Từ Đan Đan ngồi trong phòng đợi Dịch Thiên Kỳ, lúc này mới cảm nhận được vết thương bị đau.
Vốn muốn kéo lên xem thử, nhưng Tô Viễn đang ngồi ở đây, không tiện lắm, cô đành chịu đau ngồi yên một chỗ.
Tô Viễn ngồi lướt điện thoại một hồi, nhận được tin nhắn, mở ra xem, sau đó nói với cô:
"Chị dâu, chị cứ ngồi đây đợi Thiên Kỳ, tôi ra ngoài có chút việc."
"Ờ được, cậu cứ đi đi."
Tô Viễn đi ra ngoài rồi, cô mới thả lỏng người, ngồi dựa vào ghế.
Bây giờ toàn thân cô mệt rã rời, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng mà hiện tại cô khát nước, trong phòng thì không có đồ uống.
Từ Đan Đan chỉ có thể lê cái chân đau đi ra ngoài tìm nước.
Lúc cô đi ra ngoài, mọi người đều rất tò mò, không biết rằng cô là ai, là thực tập sinh mới đến, hay là người nhà của ai đó.
Từ Đan Đan cố gắng không để ý đến ánh mắt của người khác, rót cho mình một cốc nước rồi rời khỏi đây nhanh.
Nào ngờ lúc cô quay lại không để ý va phải người khác, cốc nước bị hất văng xuống đất, một ít nước bắn lên áo người đó.
Cô vội cúi đầu xin lỗi:
"Xin lỗi, là tôi vô ý quá!"
"Mắt bị mù à, đi đường cũng không xong."
Nghe giọng nói quen thuộc, Từ Đan Đan ngẩng đầu lên nhìn.
Cả hai nhìn thấy đối phương đều ngạc nhiên, không nghĩ rằng ở đây lại còn có thể chạm mặt nhau.
Người đàn ông lên tiếng, trong lời nói lại có mấy phần khinh thường:
"Từ Đan Đan, không nghĩ là sẽ gặp em ở đây đấy? Sao vậy, từ bỏ ước mơ viển vông của em để xin vào đây làm à?"
"Âu Xuyên, đã lâu không gặp, không ngờ ở đây lại có thể gặp được anh." Từ Đan Đan nhếch miệng cười với anh ta, trong lòng thực chất căm ghét đến tận xương tủy
"Tôi đương nhiên phải ở đây rồi, tôi là trưởng phòng tài vụ ở đây.
Sao vậy, có phải là tiếc lắm không, năm đó chia tay tôi dứt khoát như vậy, có phải là rất hối hận không?"
"Hối hận? Tại sao phải hối hận? Chia tay anh, chính là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời này của tôi.
Năm xưa anh vừa quen tôi, lại tán tỉnh Từ Diệu Hàm, bên ngoài còn sánh đôi cùng cô gái khác, anh tưởng tôi không biết gì sao? Tôi vừa chia tay anh, nghe tin gia đình tôi xảy ra biến cố, anh liền như con rùa rụt đầu không một câu hỏi thăm, đến cả Từ Diệu Hàm theo đuổi 2 năm anh cũng nỡ vứt bỏ.
Anh nói xem, loại người như anh, quăng ra đường chó nó còn chê, tôi tiếc cái gì chứ?"
"Cô..."
Bị nói trúng tim đen, Âu Xuyên tức đến độ muốn xông lên tát cho cô một cái, nhưng anh ta lại e dè ánh mắt của những người xung quanh nên chỉ đành nhịn lại.
Không thể dùng vũ lực, vậy thì anh ta dùng lời nói, với ba tấc lưỡi của anh ta không tin không khiến cô xấu mặt:
"Cô nói tôi như vậy, vậy cô có bằng chứng không? Ngược lại cô, tôi nghe nói gia đình gặp biến cô liền đem cô gả cho người ta gán nợ, có phải là được lão già nào bao nuôi, mới có thể bước chân vào đây làm không? Tôi nói cho cô biết, cô vào đây thì xác định không thể sống yên rồi.
