Cậu nghĩ đủ mọi cách trên trời dưới biển, mà không ngờ chuyện đó thật sự xảy ra!

Ngay trước mắt cậu, nhưng không phải của cậu!

Tức quá, không cười nổi!

Cố Khê vẫn đang nói “Động tác này rất khó. Đầu tiên là Nhậm Cảnh, bộ dạng của cậu không được lộ ra vẻ mệt mỏi, Đỗ Khả thì vừa có chút tin tưởng vừa có chút kinh ngạc, sung sướng. Lúc hai người nhìn nhau, vẻ mặt của Nhậm Cảnh phải cưng chiều, còn Đỗ Khả thì ửng hồng…”

Sau khi anh ta nói một đống, Đỗ Khả cười khổ “Cái này… Không làm được đâu!”

Cố Khê “Không thành vấn đề! Tin tưởng Nhậm Cảnh!” Đông tác này khó là khó bên đằng trai, chứ bên đằng gái, chỉ cần bên trong vẻ kinh ngạc thêm chút tình ý là được.

Đỗ Khả lại nói “Tôi không tin chính mình thôi…”

Cố Khê buồn bực.

“Gần đây tôi béo lên không ít… Nhậm Cảnh có thể nâng được tôi lên không?”

Cố Khê không tin nhất chính là chữ béo từ miệng các chị em phụ nữ. Béo lên có 0,0001 cân mà cũng là béo à? Cứ như không có ai nặng 90 kí vậy!

Anh khoát tay “Không sao, thể lực Nhậm Cảnh rất tốt, cái này tôi biết mà.”

Nói xong, bị không ít người quay ra nhìn, Cố Khê mới giật mình: Bản thân anh là gay, đã comeout từ lâu, nên nói như thế thật sự rất dễ gây hiểu nhầm.

Anh ha ha cười, giải thích “Đừng nghĩ lung tung, tôi xem mấy bộ phim trước của Nhậm Cảnh, tìm hiểu về anh ấy xong mới mời anh ấy làm nam chính đó. Phải hợp mới được mà.”

Nói xong, còn bổ sung một câu “Với cả Nhậm ảnh đế là thẳng nam, tôi không xuống tay với thẳng nam đâu!”

Nhậm Cảnh nhìn Dạ Sâm.

Dạ Sâm buồn bực: Nhìn cái gì mà nhìn, đồ thẳng nam chết tiệt! Tiện thể trừng mắt nhìn lại.

Cậu hung hăng như vậy, mà trong mắt Nhậm Cảnh vẫn tràn đầy ý cười. Còn chưa bắt đầu ôm đã bắt đầu phóng điện làm Đỗ Khả đứng gần cũng không dám nhìn thẳng nữa luôn!

Chín giờ bốn mươi.

Rốt cuộc thì cũng bắt đầu tiết mục ôm nâng nhẹ, nhưng đáng tiếc người được ôm lại không phải người có nhu cầu cấp bách.

Dạ Sâm oán hận đứng cạnh nhìn, lộ rõ sự ước ao đố kị.

Cũng may Cố Khê mải chìm đắm trong việc quay chụp, nếu không nhất định anh ta sẽ phát hiện ra vẻ mặt “oán phụ” của cậu bạn nhà mình.

Có điều, Cố Khê không thấy, Nhậm Cảnh lại thấy.

Anh cho là Dạ Sâm đang ghen, nên tim mềm nhũn. Có thêm cảm xúc này khiến việc chụp ảnh tuyên truyền diễn ra vô cùng thuận lợi, làm hai ba lần đã xong.

Nét mặt Đỗ Khả vẫn hơi ửng hồng. Cô không cần cố diễn, mà hoàn toàn bị cuốn theo tình cảm của Nhậm Cảnh. Cô giống như thật sự đã trở về năm mười bảy mười tám tuổi, gặp được chồng mình, rồi cùng anh ấy… Dừng dừng! Chồng cô năm mười tám tuổi chính là một con mèo hen, ôm cô còn được, chứ nâng nhẹ gì đó… Vẫn là tự mình về nhà tưởng tượng thôi!

Cố Khê nhìn ảnh chụp, vô cùng vui vẻ “Đẹp lắm! Rất thích hợp!”

