Vì đặc tính công việc, Ieyasu rất ít khi có mặt ở nhà.
Căn biệt thự rộng lớn trong mắt Mai cũng vì điều đó mà trở nên vô cùng trống trải. Trước mặt bác quản gia và cô giúp việc đứng tuổi, em luôn tỏ ra mình rất hạnh phúc với cuộc sống hiện tại. Mỗi lần tiễn Ieyasu ra ngoài, em đều sẽ mỉm cười bảo rằng mình không sao đâu. Nhưng vào những đêm mưa, giật mình tỉnh giấc vì tiếng sấm lớn, em sẽ bỗng nhiên muốn khóc lớn, muốn chạy đến bên Ieyasu, ôm chặt lấy anh và nói rằng mình rất cô đơn."Em nhớ anh, Ieyasu."