Dưới một cây dù, khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, Giang Thiệu Cạnh cao lớn càng lộ ra khí thế hơn người.

"Giang tiên sinh, thật là trùng hợp." Vãn Vãn khó khăn duy trấn định tiếp đón anh ta.

"Ừ, rất có duyên." Mặt anh ta không chút thay đổi.

NO, NO, NO! Cô tuyệt không muốn có duyên phận với anh ta.

"Giang tiên sinh, tôi đang xếp hàng." Vãn Vãn lúng túng chỉ chỉ đội ngũ thật dài phía trước, mặc dù hiện tại cô rất tịch mịch, nhưng cũng không hi vọng anh ta tiếp tục đứng ở chỗ này.

"Tôi thấy được." Ánh mắt của anh ta vẫn lạnh lùng như cũ, "Nhưng Hạ tiểu thư lãng phí thời gian một buổi tối, chỉ vì lấy được một máy chơi game bản số lượng có hạn, cô không cảm thấy như vậy rất lãng phí thời gian sao? Lãng phí thời gian đến thật đáng xấu hổ". Đời này anh ta ghét nhất người lãng phí thời gian.

Những lời này của anh ta khiến nhiều người tức giận, rước lấy vô số ánh mắt xem thường của người khác, nhưng mặt anh ta vẫn không đổi sắc, kiêu ngạo tự nhiên.

Ngược lại Vãn Vãn bị chất vấn đến gương mặt nóng lên một trận, nói không nên lời.

"Hạ tiểu thư, tôi quên thỉnh giáo cô một vấn đề." Anh ta thong thả ung dung hỏi: "Xin hỏi, hiện giờ nghề nghiệp của cô là gì? Nữ trí thức, giáo sư, hay là tự làm việc cho mình?"

"Tôi.... tôi ở nhà chơi game...." Vãn Vãn lắp bắp trả lời.

Ở nhà chơi game.

Rất tốt, đây chính là công việc của cô sao?

"Thứ cho tôi mạo muội, tôi đã điều tra qua cô...ba của cô của và chủ tịch xí nghiệp Hạ thị là anh em ruột, nhưng năng lực của tổng giám đốc Hạ tương đối mạnh, mà ba của cô tương đối bình thường, cho nên lúc ông của cô chọn người thừa kế, thay đổi truyền thống, chọn con thứ mà không phải là con trai trưởng, làm cho Hạ thị bây giờ càng ngày càng lớn mạnh. Mà thật đáng tiếc, cho đến khi qua đời, ba của cô chỉ có một xưởng in ấn rách nát. Thậm chí sau khi ba cô qua đời, xương in ấn kia cũng bởi vì mẹ cô kinh doanh không tốt mà đóng cửa, cuối cùng bị Hạ thị thu mua." Theo báo cáo điều tra, người cả nhà bọn họ đều có chút ngu không chịu được.

Vãn Vãn choáng váng, cô không ngờ tới đối phương lại tra rõ ràng lai lịch của cô như vậy. Lòng của cô lướt qua một trận không thoải mái, ngay cả cô giỏi nhịn đến đâu cũng có chút cảm giác tức giận.

Mặc dù cả đời ba của cô không tính là đại phú đại quý, nhưng cả nhà bọn họ sống rất vui vẻ! Làm cho mẹ con cô thương tâm khổ sở chính là cuối cùng họ vẫn không giữ được xưởng in ấn ba để lại, tại sao anh ta muốn đâm vào chỗ bị thương của cô? !

Giang Thiệu Cạnh giống xem không hiểu sắc mặt, vẫn tiếp tục nói tiếp.

"Sau khi ba mẹ cô chết, để lại cho cô 30% cổ phần Hạ thị, còn có động sản, bất động sản đều tương đối khả quan. Mỗi một năm, Hạ thị đều chia hoa hồng cho cô, nhưng cô không cần phải tham gia đại hội cổ đông, cũng không có bất kỳ quyền phát ngôn ở Hạ thị. Nói một cách khác, hoàn toàn không có người biết hóa ra cô cũng là chủ gần hơn phân nửa Hạ thị! Hơn nữa, cô là một người không hiểu kinh doanh, tài sản của cô không thể tăng lên, để mặc cho tài sản bị giảm giá trị, mốc meo." Đây cũng là điều anh ta cảm thấy khó chịu nhất.

"Giang tiên sinh, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" Được nuôi dưỡng tốt khiến Vãn Vãn cho dù nghẹn một hơi khó chịu cũng không cách nào phát tác tại chỗ, giọng hỏi thăm vẫn là ôn hòa khách khí.

"Hạ tiểu thư, cô có lòng tin đoạt lại Hạ thị không?" Anh ta đi thẳng vào vấn đề.

Đoạt lại Hạ thị? Vãn Vãn bị hỏi vấn đề này, thiếu chút nữa ngoác mồm kinh ngạc.

"Tại sao tôi phải đoạt lại?" Cô kinh ngạc hỏi.

Chú, thím đối xử với cô không tệ.

"Nếu như vị hôn phu tương lai của cô có dã tâm này, muốn giúp cô đoạt lại thứ thuộc về cô?" Anh ta hỏi ra trọng điểm.

"Tại sao tôi phải vì thành toàn ham muốn cá nhân của anh ta mà bất nghĩa với chú, thím của tôi?" Vãn Vãn mở to hai mắt, cảm thấy như nghe được chuyện nghìn lẻ một đêm.

