“Được rồi, bản Đại vương không thể trông cậy vào các ngươi mà!” Bạch Ngọc Câu lắc đầu, có chút hận sắt không thành thép nhìn hai con zombie nhỏ.

Mẹ của chúng là Tiểu Mỹ đó!

Tuy Tiểu Mỹ chỉ là một trưởng vườn rau nhỏ nhưng nó đã từng là chị gái zombie mạnh nhất trong thế giới zombie!

Sao lại sinh ra hai đứa nhóc hèn nhát thế này chứ!

“Đóng cửa! Thả Tinh Tinh!” Bạch Ngọc Câu hô to một tiếng.

Tang Tinh xoa tay đáp một tiếng rồi xông lên, cậu mở dị năng trọng lực tới cấp ba.

Đột nhiên tất cả mọi người đứng trong hay đứng ngoài nhà đều quỳ phịch xuống đất.

Họ cắn răng, chỉ cảm thấy mỗi tế bào trong người đều gánh chịu sức nặng của ba phòng ngủ và một phòng khách.

Dù là dị năng sức mạnh như Triệu Hoài cũng có phần không chịu đựng nổi.

Mà lúc này Tóc vàng và Vi Dương ngoài cửa mới thật sự nhìn thấy sức mạnh đè ép trọng lực của Tang Tinh.

Hoàn toàn không giống lần áp chế trọng lực trước đó. Giờ đây áp chế trọng lực khéo léo bắt họ quỳ trên mặt đất nhưng cũng không bị ép tới bẹp dí.

Trọng lực tác động lên mọi bộ phận trên cơ thể họ.

Bạch Ngọc Câu hài lòng nhìn cả đám người quỳ dưới đất: “Tốt! Từ nay trở đi tất cả mọi người phải gọi tôi là Mèo Đại vương!”

“Chỗ này đã bị bản Đại vương đánh cướp!”

Cô hít mạnh một hơi bạc hà mèo, sau đó lấy lưỡi hái quen thuộc ra định ra oai phủ đầu với bọn họ.

Lưỡi hái nhoáng lên, đầu Triệu Hoài rơi thẳng xuống đất.

Mọi người tận mắt thấy Triệu Hoài sở hữu dị năng cấp 6 chết, hơn nữa Thời Thạch mạnh nhất căn cứ cũng bị ép quỳ gối dưới đất.

Lúc này đây chẳng có ai cảm thấy hai người họ chỉ đang chơi vui mà thôi.

“Meo!” Bạch Ngọc Câu loạng choạng bước ra ngoài: “Bản Đại vương muốn tuần tra lãnh địa của mình.”

Chỗ lớn thế này chắc có không ít cá khô đâu, he he.

Tất cả đều là của cô!

Tang Tinh hóa giải trọng lực trên người họ: “Đừng nảy sinh ra ý nghĩ nhỏ nhặt nào, nếu không á, meo meo meo!”

Tóc vàng và Vi Dương đứng dậy thở phì phò từng hơi một, mẹ kiếp!

Cuối cùng hai người kia cũng phát huy sức mạnh rồi, nhưng sức mạnh này lớn quá đi mất

Tí nữa là họ chết luôn rồi.

Mao Mao Trùng thấy hai người đi đường một cách loạng choạng, cô ta vội đi giày cao gót tới đỡ tay Bạch Ngọc Câu.

Bạch Ngọc Câu liếc nhìn cô ta: “Tốt lắm! Cô hiểu chuyện ghê, bản Đại vương phong cô làm Sen Đại…”

Hình như cô phong tướng quân rồi.

Vậy…

“Từ hôm nay trở đi, cô chính là Sen Đại cung nữ của bản Đại vương.”

Mao Mao Trùng: “…”

Thời Thạch vừa bị ra oai phủ đầu như vậy nhưng bản thân cậu ta chẳng có vẻ gì là tức giận cả.

Cậu ta bước lên trước, đang chuẩn bị đỡ phía còn lại của Bạch Ngọc Câu, chẳng ngờ Tang Tinh chợt quay đầu trừng mắt nhìn cậu ta: “Mi tính làm gì thế?”

Định cướp Đại vương à?

Thời Thạch ngẩng đầu nhìn cậu: “Nếu mấy người có dị năng mạnh mẽ như thế thì tại sao không bắt tay với tôi để thống trị thế giới này?”

