Dịch Thiên Kỳ từ miệng của Diệp Ứng Thần mới biết được, Diệp Như Nguyệt trở về hoàn toàn bất ngờ, trong nhà ngoại trừ Diệp Thành thì không ai biết cả.
Mục đích cô ta trở về lần này là gì, cậu không biết, nhưng cậu dặn dò hắn phải cẩn thận, tránh bị cô ta giở trò ly gián quan hệ hôn nhân của hai người.
Từ hành động ngày hôm đó của cô ta, Dịch Thiên Kỳ biết bản thân phải đề phòng, đặc biệt không cho cô ta tiếp xúc với Từ Đan Đan.
Nếu không với độ điên của cô ta không biết sẽ gây ra họa gì.
Thế nhưng hắn trăm tính ngàn tính, lại không tính đến một người.
Từ Đan Đan sắp hoàn thành luận văn tốt nghiệp rồi, vì vậy đa số thời gian cô đều ở trường nghiên cứu cùng Tiêu Trình.
Nếu không xảy ra bất trắc gì thì hai người sẽ cùng nhau tốt nghiệp.
Cả hai đang ở thư viện thảo luận bài thì Đinh Mỹ tung tăng đi đến.
Cô đặt lên bàn hai chai nước rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Trình, cười tươi nói với hai người:
"Hai người làm đến đâu rồi?"
"Hoàn thành rồi." Tiêu Trình cưng chiều xoa đầu Đinh Mỹ trả lời
"Xong rồi sao? Nhanh vậy hả? Cho em xem với!"
Tiêu Trình đưa máy tính của mình cho Đinh Mỹ xem.
Cả mặt cô đầy vẻ hiếu kỳ lướt tới lướt lui, cái đầu nhỏ gật gù, giống như vừa phát hiện ra điều gì mới mẻ.
Ánh mắt Tiêu Trình từ đầu đến cuối vẫn đặt ở chỗ Đinh Mỹ, cái ánh mắt sủng nịnh này thật quen thuộc làm sao.
Từ Đan Đan xì một tiếng ghét bỏ nói:
"Dừng cái ánh mắt đó của cậu lại đi, đừng có phát cơm cún cho tớ nữa, cơm lúc trưa ăn của tớ vẫn chưa tiêu hóa hết, còn no lắm đây này."
"Mặc kệ cậu, cho cậu nghẹn luôn."
Tiêu Trình nói xong thì ngửa đầu làm bộ dáng cười khoái chí.
Bởi vì đang ở thư viện, cấm ồn ào, cho nên cậu mới bày ra dáng vẻ này.
Ngồi thêm một chút nữa thì cả ba ra về.
Tiêu Trình và Đinh Mỹ rời đi được một lúc, Từ Đan Đan cũng lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe.
Dạo gần đây Dịch Thiên Kỳ thường xuyên bận, đi sớm về khuya, vì vậy cô không muốn làm phiền đến hắn, bảo tự mình có thể gọi xe được.
Mỗi lần gọi xong đều sẽ gửi thông tin cho hắn, như vậy hắn mới yên tâm cho cô đi.
Lúc cô chuẩn bị nhấn đặt xe thì một bàn tay đã ngăn cô lại.
Từ Đan Đan ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt quen thuộc.
Rõ ràng lần trước bị cô chọc, phải mang một bụng tức trở về nhà, vậy mà bây giờ lại còn đứng ở trước mặt cô bày ra vẻ mặt kiêu ngạo đó.
Từ Đan Đan cười tươi, cất giọng chào hỏi:
"Diệp tiểu thư, đã lâu không gặp!"
"Đúng là đã lâu không gặp, và hy vọng sau hôm nay không cần phải gặp nữa."
Trong câu nói của cô ta có ẩn ý, Từ Đan Đan biết, chỉ là cô không biết cô ta có ý gì mà thôi.
Tuy vậy, cô vẫn rất bình tĩnh đáp trả:
"Vốn dĩ cũng không cần gặp."
"Cô tưởng tôi muốn gặp cô sao, chẳng qua bất đắc dĩ tôi mới phải tới.
Có người muốn gặp cô."
Diệp Ứng Tinh vừa dứt lời, Từ Đan Đan liền thấy phía sau cô ta xuất hiện một người.
Người này cô vẫn còn nhớ, là người ngày đó tại công ty của Dịch Thiên Kỳ ra oai với cô.
Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy gương mặt này, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó chịu không thể tả được.
"Đây chính là chị tôi, là người mà Dịch Thiên Kỳ ngày nhớ đêm mong, Diệp Như Nguyệt."