Dạ Sâm liếc mắt, chua loét nói “Dối trá!”

Cố Khê cười “Thế phải diễn như cậu thì mới không dối trá à?”

Dạ Sâm nhìn đôi mắt như phát sáng của Nhậm Cảnh, không hiểu sao tim đập chệch đi mất một nhịp. Tuy thế, cậu vẫn cứng miệng “Chỉ cần với cái diễn xuất này, vợ tương lai của anh ta còn không sợ bị lừa đến chết hay sao!”

Cố Khê đẩy cậu “Đừng ở đây không ăn được nho thì chê nho xanh nhá!” Anh ta vẫn nghĩ Dạ Sâm đang ghen tị với khả năng diễn xuất của Nhậm Cảnh mà không hề biết rằng, thực chất, Dạ Sâm đang ghen tị với hai cái người ôm nâng nhẹ kia!

Cậu cũng muốn được ôm nâng nhẹ mà QAQ!

Hệ thống đi chết đi “Nhắc nhở hữu nghị: Còn năm phút.”

Dạ Sâm chau mày, tập trung suy nghĩ.

Hệ thống đi chết đi nói “Cơ hội vừa nãy tốt như vậy, sao cậu không nhào tới?”

Dạ Sâm cười nhạt “Nhào tới làm gì? Đoạt kịch bản, làm nữ chính, từ nay về sau bước lên đỉnh vinh quang à?”

Hệ thống đi chết đi “Ai ya, cậu nghĩ xa thật đấy!”

Dạ Sâm “…”

Chỉ còn có năm phút, mà Dạ Sâm cũng chỉ còn có một con đường.

Chính là lừa Nhậm Cảnh ra ngoài, rồi ép anh ta ôm nâng nhẹ.

Có điều, sau đó thì sao? Nhậm Cảnh sẽ nghĩ cậu là một tên ngốc, tránh xa cậu một ngàn tám trăm dặm, khiến cậu vì không thể hoàn thành nhiệm vụ mà chết đi?

Cậu chết rồi, chắc chắn Dạ Lan sẽ rất sung sướng. Vậy còn cha mẹ cậu thì sao?

Còn cả ông nội của cậu nữa…

Mặc dù lúc nào cũng làm ông thất vọng, nhưng cậu không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đâu!

Dáng vẻ cả người bị mây đen bao phủ, trốn trong góc phòng không lên tiếng của Dạ Sâm thật khiến người thương cảm.

Tiểu Lưu lấy cho cậu cốc nước. Dạ Sâm lắc đầu, xong lại nghĩ đây có thể là cốc nước cuối cùng, liền nhận lấy uống cạn.

Hệ thống đi chết đi cực kì yên tĩnh.

Dạ Sâm cũng không trách nó.

Không có nó, cậu đã chết lâu rồi. Chết đi rồi lại sống lại, chuyện này kì diệu biết bao nhiêu? Lẽ ra cậu phải trả một cái giá thật lớn mới đúng.

Nhưng những chuyện mà hệ thống đi chết đi bắt cậu làm dù có chút khó tả, so ra có phần kém xa sinh mệnh, nên cũng không thể coi là làm khó cậu.

Chỉ là tại bản thân cậu không ra gì… Đúng, cậu vẫn luôn không ra gì…

Dạ Sâm chán nản được một lúc thì buồn đi vệ sinh. Sớm biết thế này, cậu đã không uống cái cốc nước kia. Thật là sát phong cảnh! Lỡ mà cuối cùng lại chết trong WC, thì có mất mặt không cơ chứ?

Nghĩ thế, Dạ Sâm vội đứng dậy, “hốt hoảng” lao vào nhà vệ sinh. Cậu nhất định phải giải quyết vấn đề sinh lí xong trước chín giờ năm mươi lăm phút!

Cậu vừa đi, Nhậm Cảnh liền theo sau.

Anh vẫn luôn quan sát Dạ Sâm, thấy bộ dạng buồn bã sắp khóc của cậu, mà vừa đau vừa thương.

Có quay thử thôi mà đã ghen thành như vậy…

Sau này… Ừm, Nhậm ảnh đế tự mình lên kế hoạch cho tương lai của “bọn họ”: Nếu như Dạ Sâm không thích, anh có thể lui về phía sau hậu đài.