“Thống trị toàn bộ nhân loại, rất tuyệt vời đúng không?” Trong ánh mắt cậu ta đong đầy cố chấp, tựa như giây tiếp theo sẽ hủy diệt thế giới này.

“Tại sao chúng tôi phải cùng cậu thống trị thế giới, meo?” Bạch Ngọc Câu được Mao Mao Trùng đỡ. Cô nhìn người mờ ảo trước mặt mình.

Chỉ cảm thấy mình hơi choáng váng.

“Đúng vậy! Hai chú mèo Đại vương nhà ta và ta đã đủ thống trị thế giới rồi, meo!” Tang Tinh nhìn chằm chằm cậu ta.

Chỉ cần Bạch Ngọc Câu ra lệnh một tiếng, cậu sẽ diệt trừ người này luôn!

Đôi con ngươi của Thời Thạch càng u ám hơn. Cậu ta tung thẳng một luồng lôi điện nhanh như chớp.

Lôi điện xông tới chỗ Tang Tinh, bản thân Tang Tinh lại không kịp trốn.

Ngay khi mọi người tưởng rằng cậu sắp ngã xuống thì cảm giác trọng lực quen thuộc tiếp tục ập tới.

Tóc vàng: Cái đềnh đệch! Mấy người đánh nhau cứ đánh thôi! Sao cứ phải phạt quỳ chúng tôi làm gì hả!

Hức hức hức, nặng quá!

Hình ảnh cậu bị lôi điện đánh chết trong tưởng tượng không hề xuất hiện.

Sau khi luồng lôi điện kia xông vào cơ thể, thoáng cái tóc của Tang Tinh nổ tung lên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bạch Ngọc Câu mở to hai mắt nhìn Tang Tinh với quả đầu xoăn tít: “Thợ cắt tóc này chẳng có tí thưởng thức nào hết!”

Kiểu tóc này hoang dã quá!

Mao Mao Trùng nghe xong lời này không nhịn được bật cười thành tiếng. Cũng có ngày Thời Thạch bị người ta coi thành thợ cắt tóc á?

Đáng đời ha ha ha!

Thời Thạch quỳ trên đất, đôi mắt oán hận của cậu ta nhìn chằm chằm Tang Tinh.

“Mày nghĩ thứ này thật sự khống chế được tao à?” Thời Thạch cười một tiếng.

Sau đó cả người cậu ta bay lên trời. Cậu ta giang rộng cánh tay, trên bầu trời vốn đang xám xịt chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một đám mây đen khổng lồ.

Đám mây đen ùa về phía này, sắc trời dần dần tối tăm.

Hệ thống Mỹ Thực: “Vãi ò! Tên này làm màu thế! Đại vương, mau đánh ngã cậu ta, tát mạnh vào mặt cậu ta!”

Hệ thống Đánh Dấu: “Mèo Đại vương xử cậu ta đi! Cố lên cố lên! Mèo Đại vương cố lên, meo ~”

Hệ thống Làm Mẹ Tốt: “Hình như cậu ta không chỉ có một dị năng thôi đâu.”

Hệ thống Tu Tiên: “Cậu ta có dị năng cướp đoạt. Chỉ cần người có dị năng bị cậu ta chạm vào là năng lực người đó sẽ bị cậu ta cướp đi mất. Kiểu này cậu ta có kha khá dị năng đấy.”

Hệ thống Tu Tiên: “Ký chủ, ta kiểm tra thấy kẻ này đã làm rất nhiều chuyện xấu, trên tay dính vô số máu người, cô xử luôn cậu ta đi.”

Hệ thống Tu Tiên: “Mời ký chủ tiêu diệt nhóm u ác tính trong căn cứ Vương Triều, cứu vớt người trong căn cứ Vương Triều. Phần thưởng: Thiên Lôi Thuật.”

Hiếm khi hệ thống Tu Tiên nói một lúc được ba câu.

Bạch Ngọc Câu nghiêng đầu: “Oa! Trời tối quá đi à, meo ~”

Hệ thống Tu Tiên: “…”

Hệ thống Mỹ Thực: “Ký chủ mau xử cậu ta đi, ta cho cô mười con cá khô luôn!”

“Được đó, meo!” Bạch Ngọc Câu nghe thấy cá khô lập tức sáng mắt lên.

Cô lôi lưỡi hái của mình ra, sau đó nhảy lên, thoáng cái đã tới bên cạnh Thời Thạch.