"Rất tốt, tôi nên hỏi cũng đã hỏi xong, tôi hiểu. Cô tiếp tục chờ trò chơi điện tử của cô đi, gặp lại sau!" Anh ta giao cây dù cho cô, bỏ lại những lời này, cũng không quay đầu lại bước về phía xe hơi.

Rốt cuộc anh ta biết tại sao mình muốn đặt hồ sơ của Hạ Vị Vãn ở khu B, mặc dù là bé gái mồ côi, nhưng điều kiện của Hạ Vị Vãn rất khá, hơn nữa có gương mặt khiến người ta yêu thích.

Lần đầu tiên nhìn thấy, anh ta liền có cảm tình với cô.

Chỉ là trực giác của đàn ông có lúc cũng rất đáng sợ, quả nhiên hai người hoàn toàn không phải người của một thế giới.

Vãn Vãn ngơ ngác cầm dù đứng ở sau lưng anh ta, cảm thấy không giải thích được.

Trở lên xe, anh ta lạnh nhạt dặn dò trợ lý: "Ném hồ sơ của Hạ tiểu thư vào khu C!" Một máy chơi game bản số lượng có hạn khiến anh ta trực tiếp xử cô tử hình.

....

Về đến nhà, Giang Thiệu Cạnh tắm rửa sạch sẽ, mở ra một quyển tiểu thuyết nước ngoài, anh ta an tĩnh đọc.

Gò má chuyên chú của anh ta toát ra một cỗ khí chất đặc biệt và khó có thể hình dung, giống như là một pho tượng thạch cao đặt ở một góc, lạnh lùng, cô độc và yên tĩnh.

Chưa đọc được mấy dòng, tiếng điện thoại phá vỡ yên tĩnh của căn phòng.

"Giang tiên sinh, vị hôn thê của ngài nhất định muốn gặp ngài." Nhân viên quản lý dưới tòa cao ốc gọi điện thoại lên.

"Giang Thiệu Cạnh, đừng làm náo loạn quá đáng, thân phận của hai chúng ta đều không ném nổi thể diện đâu!" Điện thoại bị đoạt qua, truyền đến giọng nói dễ nghe mang theo ẫn nhẫn, uy hiếp của Phó Vịnh Bội.

"Lên đây đi." Anh ta cúp điện thoại.

Bắt đầu lui tới với Phó Vịnh Bội, chẳng qua là cảm thấy dung mạo và giọng nói của Phó Vịnh Bội làm cho anh ta rất hài lòng, đàn ông đều là động vật thị giác, huống chi anh ta thích dã tâm và thông tuệ của Phó Vịnh Bội.

Hiện tại? Thành thật mà nói, vừa nghe thấy giọng nói của cô ta, anh ta đã cảm thấy phiền.

Anh ta mở cửa để Phó Vịnh Bội vào nhà.

"Tôi còn tưởng rằng trong phòng có phụ nữ chứ!" Vừa bước vào, Phó Vịnh Bội liền chế giễu.

"Có phụ nữ không kỳ lạ, không có phụ nữ cũng không kỳ quái." Anh ta rót hai ly rượu cho mình và cô ta.

Anh ta có giấu phụ nữ hay không là ý nguyện của chính anh ta, sẽ không bởi vì cô ta mà thay đổi hoặc là thu liễm.

Ẩn ý trong lời nói khiến Phó Vịnh Bội đổi sắc mặt.

"Hôm nay tôi muốn hỏi anh một chút, tại sao tôi nghe nói anh đang xem mắt, anh giống như quên mất mình là người có hôn ước rồi thì phải?" Phó Vịnh Bội châm chọc hỏi.

"Tôi chưa từng quên." Anh ta trả lời vô cùng bình tĩnh.

"Vậy anh còn...."

"Giờ phút này có hôn ước, không có nghĩa là sau một phút chúng ta vẫn nhất định sẽ có hôn ước, đúng không?" Anh ta lạnh lùng hỏi ngược lại.

Phó Vịnh Bội thở dốc vì kinh ngạc, "Anh có ý gì?"

Anh ta cười lạnh không trả lời.

"Anh muốn đá tôi?" Vẻ mặt Phó Vịnh Bội đầy tức giận, "Rất tốt, anh đá tôi, không chỉ phá hủy tôi, cũng sẽ phá hủy chính anh! Tôi dám cam đoan, chỉ cần anh dám làm như vậy, tôi sẽ nói lung tung với truyền thông, đến lúc đó ngàn người chỉ trỏ, anh cũng không chiếm được chỗ tốt! Hơn nữa, sau khi xảy ra chuyện xấu này, sẽ không có ai dám bày tiệc rượu mừng với Yến Thiên Hạ!" Phó Vịnh Bội cô không phải là bị hù đến lớn sao!

"Chỉ là mấy năm gần đây, mọi người luôn dễ quên." Anh ta nhàn nhã nói.

Thật ra thì, đây cũng là băn khoăn của anh ta, cho nên không tìm được "Bến tàu" tốt hơn, anh ta vẫn không thể dễ dàng lên bờ.

"Giang Thiệu Cạnh, tâm cơ của anh rất sâu, rất đáng sợ!" Trong lòng Phó Vịnh Bội lạnh lẽo nói qua.

"Tôi cũng tặng cho cô lời nói như vậy." Môi của anh ta lướt qua một nụ cười lạnh lùng.