Còn hai phút.

Dạ Sâm giải quyết xong vấn đề đi ra liền chạm mặt Nhậm Cảnh.

Cậu mở to mắt, nhìn chằm chằm anh.

Nhậm Cảnh bị cậu nhìn, tim thình thịch thình thịch đập. Trong nháy mắt, Nhậm ảnh đế trước giờ luôn ung dung bình tĩnh thậm chí đến nói gì cũng không biết.

Dạ Sâm nghĩ đây là hy vọng cuối cùng, cũng là hy vọng duy nhất của cậu.

“Cái đó…” Dạ Sâm liếm môi, khó khăn mở miệng.

Bộ dạng này của cậu vô cùng mê người: Ánh nhìn né tránh, bờ môi ướt át, da thịt trắng nõn ửng hồng. Tất cả giống như lông vũ quét qua tim Nhậm Cảnh, khiến nó đập loạn không ngừng.

Anh bỗng nhiên nhớ đến cảnh Dạ Sâm ghen tuông trong phim trường…

Nhậm Cảnh mỉm cười, hai bàn tay to lớn ôm lấy eo cậu, nhấc lên!

Dạ Sâm trợn tròn mắt, kinh ngạc, vui sướng không gì tả nổi!

Nhậm Cảnh ngẩng đầu nhìn cậu, thiếu chút không kiềm nén được rung động trong lòng. Anh đặt cậu lên bồn rửa tay, để cậu ngồi vững rồi mới ngậm lấy môi cậu.

Đầu óc Dạ Sâm trống rỗng.

Ngay cả khi hệ thống đi chết đi thông báo “Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ ngày, thưởng 1 điểm sinh mệnh.”, cậu cũng không nghe rõ!

Cậu sống! Cậu thế mà sống!

Niềm vui to lớn trong lồng ngực nổ tung. Dạ Sâm ôm chặt Nhậm Cảnh, muốn hô to vài tiếng: Ân nhân cứu mạng! Ân nhân cứu mạng!

Nhưng đương nhiên là cậu không hô được, vì miệng cậu còn đang bị “ân nhân cứu mạng” hôn! Thậm chí, đầu lưỡi còn bị hút đến tê dại.

Dạ Sâm bị hôn mơ màng. Mãi khi Nhậm Cảnh buông cậu ra, ghé vào tai cậu nói nhỏ “Có người đến”, Dạ Sâm mới vội vã nhảy khỏi bồn rửa tay, cúi đầu chạy vọt ra ngoài.

Nhậm Cảnh đi sau cậu, khắp mặt là nụ cười ngọt ngào.

Lúc quay lại phim trường, Cố Khê liếc nhìn Dạ Sâm, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì nhìn chằm chằm hỏi “Đi vệ sinh thôi mà mặt mũi cũng đầy ý xuân được?”

Dạ Sâm “…” Cậu im lặng một lúc, cuối cùng vẫn bùng nổ nói “Cút!”

Cố Khê nhìn Dạ Sâm từ trên xuống dưới, ghé lại thì thầm “Tôi hỏi này, có phải cậu gặp được quý ngài chocolate của cậu không? Sau đó ở trong WC kích thích hôn môi? Không nhìn ra cậu cũng là người có bản lĩnh đó nha, Tiểu Sâm Sâm.”

Xét trên phương diện ý nghĩa nào đó, lời Cố Khê nói không sai một từ!

Dạ Sâm kiên nhẫn đáp “Đem trí tưởng tượng của anh vào kịch bản ấy, đừng có mà phát huy lung tung!”

Cố Khê hắc hắc cười, vẻ mặt “Cậu chờ đấy, tôi mà không bắt được quả tang người yêu cậu thì tôi không phải Cố Béo!”.

Dạ Sâm không dây được với anh ta, nên chọn cách chạy trốn.

Mười một giờ, đoàn phim kết thúc công việc, tất cả nhân viên đều hài lòng, chỉ có Đỗ Khả trách cứ Nhậm Cảnh “Tôi nói cậu nghe nè, tôi kết hôn rồi đó, cậu thu liễm lại chút, chứ làm tôi có ý nghĩ muốn ngoại tình á, cậu cứ ở đó mà đợi chồng tôi đến tìm cậu đồng quy vu tận đi nhé!”

