Từ Diệu Hàm nhìn thấy bóng dáng Dịch Thiên Kỳ thấp thoáng đi vào, liền nhân cơ hội lấy ly nước trên bàn hất vào người mình, sau đó bày ra vẻ hốt hoảng hét lớn:

"Chị à, dù em có sai thì cũng là em chị, sao chị lại đối xử với em như vậy?"

Bao nhiêu năm rồi, Từ Diệu Hàm vẫn là dùng cách này để đổi lấy sự thương hại của người khác.

Trước đây cũng là chiêu này, mà cô bị Phương Từ Anh không thương tiếc đánh đập.

Từ Diệu Hàm ở bên cạnh nhìn thấy, bày ra bộ mặt tiểu nhân đắc ý.

Không ngờ đến hiện tại vẫn dùng lại chiêu cũ rích này, nhưng không thể không thừa nhận, chiêu này rất hiệu quả.

Dịch Thiên Kỳ bước vào nhà, nhìn thấy Từ Đan Đan ngồi yên trên ghế, còn Từ Diệu Hàm loay hoay lấy giấy lau vết bẩn trên người, cố ép ra mấy giọt nước mắt cá sấu nhằm lấy lòng hắn.

Dịch Thiên Kỳ đúng là không làm người thất vọng, hắn đi đến bên cạnh Từ Đan Đan ngồi xuống, sau đó hỏi cô:

"Là em làm à?"

Từ Đan Đan nghĩ rằng Dịch Thiên Kỳ có ý trách móc mình, quay qua trừng hắn "Anh nghĩ là tôi làm?"

Hắn nhún vai, rồi lại chuyển ánh mắt sang Từ Diệu Hàm.

Cô ta nhân lúc này liền bày ra bộ dạng đáng thương kể khổ:

"Chị à, em biết chị hận ba mẹ, hận em vì đã gả chị đi để gán nợ.

Em biết chị còn nhớ người trước đây, nhưng mà chị cũng phải cân nhắc, bây giờ chị đã là vợ người ta rồi, phải toàn tâm toàn ý với anh rể.

Em chỉ có ý nhắc nhở, sao chị lại, lại có thể, tạt nước vào em chứ?"

Diễn thật hay, nước mắt y như thật, lời thoại cũng nói rất trôi chảy.

Giới điện ảnh đúng là thiếu sót khi không mời cô ta đi đóng phim mà.

Người không biết sẽ còn cho rằng lời cô ta nói hoàn toàn là sự thật.

Dịch Thiên Kỳ tặc lưỡi, vỗ tay khen ngợi diễn xuất của cô ta "Nói thật hay, Từ tiểu thư đúng là khiến cho tôi phải mở mang tầm mắt.

Nếu tôi mở công ty giải trí, nhất định phải mời cô về.

Diễn vai gì thì thích hợp nhỉ?" Hắn nhìn sang Từ Đan Đan nhếch mép cười "À, đúng rồi, nữ phụ tâm cơ, trà xanh chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác."

Khả năng khiến người khác phải cứng họng của Dịch Thiên Kỳ quả nhiên cao thâm khó lường.

Từ Đan Đan nghe hắn nói như vậy liền không nhịn được phì cười, còn Từ Diệu Hàm thì tức đến không nói nên lời.

Rõ ràng chiêu này vẫn luôn hữu hiệu, ai cũng sẽ tin cô ta mà chỉ trích Từ Đan Đan.

Nhưng tại sao đến chỗ Dịch Thiên Kỳ lại bị phản tác dụng chứ?

Dịch Thiên Kỳ ngồi thẳng lưng dựa vào ghế, một tay khoác vai Từ Đan Đan kéo về phía mình, tay còn lại nâng cằm cô.

Trong mắt hắn có một chút ôn nhu, lại có chút lạnh lùng tàn nhẫn nói:

"Lần sau đừng tạt nước thẳng như vậy, tôi chỉ em một cách.

Đối với loại người này, nên đổ nước từ trên đầu xuống, đổ từ từ, để nước chảy xuống, giúp cô ta tỉnh táo."

Dịch Thiên Kỳ thật sự là một con rắn độc, cắn một phát, không khiến người khác chết ngay, mà phải quằn quại, chết trong đau đớn.

Ở bên cạnh người như vậy, quả thật có chút đáng sợ.

Nhưng nếu hắn muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ ai, thì người đó thật sự là may mắn.

Từ Diệu Hàm giờ phút này mới hiểu tại sao Từ Diệu Khánh tại sao lại không cho cô ta tiếp xúc với Dịch Thiên Kỳ.

Nhưng mà, người có điều kiện tốt như hắn có thể tìm ở đâu chứ? Cô ta chính là không cam tâm bỏ qua người đàn ông này.

Dịch Thiên Kỳ quay sang nhìn Từ Diệu Hàm "Từ tiểu thư, vợ chồng tôi còn có chuyện phải làm, phiền cô rời khỏi đây."

Từ Diệu Hàm thẹn quá chỉ có thể đứng dậy rời đi.

Vừa bước chân ra cửa đã nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng của hắn:

"À, sau này cô cũng không cần đến đây nữa, nơi này không hoan nghênh người của Từ gia."

Đợi Từ Diệu Hàm rời đi rồi, Từ Đan Đan mới trừng mắt hỏi hắn:

"Không phải nói không hoan nghênh người của Từ gia sao? Có cần tôi phải rời đi luôn không?"

"Lúc nãy, là ai đã nói không có quan hệ với bọn họ nhỉ?"

Nói vậy hắn đã nghe được cuộc nói chuyện của cô và Từ Diệu Hàm rồi "Anh rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu vậy?"

"Em đoán xem."

"Tôi không rảnh."

Dịch Thiên Kỳ chẳng để tâm đến chuyện này, nhưng có một chuyện hắn rất để ý "Lời của Từ Diệu Hàm nói lúc nãy, có đúng không? Em, vẫn còn nhớ người cũ?"

"Anh hỏi chuyện này làm gì?"

"Bây giờ tôi là chồng em, tôi có nghĩa vụ được biết."

"Không nhớ.

Anh đã hài lòng chưa?"

Câu trả lời cũng chỉ xem như là miễn cưỡng chấp nhận.

Từ Đan Đan muốn thoát ra, không ngờ hắn không có ý thả người, vòng tay siết chặt ôm lấy cô.

Cô gần đây cảm thấy trong người không khỏe, cho nên không muốn tiếp xúc thân mật với hắn.

Dịch Thiên Kỳ ngược lại rất thích ôm Từ Đan Đan.

Mỗi buổi tối đi ngủ đều sẽ nhích qua ôm eo cô, lúc xem TV cũng sẽ vòng tay kéo cô ôm vào lòng.

Mỗi một hành động, lời nói của hắn, khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Cô sợ tiếp xúc thân mật quá nhiều, sẽ khiến bản thân rung động.

Nhưng nhớ đến lời Diệp Ứng Tinh nói, hắn còn có một người yêu đã cùng thề non hẹn biển, liền tự nhủ bản thân không được động lòng.

Người đàn ông này, cả đời cô cũng không thể yêu..