Uống say bí tỉ, rồi còn được đàn ông dìu ra khỏi một quán bar nổi tiếng như vậy.

Chuyện đã xảy ra cùng sắp xảy ra đều hết sức rõ ràng.

Án Hàn gần như tức điên lên. Anh xuống xe, phăm phăm bước tới giằng lấy Triển Thần.

Sau đó, hai người phát sinh cảnh giường chiếu đầu tiên trong phim.

Triển Thần say rượu chọc tức tới Án Hàn, hai người không kiếm chế liền để mọi thứ phát sinh.

Xong xuôi, Án Hàn hối hận không ngớt, đồng thời cũng triệt để thấu hiểu tâm ý bản thân. Thế nhưng anh không những không chấp nhận Triển Thần mà còn càng ngày càng đẩy cậu ra xa.

Bởi vì, bọn họ không thể ở bên nhau.

Án Hàn không hiểu hết Triển Thần, cũng không bước qua được lằn ranh này.

Nếu Triển Thần thật lòng yêu anh, vậy anh không thể kéo cậu cùng rơi xuống vực sâu. Còn nếu Triển Thần không yêu anh, vậy xa nhau cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Án Hàn tàn nhẫn từ chối Triển Thần lần thứ hai. Lần này, Triển Thần đích thực nản lòng thoái chí. Đúng lúc một cơ hội xuất ngoại nhảy ra trước mắt, Triển Thần đau lòng liền lựa chọn rời đi.

Tạm thời không đề cập đến đoạn sau kịch bản, chỉ riêng một đoạn này thôi cũng đã vô cùng khó khăn.

Đầu tiên là Dạ Sâm phải buồn bã uống say, rồi hai người tranh cãi, cuối cùng thì nhảy đến cảnh giường chiếu cực độ mãnh liệt!

Mặc dù cảnh cuối cùng này sẽ mượn góc quay, nhưng loại cảm giác xung đột và si mê đầy mâu thuẫn mà cả hai dành cho đối phương nhất định phải bộc lộ được ra.

Đạo diễn Lý lo lắng, rất sợ hai người không được tự nhiên.

Ông sợ Dạ Sâm không đau lòng được, cũng như sợ Nhậm Cảnh không tức giận được. Còn về phần giường chiếu thôi thì a a a, lấy giả làm thật nhắm mắt cũng qua.

Cảnh quay bắt đầu từ đoạn uống say ở quán bar. Rượu dùng hoàn toàn là nước trái cây, nhìn qua cũng tương đối có hình có dạng, nhưng uống rồi thì tám trăm chén cũng không thể say.

Hiếm khi mới độc quay, Dạ Sâm có chút mơ hồ. Diễn thế nào đây? Uống rượu kiểu gì đây?

Còn chưa mở máy, cậu đã luống cuống hết cả tay chân.

Nhưng lần này không thể so với những lần trước, có Cố Khê ở đó, diễn xuất của Dạ Sâm ít nhiều vẫn tăng lên được tầm trên dưới hai mươi phần trăm (lớn nhất rồi đấy, không hơn được nữa đâu).

Mắt thấy màn đầu tiên chưa chi đã có dấu hiệu kẹt lại, Cố Khê tính toán, dứt khoát nói “Uống rượu thật đi.”

Dạ Sâm sợ ngây người “Tôi sẽ say đó!”

Cố Khê “Say thì say, sợ gì?”

Dạ Sâm “…” Hình như cũng đúng, có Nhậm Cảnh, có lão Cố, có cả lão Cá ở đây, cho dù cậu có say thật thì cũng đâu có gì phải sợ?

Không sai, Dụ Tinh Triết rốt cuộc cũng đợi được ngày lên hình! Cảnh này anh ta cố tình tăng thêm cho mình vài phân đoạn. Chính là sau khi Dạ Sâm đã ngà ngà thì đối thoại dăm ba câu, rồi đợi khi cậu uống say thì đỡ người ra khỏi quán bar.

Vốn dĩ, cái vai này chỉ là phụ của phụ của phụ, đến thoại cũng chả có, chỉ chén chú chén anh xong thì dìu người đi ra.

Nhưng lão Cá không phục. Một bộ phim có ý nghĩa kỉ niệm thế này mà anh ta chỉ được xuất hiện mờ nhạt thế thôi á?