Lưỡi hái vung lên thì Thời Thạch xoay người tránh đi. Cậu ta tung lôi điện ra, tiếc rằng cat girl trước mắt cậu ta sở hữu cơ thể cực kỳ linh hoạt.

Cô lúc ẩn lúc hiện, chẳng biết do hít nhiều bạc hà mèo quá nên loạng choạng hay đang nghiêm túc tránh đòn tấn công của cậu ta.

“Meo! Cá khô!” Bạch Ngọc Câu liếm môi. Cô múa lưỡi hái, lưỡi hái bị cô vung lên như gậy bóng chày.

Vi Dương nhìn hai bên đánh nhau mà không dám thở mạnh.

Anh ta thầm cầu nguyện trong lòng, cat girl, nhất định cô phải thắng đó!

Mũi lưỡi hái chọc vào bụng Thời Thạch, cả người cậu ta bỗng co giật, sau đó hai mắt trở nên vô hồn.

Cơ thể cậu ta mất kiểm soát rơi thẳng xuống.

Ngay lúc tất cả mọi người tưởng rằng cậu ta chết rồi thì cậu ta đột nhiên bay lên tấn công về phía Bạch Ngọc Câu.

Vết thương trên bụng Thời Thạch đã khép miệng lại. Đây là dị năng tốt nhất cậu ta từng cướp được: Hồi sinh.

Dị năng hồi sinh giúp cậu ta sống sót hết lần này tới lần khác.

Tiếc rằng một tháng chỉ có thể sử dụng dị năng này một lần.

Cậu ta vươn tay, gần thêm chút! Gần thêm chút nữa!

Chỉ cần cậu ta chạm được vào cat girl là cậu ta có thể cướp được dị năng của cô!

Chỉ cần cậu ta đoạt được dị năng của cô rồi thì chẳng phải từ nay về sau cậu ta sẽ bất khả chiến bại hay sao!

Ha ha ha!

Đầu ngón tay của cậu ta chạm vào một sợi tóc của Bạch Ngọc Câu. Cũng ngay lúc ấy, lưỡi hái lại tiếp tục đâm xuyên cơ thể cậu ta.

Cùng lúc đó, Thời Thạch cũng cảm nhận được mình sở hữu thêm một dị năng nữa.

Cậu ta há miệng cười như điên: “Ha ha ha ha ha ha!”

Tuy nhiên khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười trên mặt cậu ta đông cứng lại.

[Dị năng Ăn cá không bị hóc]

“A a a!!!” Thời Thạch gào lên, giọng nói nhức nhối xé lòng.

“Rầm!”

Cơ thể cậu ta nặng nề ngã xuống đất. Tang Tinh đi tới nhìn cậu ta: “Hừ!”

Cậu hơi giận, vừa rồi tên này còn coi thường cậu nữa!

“Để mi tận hưởng trọng lực ở mức tối đa đi, meo ~”

“Bộp.”

Người trên mặt đất đã biến mất, thay vào đó là một đống thịt nát.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lúc này đây, Thời Thạch chết thật.

Mà lúc này Bạch Ngọc Câu đang kêu rên với dị năng biến mất của mình:, “Hu hu hu, ta không tìm thấy dị năng ăn cá không bị hóc nữa rồi!”

Hệ thống Mỹ Thực: “Đại vương đừng lo lắng, cá khô ta đưa cho cô không có xương!”

Hệ thống Đánh Dấu: “Đại vương khóc cũng đáng yêu như thế, muốn… muốn… Không được ta không thể như thế!”

Hệ thống Làm Mẹ Tốt: “Ký chủ có cái dị năng quái đản thế ở đâu ra vậy?”

Hệ thống Tu Tiên: “… Không biết.”

Ai biết cô có một đống dị năng vớ vẩn đó từ đâu ra chứ.

Dị năng nào cũng dở hơi như con người cô vậy.

“Ký chủ, ta cài đặt thêm chức năng bản đồ cho cô.” Hệ thống Tu Tiên nói: “Trên bản đồ có một số dấu chấm, màu xanh lá đại diện cho cô, xanh biển là người tốt, đỏ là người xấu, vàng là…”

Bạch Ngọc Câu cắt ngang lời nó: “Tôi biết, meo!”

“Màu vàng là… người Tiểu Hoàng!”

“Chuẩn luôn!”