Thảo nào lại quen mặt như vậy, thì ra là cô ta.
Cô từng thấy hình của cô ta, nhưng thời gian trôi qua lâu, ít nhiều cũng có thay đổi, cho nên nhất thời cô mới không nhớ ra.
Không ngờ cô ta đã trở về rồi, còn đến thị uy trước mặt cô nữa.
Ba người ngồi trong một quán cafe gần trường.
Từ Đan Đan hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh nhìn người kia một lượt, sau đó cười xòa nói:
"Hóa ra là cô.
Rất hân hạnh được gặp cô!"
Cô đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay.
Diệp Như Nguyệt đương nhiên không từ chối.
Dù sao từ nhỏ đến lớn cô ta được xây dựng hình tượng tiểu thư đài các, làm sao có thể thất lễ được.
Cô ta nhìn Từ Đan Đan, bày ra nụ cười tươi của mình, nụ cười này đúng là thu hút không ít ánh nhìn...
"Từ tiểu thư, tôi biết thời gian qua để cô chịu ấm ức rồi.
Tôi cũng không nghĩ Thiên Kỳ anh ấy lại chọn cách này để giải tỏa nỗi cô đơn.
Đều trách tôi, lo theo đuổi ước mơ mà bỏ rơi anh ấy.
Nhưng mà bây giờ tôi về rồi, tôi nhất định sẽ làm tốt trách nhiệm của mình.
Dù sao cũng gửi lời cảm ơn đến Từ tiểu thư thời gian qua đã chăm sóc anh ấy."
Nói nhiều như vậy, chủ yếu vẫn là muốn cướp người từ tay cô.
Đâu có dễ như vậy, cô bây giờ đã chẳng còn là cô của năm xưa rồi.
Từ Đan Đan cầm ly, uống một chút nước cho thanh giọng rồi mới nói:
"Diệp tiểu thư hình như có hiểu lầm thì phải, tôi và anh ấy là đôi bên tình nguyện đến với nhau, sao lại nói là tôi chịu ấm ức.
Vả lại, bây giờ tôi và anh ấy là vợ chồng hợp pháp, cả trên giấy tờ lẫn ngoài đời.
Dù cho trong quá khứ hai người có chuyện gì, thì bây giờ anh ấy là chồng tôi, tôi có trách nhiệm chăm lo cho anh ấy, không phiền Diệp tiểu thư quan tâm."
Đối đáp sắc bén như vậy, hoàn toàn không yếu đuối như lời Diệp Ứng Tinh nói.
Diệp Như Nguyệt quay sang cho em gái mình một cái liếc mắt sắc bén rồi quay lại nhìn cô nghiêm giọng nói:
"Từ Đan Đan, cô đừng có không biết điều.
Nói thẳng ra thì, cô cũng chỉ là người thay thế của tôi mà thôi, cô tự hào cái gì.
Vả lại tôi còn biết một chuyện nữa, Dịch gia không hề chấp nhận cô là con dâu, cho nên cô đừng có cố chấp, chỉ tự rước nhục cho bản thân thôi."
"Trừ phi chính miệng anh ấy nói với tôi, còn những người khác nói đều không tính.
Tôi có phải là thay thế hay không, anh ấy có yêu tôi hay không, tự chúng tôi biết rõ.
Còn về việc kia, hôn nhân của chúng tôi có pháp luật bảo vệ, ai cũng không có quyền xâm phạm."
Diệp Như Nguyệt thật sự là bị chọc cho tức chết mà.
Cô ta thấy ở đây nói với cô cũng chẳng có tác dụng, chi bằng về nghĩ cách còn tốt hơn.
Cô ta đứng dậy, ném cho cô một ánh mắt không chút thiện cảm rồi rời đi, không một lời tạm biệt nào.
Diệp Ứng Tinh ngơ ngác nhìn chị mình rồi nhìn cô.
Không ngờ lâu ngày không gặp mà miệng cô đã trở nên lợi hại như vậy rồi.
Cô ta đứng dây, buông lời dọa rồi chạy đi.
Có điều, cô quá hiểu Diệp Ứng Tinh, cô ta chỉ cứng miệng thôi chứ không nguy hiểm.
Tính cách chẳng khác gì một đứa trẻ, cũng khá đáng yêu đấy nhỉ.
Từ Đan Đan vừa đứng dậy định rời đi thì phía sau cô truyền đến một giọng nữ:
"Mèo nhỏ nhìn thì vô hại, hóa ra cũng biết cắn người."
Truyện chưa hoàn, tác giả đang cố gắng sáng tác.