Vì thế, anh ta liền suy ngẫm, nói “Nhân vật này rất có không gian phát triển. Mọi người nghĩ thử xem, ba năm sau, khi Triển Thần và Án Hàn gặp lại nhau, Triển Thần cho là Án Hàn đã kết hôn, có phải nên dẫn theo một người bạn trai quay về không? Nhân vật này vừa hay thích hợp làm bạn trai giả của Triển Thần này!”

Nhóm biên kịch nghe xong tỏ ý: Đây cho anh bút, anh tự tới viết đi!

Lão Cá trấn an “Các vị biên kịch vất vả quá, tôi trả phí tăng ca cho mọi người, gấp đôi tiền lương hiện tại, thấy sao?”

Biên kịch hít một hơi thật sâu. Nhưng vẫn kiên trì: Tiền tài là vật ngoài thân, giá trị của nghệ thuật mới là nhất!

Lão Cá “Gấp ba.”

Biên kịch “!!!”

Lão Cá “Gấp năm.”

Mẹ kiếp, thôi thì cứ bán lương tâm đã rồi mới có tiền làm nghệ thuật tiếp được!

Đương nhiên là cũng vì đoạn kịch bản này có thể sửa nên mới sửa. Thứ nhất là nó không có ảnh hưởng gì lớn đến cốt truyện chính, thứ hai là còn có thể gia tăng tính xung đột, coi như vẽ rồng thêm mắt.

Đạo diễn Lý xem xong hết sức hài lòng, khen nhóm biên kịch không ngớt lời.

Nhóm biên kịch: Ha ha, nghệ thuật cũng xuất phát từ “cuộc sống” mà.

Đoạn này lược qua không nói nữa, chúng ta quay lại chuyện quay phim.

Đối với đề nghị uống rượu thật này, thực ra Nhậm Cảnh có phần lo lắng vì anh biết tửu lượng của Dạ Sâm đến đâu.

Dạ Sâm cong cong mắt hướng anh cười “Say cũng đâu có sao.”

Nhậm Cảnh nhìn cậu.

Dạ Sâm nói tiếp “Anh sẽ đến ngay mà.”

Nhóm tay sai bé nhỏ ở một bên dỏng tai nghe, ai nấy đều phải cố gắng nhịn xuống không cho bản thân thét lên: Ôi mẹ ơi, kĩ năng thuộc thoại của đại bảo bối đúng là trời sinh mãn điểm nha!

Nhậm Cảnh được “vợ” dỗ hai câu, đến đông tây nam bắc còn chả phân biệt được chớ nói chi đến uống chút rượu?

Máy quay vừa sáng, biểu hiện của Dạ Sâm thế mà lại tương đối ổn thỏa.

Cái này cũng phải cảm ơn nhiệm vụ cưỡng chế của đi chết đi.

Vì chỉ cần nhớ đến nhiệm vụ này, Dạ Sâm liền có chút mất mát. Suy nghĩ thêm một chút thì lập tức khó chịu đến tận sâu trong tim.

Đạo diễn Lý lên tiếng khen Dạ Sâm biểu lộ tình cảm giống y như đúc. Nhưng Nhậm Cảnh và Cố Khê lại hơi hơi nhíu mày, ý thức được là Dạ Sâm đang có tâm sự.

Dụ Tinh Triết đi đến, ngồi xuống cạnh Dạ Sâm.

Nếu như lúc này là người khác, Dạ Sâm nhất định sẽ bị thoát vai. Nhưng đổi lại là lão Cá thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Hai người đối thoại mấy câu rồi lại tiếp tục uống.

Thuận lợi như nước chảy mây trôi.

Để tạo điều kiện cho hậu kì cắt ghép, cả đoàn không dừng lại mà quay liền mấy lần, để có gì sau này cũng tiện lựa chọn.

Tiếp đến là cảnh ra khỏi quán bar bắt gặp Án Hàn.

Cố Khê tuy không phải đạo diễn của bộ phim này, nhưng với trái tim đạo diễn nhiệt huyết, anh vẫn nhỏ giọng nói với Nhậm Cảnh “Dụ Tinh Triết từng thầm mến Sâm Sâm nhiều năm.”

Một câu chọc đúng bình dấm chua, gợi lên tác dụng điều tiết tâm trạng.

