Dịch Thiên Kỳ ngồi trên ghế sofa, TV đang mở, nhưng tâm trí của hắn hoàn toàn không đặt vào đó.
Hắn đang nghĩ đến những lời ba con Niên Hạo Hạo nói với hắn vào lúc sáng.
Lúc đó Niên Hạo Hạo dẫn hắn về nhà, là một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô.
Mấy mươi năm trước gia đình họ rất khó khăn, còn nợ nần chồng chất, sau đó nhờ khoản tiền Niên Hoa mang thai hộ cho Dịch gia mới có thể trả hết nợ, còn dư lại một khoản dùng để làm ăn nhỏ mới được như bây giờ.
Khi Dịch Thiên Kỳ bước vào cửa, trước mặt hắn là một người đàn ông trung niên đang ngồi trên xe lăn.
Ông ấy nhìn vào hắn, dường như biết hắn là ai mà gật đầu chào, hắn cũng gật đầu đáp trả.
Niên Hạo Hạo mời hai người ngồi, sau đó vào trong bếp, lát sau mang ra hai ly nước.
Anh ta ngồi đối diện với hai người, giới thiệu với hắn:
"Đây là ba tôi." Anh ta quay sang Niên Thụ "Ba, đây chính là Dịch Thiên Kỳ, là đứa trẻ năm đó..."
Niên Thụ không để con trai nói hết đã ngắt lời "Ba biết rồi."
"Nếu vậy, nên gọi một tiếng cậu rồi." Dịch Thiên Kỳ nhìn Niên Thụ nói
Niên Thụ nhìn Dịch Thiên Kỳ, bất giác mỉm cười "Tiểu Hoa sinh ra một đứa con trai như vậy, chắc cũng thấy an ủi phần nào."
"Sao có thể gọi là an ủi chứ.
Năm 10 tuổi mới biết được sự thật, 18 tuổi mới biết mẹ mình được chôn cất ở đâu."
"Thật ra, được như vậy đã tốt." Niên Hạo Hạo cười cười trả lời "Chúng tôi luôn nghĩ rằng, người được sinh ra trong Dịch gia, đều là những kẻ vô tình, vong ân bội nghĩa, cũng may, cậu lại không giống với bọn họ."
"Nói như vậy, có phải hơi nặng lời rồi không?"
Ánh mắt đầy sát khí của Dịch Thiên Kỳ hướng về phía Niên Hạo Hạo.
Mặc dù hắn ở nhà cũng không mấy hòa thuận với ba mẹ, nhưng tuyệt đối sẽ không để người khác xúc phạm đến gia đình mình.
Từ Đan Đan ngồi bên cạnh sợ hắn nỗi giận sẽ có chuyện không hay, liền nắm lấy tay hắn để kiềm lại.
Niên Thụ ngược lại vô cùng bình tĩnh, ông thản nhiên buông một câu đã khiến hắn ngồi yên lắng nghe:
"Nếu để cậu biết chuyện này, cậu sẽ không thấy chúng tôi nặng lời nữa."
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
Niên Thụ vuốt ve tấm ảnh trên tay, là ảnh của Niên Hoa.
Ông ngẩng đầu ngăn không cho giọt nước mắt rơi ra ngoài.
Niên Hạo Hạo nhìn thấy ba mình nghẹn ngào như vậy, chỉ đành nói thay ông:
"Chuyện năm đó của mẹ cậu, nhìn qua cứ nghĩ đó là một tai nạn, thực chất đều là âm mưu đã được sắp đặt trước.
Chúng tôi đã giữ bí mật này rất lâu rồi, nghĩ đến cũng nên nói cho cậu biết."
Năm đó sau khi Niên Hoa sinh xong bị băng huyết qua đời, không một ai trong Dịch gia quan tâm đến bà, chỉ lo cho đứa cháu trai vừa ra đời.
Sau khi Niên Thụ biết tin em gái bất hạnh qua đời, tức tốc chạy đến bệnh viện.
Chờ đợi ông chính là một tấm vải trắng phủ lên thân thể bà.
Ông lững thững đi từng bước đến bên giường, nước mắt lặng lẽ rơi.
Rõ ràng lúc đi vẫn còn khỏe mạnh, vậy mà giờ đã âm dương cách biệt.
Ông trời sao có thể tàn nhẫn như vậy, Niên Hoa vẫn còn ở độ tuổi thanh xuân phơi phới, lại phải rời khỏi thế gian này.
Ông gục bên giường, khóc không thành tiếng.
Bác sĩ ở bên cạnh chỉ có thể an ủi ông:
"Niên tiên sinh, mong ngài nén đau thương."
Sau đó Dịch Thế Khải trở về, đưa đến Niên gia một khoản tiền nữa xem như là chịu trách nhiệm về sự ra đi của bà.
