình thường ạ.” Con Bin nhảy lên đùi Nhi, Nhi bẻ cho nó một miếng nhỏ.

“Hồi chiều mẹ có gọi cho cô hiệu trưởng. Cô bảo thành tích học tập của con rất cao. Còn được nằm trong danh sách bầu chọn cho Nữ Hoàng Mùa Đông nữa. Bố mẹ rất tự hào.”

Thì ra đó là lý do, Nhi nghĩ trong đầu, bố mẹ gọi cho cô hiệu trưởng. Đây không phải là lần đầu tiên.

“Con chỉ cố gắng hết sức.”

“Còn phải cố gắng nhiều nữa.” Bố Nhi lên tiếng và mẹ Nhi gật đầu đồng ý. Bố cầm cái bánh trứng lên cắn một miếng. “Đến lúc thành đạt rồi sẽ biết cảm kích bố mẹ.”

“Buổi dạ tiệc ở trường sắp đến phải không? Con đi với ai thế?” Mẹ Nhi đổi chủ đề.

“Con đi với Tú.” Nhi nói không chút do dự.

“Lại với con bé ấy à.”

“Con thích bạn ấy.”

Mẹ Nhi cười, như Nhi vừa nói một điều gì vô lý. “Còn nhiều bạn để con chọn cơ mà.”

“Nhưng con thích đi với Tú.”

“Cái con bé ấy nhìn nữ không ra nữ, nam không ra nam, chơi với nó thế nào con cũng bị ảnh hưởng xấu.” Giọng mẹ Nhi trở nên nghiêm khắc hơn.

“Mẹ không hiểu đâu. Mẹ làm ơn để cho bạn ấy yên.” Nhi năn nỉ.

“Thái độ gì vậy Nhi? Con không thấy được rằng sau khi quen biết nó con trở nên ngỗ nghịch hơn không? Nói cái gì cũng cãi?”

“Xin lỗi mẹ. Con chỉ không thích cách mẹ nói về Tú.”

Mẹ Nhi lắc đầu rồi đứng dậy đi ra khỏi bàn ăn. Mẹ đã không còn ở trạng thái tốt nữa. Khi đến bồn rửa tay, mẹ thông báo một tin.

“Tuần sau bố mẹ không có nhà. Con phải ngoan đó.”

Nhi tính toán trong đầu, còn khoảng 5 ngày nữa là giáng sinh.

“Bố mẹ phải ra Hà Nội ký hợp đồng cho công ty, sẵn ở lại chơi với mấy bác vài ngày.” Mẹ nhìn qua cô Hiền. “Chị Hiền trông nó dùm em.” Cô Hiền gật đầu cười.

Nhi nghĩ, chẳng phải chuyện này là chuyện thường ngày rồi sao?

“Con đừng có buồn quá. Còn năm sau cơ mà.” Bố Nhi lên tiếng rồi đi ra ngồi xem ti vi. Nhi tính trả lời, nói rằng bố đừng hứa suông nữa, nhưng cô Hiền lắc đầu, bảo Nhi lên phòng. Nhi nghe lời cô, lại phòng khách bế Bin rồi bước lên lầu.-

Một ngày trước buổi dạ tiệc, Nhi lấy cớ không ăn tối cùng gia đình Tú để đi mua một cái đầm cho buổi tiệc ngày hôm sau. Tú muốn theo cùng nhưng Nhi bảo sẽ tốt hơn nếu đó là một bất ngờ. Bác Nam chở Nhi đến một cửa tiệm, và Nhi chọn được cho mình một cái đầm màu đỏ đậm mà Nhi nghĩ sẽ hợp với không khí buổi tiệc. Vào phòng thử và thấy nó khá hợp với mình, Nhi thích thú trả tiền rồi đi về nhà.

Ngày hôm sau, cô Hiền chuẩn bị sẵn nước nóng và bọt xà bông trong bồn cho Nhi tắm. Cô còn chu đáo xịt phòng mùi kẹo bông gòn. Nhi không thích cô làm những việc này cho mình, vì Nhi cảm thấy mình có thể tự làm, nhưng cô chỉ cười và bảo Nhi cứ thư giãn và tận hưởng đi.

Nhi phải thừa nhận rằng từ lúc thức dậy đến giờ Nhi đã rất hồi hộp. Tuy rằng đây không phải lần đầu Nhi dự buổi dạ tiệc này của trường, nhưng mà sẽ là lần đầu Nhi đi cùng người mà Nhi có tình cảm. Nhi từ từ ngâm mình vào dòng nước ấm. Nhắm mắt và hít vào mùi hương của kẹo bông gòn. Không biết vì sao từ nhỏ đến lớn Nhi rất thích mùi hương này, nó như muốn đưa Nhi về tuổi thơ, về một ký ức nào đó mà Nhi không thể nhớ ra. Mùi hương của kẹo bông gòn mang đến cho Nhi một cảm giác an toàn. Nhi nằm đó cho đến khi nước bắt đầu trở lạnh mới đứng dậy tắm kĩ lại. Lúc Nhi với lấy cái khăn bông lau người, Bin bước vào nhà tắm rồi nhảy vào bồn rửa tay ngồi. Đây là một trong những chỗ nó ưa thích. Nhi quấn khăn quanh người, xoa đầu nó, rồi đi ra.

Nhi cầm điện thoại ở trên giường lên kiểm tra và thấy mình có 3 tin nhắn mới. Một tin từ một số lạ, “Hi Nhi, mình là Khoa. Hỏi bạn Ngọc mới biết được số của Nhi. Chỉ muốn nói là mình sẽ bầu chọn cho bạn đêm nay. Chúc may mắn!”

Nhi không biết Khoa là ai, nhưng cũng nhắn tin cảm ơn.

Hai tin nhắn còn lại là từ Tú.