Mạt thế đã qua mấy tháng, hiện giờ khắp nơi đều là zombie.

Nhà cửa đều bị các zombie chiếm lĩnh. Chu Oánh dẫn Mộng Mộng tìm kiếm đồ ăn cũng khó khăn hơn nhiều.

Cô ấy ôm Mộng Mộng tìm kiếm một ngày cũng chỉ tìm được hai cái xúc xích còn chưa hỏng thêm một gói bánh mì còn nguyên vẹn.

Bánh mì đã hết hạn mấy ngày, song, bây giờ cô ấy không thể để tâm đến việc đó.

Dẫu sao ở mạt thế có được một miếng ăn cũng đã rất tốt rồi.

Cô ấy xé xúc xích đưa cho Mộng Mộng, Mộng Mộng nhận lấy rồi ăn một miếng: “Mẹ, mẹ cũng ăn đi.”

Chu Oánh gật đầu: “Mẹ sẽ ăn.”

Sao cô ấy có thể không ăn, cô ấy không ăn thì sẽ không có thể lực, không có thể lực thì không có cách nào dẫn theo Mộng Mộng sống sót.

Bây giờ cũng không phải lúc chú trọng mẹ con tình thâm, con ăn đi mẹ nhường hết gì cả.

Cho dù cô ấy nhường đồ ăn cho Mộng Mộng, Mộng Mộng bé như vậy lại không thức tỉnh dị năng, cũng chỉ còn con đường là chết.

Chu Oánh xé bánh mì ra. Mùi vị bánh mì quá hạn không ngon, nhưng với cô ấy mà nói, đây đã là đồ cực ngon rồi.

Cô ấy ăn vài miếng hết luôn cái bánh mì. Hiện tại đã sắp tối, cô ấy phải tìm một chỗ an toàn để qua đêm nay.

Chu Oánh định dẫn Mộng Mộng đi tìm căn cứ, cho nên hai người mới bước lên con đường này.

Nói cách khác, cô ấy hoàn toàn có thể cố thủ trong nhà bằng dị năng của mình. Chẳng qua có thể ở bao lâu trong nhà chứ?

Chờ đến khi hết đồ ăn, cấp bậc zombie càng ngày càng cao. Hai người còn ở trong nhà để chờ chết sao?

Cô ấy khẽ lắc đầu, ôm Mộng Mộng chạy về tòa cao ốc.

“Mẹ ơi, là Mạnh bà bà!” Mộng Mộng nhìn chằm chằm mặt đất nói.

Chu Oánh cúi đầu nhìn, vừa thấy thì suýt tí nữa cô đã trượt chân.

Chỉ thấy trên đường phố, một cô gái cầm lưỡi hái đang đuổi theo đám zombie.

Bạch Ngọc Câu hô to một tiếng: “Có bản lĩnh thì bọn mi đừng chạy!”

Đệch!

Sao zombie này hèn thế!

Đám quái vật ở thế giới vô hạn kia cũng không như này!

Zombie: “Grào!”

Cô bảo bọn tui đừng chạy á? Bọn tui có ngốc đâu!

“A a a a a a!” Bạch Ngọc Câu hô to lại đuổi theo.

Các zombie cũng gầm rú điên cuồng chạy trốn. Đứa nào chạy trốn chậm thì bị Bạch Ngọc Câu giết luôn, chỉ có chạy nhanh mới có thể sống sót.

Đây vậy mà thành một cuộc đua tốc độ sống còn của các zombie!

Vì thế nó trốn cô đuổi, các zombie có chạy đằng trời!

Chu Oánh: “!!!”

Cô nhóc này có địa vị gì? Vừa rồi cô không sợ đám zombie kia thì cũng thôi. Bây giờ cô còn một mình đuổi theo đám zombie!

Quá mạnh rồi!

Sau khi Bạch Ngọc Câu giết nốt một con zombie chạy trốn chậm nhất, cô cũng hoàn thành nhiệm vụ.

Hệ thống Tu Tiên: “Khen thưởng đã phát! Xin ký chủ kiểm tra và nhận!”

Lúc ấy Bạch Ngọc Câu thu lưỡi hái về. Cô hơi nheo mắt nhìn đường phố đã sạch zombie.

Thế giới zombie này cũng chỉ như vậy thôi! Hừ hừ!