Ông còn chuẩn bị mọi thứ cho tang lễ của bà, nơi chôn cất cũng là ông sắp xếp.
Sau khi kết thúc lễ tang, người nhà họ Niên mới suy nghĩ lại việc của Niên Hoa, sức khỏe của bà vốn rất tốt, việc dưỡng thai cũng rất tốt, tại sao lúc sinh lại xảy ra chuyện như vậy? Không muốn để việc này cứ vậy mà trôi qua, Niên Thụ liền đi điều tra.
Đương nhiên phải đến bệnh viện điều tra trước.
Ban đầu bác sĩ không muốn nói cho ông biết, bởi vì không thể tiết lộ tình trạng của bệnh nhân ra bên ngoài.
Nhưng sau đó Niên Thụ nói mình là người nhà, và đảm bảo sẽ không để chuyện này lọt ra ngoài, bác sĩ mới nói cho ông biết:
"Cái thai được nuôi rất khỏe mạnh, đều là đồ bổ dưỡng, nhưng đó cũng là nguyên nhân dẫn đến khó sinh.
Trong thai kỳ sử dụng quá nhiều đồ bổ, nuôi cái thai lớn lên, lại không vận động nhiều, đến lúc sinh rất khó.
Sẽ xảy ra hai trường hợp, một là giữ con bỏ mẹ, hai là, cả hai đều không qua khỏi."
"Đây là vô ý, hay là cố tình?"
"Cái này tôi không nói được.
Nhưng lúc đi khám thai, bác sĩ sẽ luôn lưu ý rất nhiều điều.
Về vấn đề này, thì nên xem người nhà rồi."
"Cảm ơn bác sĩ."
Sau đó Niên Thụ tiếp tục điều tra, tra ra được thời gian dưỡng thai đều là do một tay Lương Tuệ chăm sóc Niên Hoa.
Nhưng cũng không dám vì vậy mà kết luận.
Cho đến khi ông tìm được một người giúp việc của Dịch gia đã nghỉ việc, đưa cho ông thực đơn mà Niên Hoa đã dùng trong suốt thai kỳ.
Ông lại đi tìm một bác sĩ khác để hỏi, và bác sĩ đã khẳng định với ông, đây đều là đồ bổ tốt cho thai phụ, nhưng nếu dùng quá nhiều sẽ khiến thai lớn, dẫn đến khó sinh.
Sự thật được phơi bày, Niên Thụ đến tìm Dịch Thế Khải đòi công bằng, nhưng chỉ nhận được câu trả lời vô tình từ ông.
Sau đó nữa ông lại gặp tai nạn, chân không thể di chuyển được, phải ngồi xe lăn.
Dịch Thiên Kỳ sau khi nghe xong, cả người thất thần.
Hắn cũng không nhớ rõ bản thân đã bước ra khỏi cửa nhà họ Niên như thế nào.
Sau khi về nhà, hắn làm việc gì cũng trong vô thức, không thể để tâm đến việc đang làm.
Từ Đan Đan bưng ra cho hắn một tô mỳ nóng, đặt lên bàn rồi mới quay sang gọi hắn.
Gọi mãi vẫn không có phản ứng, cô chỉ đành lay người hắn.
Dịch Thiên Kỳ lúc này mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn cô.
Cô thở dài một hơi ngồi xuống cạnh hắn nói:
"Tôi biết chuyện này khiến anh khó chịu, nhưng cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.
Chuyện này, chúng ta từ từ điều tra.
Điều quan trọng bây giờ là anh phải giữ gìn sức khỏe của mình, đừng để mẹ anh trên trời còn phải lo cho anh, có được không?"
"Tôi biết, tôi nhất định sẽ sống tốt."
"Vậy mau ăn mỳ đi.
Sinh nhật có thể không đón, nhưng mỳ trường thọ vẫn phải ăn.
Tôi tự tay nấu đó, anh xem có ngon không?"
Dịch Thiên Kỳ bưng tô mỳ lên ăn thử, rất hợp khẩu vị của hắn.
Đột nhiên hắn thấy sống mũi cay cay.
Lúc nhỏ hắn từng đón sinh nhật, nhưng chẳng có gì đặc biệt, bọn họ mua bánh kem cho hắn, tùy ý lựa tặng một món quà.
Đến sau này hắn không đón sinh nhật nữa, cũng chẳng ai quan tâm.
Không ngờ hôm nay hắn có thể ăn mỳ do chính tay cô nấu.
Dịch Thiên Kỳ để tô mỳ xuống bàn, ôm chầm lấy Từ Đan Đan nói:
"Cảm ơn em, luôn ở bên cạnh tôi vào lúc tôi yếu đuối nhất.".