Hàn Thanh Dao đặt người trên giường, bắt đầu suy tính xem nên làm thế nào. Hàn Chương thì miễn bàn luận, có người cha như ông ta quả thật nên xấu hổ. Cái gia đình này không có thứ gì tốt đẹp, tràn ngập mưu mô tính toán lẫn nhau. Dựa theo trí nhớ Hàn Thanh Dao cũ, cô có thể xác định rằng địa vị của cô ở đây cũng chẳng ra gì. Mẹ mất, cha lấy mẹ kế, bà ta đẻ ra một đứa con gái thì bắt đầu hoành hành, chèn ép cô để nắm giữ cái chức phu nhân kia

Nghĩ đến đây, Hàn Thanh Dao vò đầu bứt tai, oán trách chỉ số thông minh của tác giả. Thật là, thiết kế nhân vật chẳng ra làm sao. Đường đường là mẹ kế mà như mấy đứa trẻ con không bằng, bày ra mấy trò hãm hại với bỏ thuốc! Thế mà Hàn Thanh Dao cũ cũng mắc vào được, đúng là ngốc như lợn mà.

Cô lại ôm đầu lăn trên giường, thật chẳng muốn nhớ tới cái gia đình phiền phức này. Cô chỉ muốn rời xa nam nữ chính, càng xa càng tốt, đỡ phải rước thù hận vào người. Nhưng phải làm gì cho hả dạ đây? Đại thần xuyên không, người thật ích kỷ đi, quăng người ta tới đây mà chẳng cho cái bàn tay vàng* nào hết, sao người có thể phũ phàng với con dân trung thành của người như thế chứ? Nếu có bàn tay vàng, muốn đạp đổ cái gia tộc mục rữa thối nát này cứ một cái phất tay là xong.

Hiện tại, quyền hành ở công ty chưa nắm được bao nhiêu. Còn nhắc tới ở nhà, chắc chắn chẳng có một phân lượng nào cả. Không ổn, không hợp lý chút nào! Cô giờ bị đặt trong một vai chính phản diện, là boss mà ai ai cũng muốn nện cho một trận. Không có gia thế thì sống kiểu gì hả?

Cái số nhọ tới ruồi bâu này là thế nào? Giờ muốn tính kế ai cũng khó. Kể ra thì trước đây nữ phụ cũng quật khởi gần thành công đi, chỉ tiếc là tự dưng lại lòi ra tên cẩu nam chính.

“Thật muốn băm hắn ra thành từng mảnh mà!” Hàn Thanh Dao mắng nhỏ “Làm tan nát đời con gái nhà người ta rồi còn cắm mặt ra đâm đầu vào đóa bạch liên hoa ấy. Tang Du thiện lương? Thiện lương gì mà suốt ngày khóc lóc, muốn xin tha chết cho nữ phụ? Cô ta đang kéo giá trị thù hận lên thì có.”

Mà thôi, kiếp trước nữ chính có thù với nữ phụ nhưng chẳng liên quan tới cô, nhiệm vụ của cô giờ là đạp đổ cái gia tộc này, trực tiếp thượng vị*, quật khởi* thành công!

Xác định được mục tiêu hướng tới, Hàn Thanh Dao vui vẻ bước ra ngoài. Nào, muốn tính kế người khác thì phải tìm động lực cho mình chứ, ra ngoài thư giãn rồi tính tiếp. Cô bước ra khỏi phòng, lòng tuy căng thẳng nhưng lại trưng ra khuôn mặt thản nhiên. Có trời mới biết cô run thế nào, nếu lộ ra cô không phải Hàn Thanh Dao cũ mà là người khác thì chắc lên bàn mổ cho người ta thí nghiệm mất. Kệ vậy, binh tới nước chặn, nước đến thì đất ngăn, có bản lĩnh thì tới đây! Thế mà… có người lao tới thật. Một người con gái tóc ngắn ngang vai, mặt mũi cũng xinh đẹp nhưng cái cằm cứ hếch lên kia là sao? Hàn Thanh Dao đổ mồ hôi. Cô gái đó chỉ kém không viết mấy chữ “Ta là người kiêu căng” lên mặt nữa thôi. Hàn Huyên chán ghét nhìn chị gái trên danh nghĩa của mình, khinh thường nói:

“Chị chưa chết à? Sao còn lếch xuống đây lây vận rủi cho người khác vậy?”

Hàn Thanh Dao á khẩu, cô chưa gây thù với nhóc này, nó đã tự giác lao tới cọ giá trị thù hận. Được rồi! Em gái chứ gì? Chị đây nhận định cô.

*bàn tay vàng: chỉ những người có vận may, có tài năng hơn hẳn người thường

*thượng vị: lên nắm quyền tối cao

*quật khởi: vùng dậy với ý chí mạnh mẽ