Cô nhìn phần thưởng của mình. Cô có rất nhiều loại khen thưởng này, trước kia cô lấy được không ít từ thế giới vô hạn.

Nhưng nếu hệ thống này đã cho cô, vậy cô cứ nhận là được, dù sao cũng không mất cái gì.

Giết zombie nhẹ nhàng hơn phó bản nhiều.

Chu Oánh thấy cô không giết zombie nữa, cô ấy nghĩ mình đừng nên hóng hớt, phải nhanh chóng tìm được chỗ an toàn mới được.

Sắc trời đã dần tối.

Cô ấy ôm con biến mất trên con phố này.

Bạch Ngọc Câu dùng đầu lưỡi liếm liếm hàm răng, khà khà khà khà khà!

“Còn có nhiệm vụ gì không?”

Hãy để cho sát thủ giết zombie - kẻ ác cuối cùng - người khiêu chiến đệ nhất thiên hạ - tà ác nhất khủng bố nhất là cô đến hoàn thành từng nhiệm vụ đi!

Hệ thống Tu Tiên thấy cô thích làm nhiệm vụ như vậy, nó đang muốn mở miệng tuyên bố nhiệm vụ, lại không ngờ hệ thống Làm Mẹ Tốt và hệ thống Đánh Dấu đã nhào lên bịt kín miệng nó lại.

Hệ thống Mỹ Thực hắng giọng nói: “Ký chủ đại nhân, cô vất vả rồi. Hãy để tiểu nhân chuẩn bị cho cô một bữa tối phong phú!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nó bắt chước giọng hệ thống Tu Tiên, Bạch Ngọc Câu không nghe ra vấn đề.

Cũng đúng lúc này, trước mặt Bạch Ngọc Câu xuất hiện một bữa tối phong phú, ở bên cạnh còn có hai chai rượu vang đỏ.

Cô cầm rượu vang đỏ khen: “Hệ thống, mi thật tốt!”

Khà khà khà khà khà! Nhanh như vậy đã bị sát thủ giết zombie - kẻ ác cuối cùng - người khiêu chiến đệ nhất thiên hạ - tà ác nhất khủng bố nhất là cô khuất phục à?

Ha!

Hệ thống quèn cũng chỉ có vậy!

Cô uống liền một hơi rượu vang đỏ. Hệ thống Tu Tiên bị hai hệ thống kia ngăn cản, nó vươn tay kiểu Nhĩ Khang(*): “Không!!!!”

(*) Meme vươn tay kiểu Nhĩ Khang là động tác của nhân vật Nhĩ Khang trong phim Hoàn Châu Cách Cách.

chapter content

Ba hệ thống còn lại nhìn nó: “Khà khà khà khà khà!”

Cho mi đánh bọn ta nè! Đừng hòng mong ký chủ độc sủng mình nhà mi!

“Không! Đừng uống mà!!!!!” Hệ thống Tu Tiên giãy giụa, nó nhìn Tiểu Bạch uống rượu mà rơi lệ đầy mặt.

Trên mặt Bạch Ngọc Câu hiện lên màu đỏ ửng: “Vì sao? Rượu này có...”

“Cạch!”

Cô còn chưa nói xong một câu đã say ngất đi.

Hệ thống Tu Tiên: “Huhuhu... Ký chủ... Cô chết rồi... Cô say thảm quá...”

Hệ thống Mỹ Thực nhe hàm răng trắng như tuyết ra: “Khà khà khà, biết chúng ta lợi hại chứ?”

Hệ thống Đánh Dấu: “Ba hệ thống xấu, chống một Gia Cát Lượng!”

Hệ thống Làm Mẹ Tốt: “Coi như là quà tạm biệt của ta nhé. Tiên Tiên, mi thích không?”

Hệ thống Tu Tiên đau đớn muốn chết: “Huhuhu!”

Hệ thống Cơ sở hạ tầng mới tỉnh ngủ mơ màng mở to mắt: “Hả...”

Chúng nó quá buồn chán, chơi trò sắm vai này đến nghiện luôn.

Quả nhiên vẫn do cuộc sống dài dằng dặc của hệ thống quá nhàm chán mà ~

Chờ... Chờ ta tỉnh ngủ, cũng chơi với bọn nó... Hệ thống Cơ sở hạ tầng nghĩ vậy rồi nhắm mắt lại.