Cứ thế, cảnh này Nhậm Cảnh phát huy tốt ngoài sức tưởng tượng. Sự tức giận và yêu thương ẩn sâu lặng lẽ lộ ra không sót thứ gì.

Anh bước đến gần, mang theo khí thế bức người, kéo theo Dạ Sâm cùng tiến vào thế giới cảm xúc.

Dạ Sâm lúc đầu có chút lo sợ, ngẩng đầu nhìn Nhậm Cảnh hỏi “Thầy… Sao thầy…”

Âm thanh của Nhậm Cảnh lạnh lẽo, nhưng anh không trả lời Dạ Sâm mà nhìn sang phía Dụ Tinh Triết nói “Buông cậu ấy ra.”

Dụ Tinh Triết đoạn này có thoại, nhướn mày hống hách “Anh là ai?” Nếu không phải ngoại hình đẹp đẽ, cái bộ dáng khiêu khích này đúng là thèm đòn!

Nhậm Cảnh mím môi, không đáp.

Dạ Sâm vẫn nhớ kịch bản, vội kéo tay Dụ Tinh Triết ra nói “Thầy ấy, thầy ấy là thầy giáo của tôi.”

Dụ Tinh Triết ngạc nhiên, rồi lo lắng rời khỏi phim trường. Dù gì thầy giáo của đối phương cũng đánh tới rồi, bản thân xác thực có phần xấu hổ.

Diễn có tí khiến lão Cá rất không cam lòng, nhưng hết cách rồi, ai bảo anh ta không phải nam chính chứ…

Lão Cá theo lối đi riêng đi ra. Đạo diễn Lý hài lòng không để đâu cho hết, thầm nghĩ có khi thuận theo tình cảm này mà quay liền một mạch.

Triển Thần say đến như vậy, Án Hàn tự nhiên không thể đưa cậu về trường. Thế này mà về, chẳng khác nào tạo điều kiện cho người ta xử phạt, anh làm sao nỡ nhẫn tâm.

Thế là, Án Hàn đưa Triển Thần đến khách sạn. Sau khi sửa sang xong xuôi cho đối phương, anh dự định đứng dậy rời đi.

Nhưng đúng lúc này, Triển Thần lại túm lấy góc áo anh.

Án Hàn bất động tại chỗ. Triển Thần cúi đầu, giọng nói vừa khàn khàn vừa mỏi mệt “Sao thầy lại tới đây?”

Án Hàn đứng thẳng lưng, im lặng một lúc mới lên tiếng “Nếu tôi không tới, có phải em với người đàn ông kia…”

Triển Thần bất ngờ cao giọng “Thầy quản được sao!”

Một cỗ lửa nóng xông lên, Án Hàn quay người, trong mắt lạnh như bắn ra được băng tuyết “Em biết mình đang làm gì không?”

Triển Thần tính tình thẳng thắn, uống rượu xong lại càng không kiêng nể gì, lớn giọng gào “Em thích đàn ông, em muốn làm tình với đàn ông đấy, thầy quản được em lúc này, có quản được em cả đời không!”

Con ngươi của Án Hàn co rụt lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay, giọng nói lạnh lẽo mang theo cay đắng “Vậy tức là em chỉ cần làm tình với đàn ông thôi đúng không?”

Lời này quả thực là đem trái tim của Triển Thần vất lên đất dẫm đạp, quá sức tàn nhẫn!

Nước mắt cậu chảy dài, tình yêu tràn đầy không chỗ phát tiết, chỉ đành thốt ra khỏi miệng “Đúng, em muốn làm tình đấy, thầy đi đi, thầy đi rồi em sẽ lập tức đi tìm anh ta…”

Tu dưỡng cả đời Án Hàn vào thời khắc này tất cả đều đổ nát.

Trái tim của người trẻ tuổi, làm sao có thể hiểu thấu?

Lúc hưng phấn nhất thời thì thề thốt sông cạn đá mòn, nhưng rồi sau đó thì sao?

Đợi anh tin tưởng, cậu thế nhưng lại nếm đủ mới mẻ, xoay người rời đi?

Không phải anh không gánh nổi ánh mắt của thế tục, mà là gánh không nổi nỗi đau khi lòng người thay đổi.

“Làm tình đúng không?” Trong nụ cười của Án Hàn tràn đầy mất mát “Chỉ cần làm tình, em sẽ buông tha cho tôi đúng không?”