Hệ thống Tu Tiên: “… Màu vàng là người mập mờ chưa quyết định giữa tốt và xấu. Thôi bỏ đi, cô cứ ăn cá khô của mình đi thôi.”

Bạch Ngọc Câu đáp xuống từ trên trời. Cô vừa xuống dưới Tang Tinh đã khóc nức nở nhìn cô: “Đại vương, tất cả là lỗi của em, do vừa nãy em không dùng toàn bộ sức mạnh!”

“Không không không~” Bạch Ngọc Câu vươn một ngón tay lắc lắc: “Không thể nói vậy được, có câu nói rất hay là, người trí tuệ ăn cá thì phải bị hóc.”

Cô lấy mười con cá khô ra, sau khi đút vào miệng mình một con thì chia cho Tang Tinh ba con.

“Đi theo bản Đại vương sẽ không thiếu đồ ngon cho cậu!”

Tang Tinh cảm động gật đầu, trời ơi, chị đại đối xử với cậu tốt quá!

Cô chỉ có mười con cá khô nhưng lại sẵn lòng chia ba con cho cậu!

Chị đại yêu cậu nhất!

Tiểu Mỹ ư? Tiểu Mỹ là ai! Zombie quan trọng lắm ư?

Cậu vui vẻ ăn cá khô, Bạch Ngọc Câu cũng vui vẻ ăn cá khô.

Mọi người quỳ trên đất nhìn họ ăn cá khô.

Tóc vàng: “…”

Đã xong chưa hả?

Quỳ cả buổi chiều rồi, có thể cho đầu gối nghỉ ngơi chút không! TvT

Bạch Ngọc Câu hào hứng vừa ăn cá khô vừa nhìn bản đồ nhỏ.

Tuyệt quá! Đại cung nữ mới phong bên người cô là người tốt!

Sen Đại tướng quân kia cũng là người tốt!

Về phần Tóc vàng…Là người Tiểu Hoàng!

Cô cẩn thận xem bản đồ, ít lâu sau hung hăng túm được một người đàn ông đang run bần bật lôi ra.

“Anh là người xấu!”

Người đàn ông run rẩy vì sợ hãi: “Tôi tôi tôi… tôi không phải người xấu!”

Anh ta lấm lét nhìn tóc hồng có mái tóc nổ tung bên cạnh, chỉ thấy tóc hồng vừa nhìn anh ta bằng ánh mắt dửng dưng vừa ăn cá khô.

Trong mắt anh ta, không phải tóc hồng ăn cá khô mà là đang ăn thịt anh ta.

“Tôi bị ép mà thôi, đều tại cô ta!” Người đàn ông chỉ Mao Mao Trùng: “Tất cả do cô ta ép tôi làm vậy!”

Anh ta vừa nói xong thì đầu rơi xuống đất.

Một giọt máu tươi chảy ra từ đầu nhọn của lưỡi hái.

Bạch Ngọc Câu mở to mắt nhìn Mao Mao Trùng: “Cô yên tâm, bản Đại vương sẽ không bao giờ vu oan một người tốt nào cả, meo!”

“Cô được bản Đại vương đích thân phong làm Sen Đại cung nữ thì đương nhiên bản Đại vương rất tin tưởng cô!”

Mao Mao Trùng im lặng một lát. cô ta liếc nhìn nàng mèo mềm mại xinh đẹp này: “Được… được.”

Bạch Ngọc Câu cười đắc ý. Cô lại ăn thêm một con cá khô nữa: “Còn ai muốn làm quan không?”

Cô vừa nói xong, ánh mắt mọi người đã biến thành nồng cháy.

Tóc vàng nhấc tay: “Tôi tôi tôi!”

Dù thế nào thì giờ cat girl này đang đứng đầu, nhất định đi theo cô sẽ không có vấn đề gì!

“Được! Từ giờ trở đi mọi người có thể mang cá khô tới chỗ bản Đại vương mua quan tước! Giá gốc là 100 cá khô, giờ chỉ cần 99 con là mua được chức quan!”

“Tới trước được trước!”

Bạch Ngọc Câu cười hì hì, cô thông minh quá đi mất!

Một vốn bốn lời, nhẹ nhàng kiếm được cá khô! Ai dám không gọi cô là thiên tài kinh doanh đây?

Tóc vàng: “…”

Anh ta đào đâu ra cá khô hả? Hơn nữa có ai mua quan chức bằng cá khô đâu!