Hôm sau.

Chu Oánh dẫn theo Mộng Mộng lại bước lên con đường tìm căn cứ. Cô ấy đi qua đi lại giữa các tòa nhà cao tầng.

“Mẹ!” Mộng Mộng vươn ngón tay múp míp của mình ra chỉ: “Nơi đó có cửa hàng kìa!”

Chu Oánh nhìn thoáng qua chỗ cô bé chỉ, một cửa hàng đang sáng đèn.

Bằng đôi mắt như chim ưng của cô ấy thì có thể nhìn thấy rõ cửa hàng có đủ loại đồ ăn và thương phẩm cùng với cô gái tóc trắng ngày hôm qua.

Cô ấy như suy tư nhìn thoáng qua ngón tay Mộng Mộng. Chẳng lẽ dị năng của con gái là chỉ chỗ nào thì chỗ đó có người?

Hơn nữa người đó còn lại cô gái tóc trắng kia!

Hay là! Đây là thứ được Mộng Mộng triệu hồi ra!

Có nên xuống xem không nhỉ?

Chu Oánh rối rắm. Hiện tại đồ ăn càng ngày càng khó tìm, nhưng mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy trong tiệm có rất nhiều đồ ăn.

Cô ấy nhìn thoáng qua tên cửa hàng, tiệm tạp hóa Mạt Thế.

Thôi! Cược một lần xe đạp biến thành xe máy!

Trong mạt thế lòng người hiểm ác, zombie càng hiểm ác, không bằng cô ấy thử một lần. Nhỡ đâu?

Nhỡ đâu... cô gái tóc trắng là người tốt thì sao?

Cô ấy nghĩ rồi ôm Mộng Mộng bay xuống. Mộng Mộng nhìn cửa hàng sáng đèn kia: “Mẹ, bên trong có rất nhiều thứ ngon!”

Chu Oánh gật đầu, cô ấy nuốt nước bọt: “Đi thôi, chúng ta vào xem.”

Đi đến cửa tiệm, Chu Oánh thấy cô gái tóc trắng kia buộc tóc đuôi ngựa, cô mặc một bộ váy nhung lông trắng mịn.

Đồng thời cô còn đang ôm một chai Coca to tu ừng ực: “Ồ... Thật hạnh phúc!”

Làm một Fat Otaku(*), cô yêu thích nhất là Coca!

(*) Fat Otaku: là một thuật ngữ văn hóa có nguồn gốc từ cộng đồng ACGN (Cộng đồng Anime, manga, game) Nhật Bản, dùng để chỉ những người béo phì bị ám ảnh bởi lĩnh vực văn hóa ACGN của Nhật Bản.

Ực ực ực!

Hệ thống Mỹ Thực: “Ôi! Ký chủ Kawaii!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hệ thống Tu Tiên: “... Ta và bọn mi không đội trời chung!”

Hệ thống Đánh Dấu: “Này này! Chuyện hôm qua đã kết thúc!”

Hệ thống Tu Tiên: “Huhu...”

“Ồ! Có khách!” Bạch Ngọc Câu nhìn thấy Chu Oánh thì vội vàng xuống khỏi ghế. Đôi chân thon dài kia của cô đi một đôi tất cao trên đầu gối có vẻ cực kỳ Kawaii.

Chu Oánh chỉ thấy cô đặt Coca lên bàn, sau đó không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc headphone tai mèo.

Cô đeo tai nghe lên đầu: “Chào mừng đến cửa hàng!”

Chu Oánh: “!” Đáng... Đáng yêu quá!

“Mấy thứ này đều có thể mua à?” Cô ấy nhìn khoai lát, mì gói, còn có đủ loại đồ ăn ở đây mà cực kỳ thèm.

Bạch Ngọc Câu sờ tai nghe: “Đương nhiên rồi! Quý khách muốn gì thì chỉ cần trả số tiền tương ứng là được!”

Bạch Ngọc Câu cô chính là người máy cao cấp 2.0 được nghiên cứu ra bởi công nghệ cao của tinh cầu.

Làm phiên bản 2.0 cô có thể hoàn mỹ bắt chước một thiếu nữ Fat Otaku.