Tâm trạng Nhậm Cảnh vô cùng tốt, nhưng sợ Dạ Sâm ghen, cho nên chỉ nói yên tâm, rồi giữ khoảng cách đúng mực với Đỗ Khả.

Cố Khê đề nghị “Lát nữa cùng nhau ăn cơm nhé?”

Đỗ Khả đáp “Tôi còn có chương trình, phải đi trước.”

Nhậm Cảnh không lên tiếng.

Dạ Sâm nơm nớp lo sợ cả một ngày, chỉ muốn về nhà ngủ, vội vàng kêu lên “Tôi cũng có việc!”

Nghe thế, Nhậm Cảnh mới nói “Nếu đều có việc, thì để hôm khác cùng nhau ăn vậy.”

Cố Khê cũng là tiện miệng hỏi, vì thế chốt “Được, vậy…”

Đúng lúc này, trong đầu Dạ Sâm vang lên âm thanh của hệ thống đi chết đi “Nhắc nhở hữu nghị: Nhiệm vụ tuần: Duy trì trạng thái ở cùng Nhậm Cảnh tám tiếng liên tục đã hoàn thành được 43%.”

Dạ Sâm “!!!”

Suýt chút thì quên mất!

Đúng rồi, sáng nay bảy rưỡi cậu chạm mặt Nhậm Cảnh, rồi duy trì liên tục đến mười một giờ cũng chưa tách ra, ba tiếng rưỡi mà chia cho tám tiếng… Ừm… Hình như đúng là 43%.”

Chỉ cần bốn tiếng rưỡi nữa là cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi!

Thật hối hận! Dạ Sâm thật hối hận! Vì sao lúc nãy cậu lại từ chối đi ăn? Nếu mà cùng đi, nhất định còn có thể ở cùng thêm hai tiếng nữa!

Trong nháy mắt, Dạ Sâm cảm thấy như mình mất đi một tỷ điểm sinh mệnh.

Làm sao để cứu vãn lại bây giờ?

Trải qua một đoạn đường sinh tử của ngày hôm nay, Dạ Sâm đã hiểu ra 1 điểm sinh mệnh có bao nhiêu quan trọng!

Giả dụ như cậu có 1 điểm, vậy thì cậu sẽ không cần ngày nào cũng hoàn thành nhiệm vụ trước chín giờ năm mươi lăm. Cậu có thể kéo dài đến tối, hay thậm chí là đến chín giờ năm mươi lăm sáng ngày hôm sau do cậu đã có đủ điểm để khấu trừ! Chỉ cần điểm không ít hơn 1, cậu sẽ không chết!

Hai mươi tư tiếng có thể làm được rất nhiều chuyện, chắc chắn sẽ không còn cảnh “tuyệt vọng” như ngày hôm nay nữa!

Dạ Sâm quyết tâm, hôm nay cho dù đi theo theo dõi cũng nhất định phải gom đủ bốn tiếng rưỡi!

Cố Khê hỏi riêng Dạ Sâm có muốn đi ăn cùng hay không, Dạ Sâm liền tìm cớ từ chối.

Cố Khê không để ý nhiều, chào hỏi nhân viên xong thì đi ăn. Buổi chiều, anh còn rất nhiều việc phải làm.

Dạ Sâm lề mề mãi đến khi thấy Nhậm Cảnh vào thang máy, mới vội vàng đuổi theo.

Trong không gian bị bịt kín của thang máy có bốn người là Nhậm Cảnh, Dạ Sâm, và trợ lí của hai người bọn họ là Dương Sâm và Tiểu Lưu.

Dạ Sâm đắn đo nửa ngày vẫn chưa dám mở miệng.

Nhậm Cảnh hỏi “Trưa nay cậu định ăn ở đâu?”

Dạ Sâm hỏi ngược lại “Anh thì sao?”

Nhậm Cảnh “Lan Đình đi?”

Dạ Sâm nhanh nhảu đáp “Thật khéo, tôi cũng đặt bàn ở Lan Đình này!”