Cho dù cô ở bộ phận nào, tôi cũng sẽ khiến cô phải khổ sở."
Lão già? Nếu mà để Dịch Thiên Kỳ nghe được hai chữ này, hắn nhất định sẽ nổi giận.
Dù sao bản thân cũng vẫn là thanh niên 28 tuổi sức khỏe cường tráng, phong thái ngời ngời, vậy mà dám nói hắn già, đúng là chán sống.
Âu Xuyên còn chưa đắc ý được bao lâu đã cứng đờ người khi nghe phía sau truyền đến một âm giọng nam trầm:
"Là ai nói tôi già vậy?"
Anh ta xoay người, nhìn thấy Dịch Thiên Kỳ liền cúi đầu 90 độ cung kính "Giám đốc Dịch."
Hắn đi đến bên cạnh Từ Đan Đan ôm eo kéo cô vào lòng, hành động này chính là đang đánh dấu chủ quyền.
Âu Xuyên nhìn thấy cảnh này, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau túa ra.
Hắn chỉ nghe nói Từ Đan Đan bị gả đi, lại không ngờ người cô lấy lại chính là Dịch Thiên Kỳ.
Lần này xem ra anh ta khó thoát rồi.
Nhìn bộ dạng khúm núm của Âu Xuyên, Từ Đan Đan thấy vô cùng hả dạ, cho chừa cái tội anh ta xem thường người khác.
Dịch Thiên Kỳ nhìn tất cả mọi người, tuyên bố một câu "Người này, chính là vợ tôi.
Từ giờ trở đi, nếu tôi nghe được ai xúc phạm cô ấy, tôi sẽ để người đó bị phong sát trong ngành, nghe rõ chưa?"
Tất cả đồng thanh "Dạ thưa giám đốc."
Dịch Thiên Kỳ cúi người bế Từ Đan Đan lên đi về phòng.
Bị bế như vậy có thể hạn chế đi sẽ đỡ đau chân, nhưng lại có chút xấu hổ, cô đành vùi mặt vào cổ hắn.
Dịch Thiên Kỳ thấy cô như vậy vô cùng hài lòng.
Trở về phòng hắn để cô ngồi xuống sofa, sau đó cẩn thận xem vết thương cho cô.
Chỉ là một chút trầy xước nhẹ và hơi đau một chút, nghỉ ngơi tốt sẽ ổn thôi.
Dịch Thiên Kỳ nhìn như vậy thấy đau lòng, hỏi cô nguyên nhân.
Cô không dám nói dối, chỉ đành nói sự thật cho hắn biết.
Hắn nắm lấy tay cô xoa xoa, khẽ mắng:
"Đồ ngốc, cái này tuy quan trọng, nhưng em còn quan trọng hơn.
May là hôm nay chỉ bị trầy nhẹ, nếu lỡ em bị thương nặng, thì phải làm sao đây?"
"Tôi không sao, hợp đồng này quan trọng như vậy, nhất định phải ký thành công.
À đúng rồi, tình hình bên đó sao rồi?"
"Bọn họ nói cần nghỉ ngơi để suy nghĩ một chút.
Em đừng lo việc này nữa, lát nữa có người mang cơm đến, em ăn xong thì ngủ một giấc, đến chiều tôi đưa em về.
Hôm nay vất vả cho em rồi."
Tô Viễn là được Dịch Thiên Kỳ nhờ đi mua thuốc cho Từ Đan Đan.
Sau khi anh trở về, hắn liền cầm lấy thuốc, nói một câu cảm ơn rồi chỉ toàn tâm toàn ý lo cho vết thương của cô.
Tô Viễn ngồi một bên nhìn anh vừa thoa thuốc vừa thổi, giống như là đang chăm sóc trẻ con vậy.
Vốn đến đây tìm hắn có việc, không ngờ việc còn chưa nói đã ăn ngay một bát cơm cún chất lượng cao thế này.
Cuộc sống này đúng là quá bất công mà, không ai thương lấy cẩu độc thân, chỉ có thể tự mình thương mình thôi..