Mà lần này mục đích của cô là cứu vớt con người trên hành tinh này.

Cho nên Bạch Ngọc Câu 2.0 cô tham khảo đông đảo tiểu thuyết mạt thế, quyết định ở chỗ này mở một cửa hàng cho mọi người mua sắm.

Sở dĩ cô đeo tai nghe, vì tai nghe là thứ ngụy trang cô dùng để phiên dịch ngôn ngữ của con người.

Cô vốn có chức năng phiên dịch, chẳng qua lúc rơi xuống không biết sao lại làm vỡ tai.

Hiện giờ chỉ có thể dựa vào tai nghe mới có thể nghe hiểu ngôn ngữ của bọn họ.

Chu Oánh nhìn phía trên gói mì viết số 3 rơi vào trầm tư. Cuối cùng là ba tinh hạch hay là cái gì?

Ba ngón tay? Ba cái vòng cổ?

Không thể nào là ba đồng tiền đấy chứ? Cho dù trước mạt thế thì mì gói cũng phải bốn đồng tiền, càng đừng nói hiện giờ là mạt thế!

Tuy thiếu nữ này kỳ lạ, cũng không biết cửa hàng của cô từ đâu ra.

Nhưng hiện giờ cô ấy còn chưa tìm được căn cứ, đồ ăn cũng càng không dễ tìm kiếm.

Không bằng thử xem?

Cô ấy ngẫm nghĩ rồi lấy ra ba tinh hạch bậc một: “Tôi muốn một thùng mì gói.”

“Cái này không thể chi trả đâu.” Bạch Ngọc Câu lễ phép nói, lúc nói, tai mèo trên đầu cô còn cong cong theo.

Chu Oánh vừa nghe chỉ cảm thấy quả nhiên như vậy. Ba tinh hạch bậc một không được à?

Cô ấy lại lấy ra ba tinh hạch cấp hai: “Vậy cái này thì sao?”

Bạch Ngọc Câu nhìn con người trước mắt. Cô khó hiểu, vì sao con người này lại muốn dùng cục đá trả tiền, có phải đầu óc có vấn đề không.

Cô kiên nhẫn nói: “Là ba đồng tiền đó ~”

Chu Oánh nhìn cô gái trước mắt, cô ấy không chắc chắn hỏi lại: “Là tiền á? Mấy tờ màu hồng phấn á?”

Bạch Ngọc Câu gật đầu, mỉm cười: “Đúng vậy. Nếu quý khách không có tiền mặt thì chỗ chúng tôi còn có quẹt thẻ và quét mã đó ~”

Ồ! Cô đúng là người máy hoàn mỹ, chắc con người đều không nhìn ra cô đang ngụy trang đâu ~ hì hì!

“Mẹ, Mộng Mộng đói bụng ~” Mộng Mộng nhìn bánh kẹo, thèm ăn.

Cô bé vẫn luôn không quấy rầy mẹ, nhưng chị gái kia bảo chỉ cần ba đồng tiền là có thể mua mì tôm, canh Miso cũng chỉ mất một đồng tiền là có thể mua được nhỉ.

“Grào!” Cũng đúng lúc này, ngoài cửa có mấy con zombie đi tới. Chúng nó giương nanh múa vuốt đi về phía cửa hàng.

Chu Oánh vội vàng bảo vệ con mình trong ngực. Cô ấy còn chưa nghĩ xong phải chạy trốn như nào, đã thấy cô gái tóc trắng kia cầm lấy Coca trên bàn.

Cô muốn làm gì? Lúc này còn muốn uống Coca à?

Bạch Ngọc Câu cầm lấy Coca nhanh chóng lắc, cô lao đến trước mặt zombie, tiếp đó nhanh chóng vặn nắp chai Coca.

“Ăn một cú đâm mạnh của Fat Otaku ta đây!”

“Phụt!” Coca phun vào mặt đám zombie.

Bạch Ngọc Câu nhìn đám zombie kinh hoảng không nhịn được ngửa đầu uống một ngụm Coca còn thừa. Cô cười ha ha nói: “Không ngờ chứ gì! Coca này có độc!”

Chu Oánh trợn tròn mắt nhìn một giọt Coca còn sót lại nơi khóe miệng cô: “!!!”

Vậy mà cô còn uống!!!