"Qủa nhiên dù có thế nào thì cậu vẫn là một con hầu bẩn thỉu trong mắt tôi"
"Đúng là như vậy, cô biết thì tốt rồi"
Cứ như vậy,, An Tịnh cô đã sống trong 7 năm đau thương, 7 năm qua lòng tự trọng, tình yêu và thể xác của cô đều bị anh dẫm đạp không thương tiếc. Vậy mà ngay cả đến khi cô quyết định rời đi thì vẫn cảm thấy lưu luyến, cô cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa.
"Nam thiếu gia! nếu như thôi rời đi. Anh có buồn không? Dù chỉ.một chút?"
"Cô đừng ảo tưởng, cô rời đi tôi rất vui là đằng khác"
Nghe đến đấy, cô cảm thấy trái tim mình như đang bị ai bóp nghẹn, cô chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Tất cả những lời anh nói đã vô tình cắt đứt tất cả những hy vọng của cô.
-----
"An Tịnh,cô là kẻ khốn nạn nhất thế giới."
"Bỏ trốn lâu như thế là định chơi trò lạt mềm buộc chặt chứ gì?Khen cho cái đồ xảo quyệt nhà cô.Nam Hạo tôi đây sẽ không có chuyện yêu cô"
"Sau này cô mà dám rời khỏi tôi,tôi nguyền rủa ba đời nhà cô."
"Tiểu An An,anh yêu em."
"Khúc An Tịnh,tôi nói cô biết.Từ nay về sau,cô dám rời khỏi tôi một giây,tôi đốt tranh sách của cô.Dám rời xa tôi hai giây,tôi đốt nhà cô.Dám xa tôi 5 phút tôi đốt luôn chân cô để cô mãi mãi ở bên tôi.Nam Hạo này đã nói là phải làm,cô cứ liệu hồn.."
"Tiểu An,tuy tôi từng nói em không xứng với tôi,tôi cũng đã nói là sẽ không bao giờ yêu em.Nhưng bây giờ tôi mới nhận ra rồi,thế giới của tôi nếu thiếu em sẽ chỉ toàn đau khổ."
"Khúc An Tịnh,nghe rõ nhé,tôi yêu em,cả kiếp này lão tử chỉ yêu mình em.Cho nên đừng bao giờ rời xa tôi nữa"