Không Tin Tà

Quyển 2 - Chương 107: Thể chất thuần âm (2)

Phải nói rằng Sở Nhạc rất giỏi trong việc dỗ người, nhất là với Ngô Bất Lạc, hắn học vô cùng tốt.

Ngô Bất Lạc nghe Sở Nhạc nói, quả nhiên bắt đầu ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp sau khi lấy được máu cương thi đi đổi công đức, chút hoài nghi với Sở Nhạc đã ném lên tận chín tầng mây.

Hắc Bạch Vô Thường cho mọi người một ngày chuẩn bị, sáng ngày mai sẽ chính thức đến khách sạn bán bộ đa nhận phòng sớm, đợi thuần âm chi tử tới.

Thuần âm chi tử tên là Trương Triết, cha mẹ đều là giáo viên, gia cảnh khá giả, bản thân mặc dù không thể nói là rất đẹp trai nhưng vì có mùi sách vở nên có thể xưng là ban thảo. Nếu hắn không sinh đúng ngày giờ xui xẻo thì có thể hạnh phúc sống hết đời.

*ban thảo: nam sinh đẹp trai có lực ảnh hưởng trong lớp được con gái thích, kiểu nam thần trường học ấy.

Mãi đến khi gặp Lý Phi Tống.

Thời điểm gặp Lý Phi Tống, cha mẹ đúng lúc bệnh nặng, một mình hắn phải chạy hai đầu vô cùng mệt mỏi, kết quả cha mẹ vẫn không qua khỏi, khi hắn yếu đuối nhất, Lý Phi Tống xuất hiện, chẳng những giúp đỡ hắn xử lý tang sự mà còn chu đáo chuẩn bị rất nhiều thứ cho hắn, có lúc khiến Trương Triết cảm thấy đây là ông trời đưa tới để đền bù cho mình.

Khi cha mẹ còn sống, hắn là một đứa con hiếu thảo, chưa từng lộ ra điều gì, giờ cha mẹ mất rồi, hắn cần giả bộ cho ai nhìn đâu? Về sau bạn tốt ăn cắp thành quả làm việc của hắn, nếu không có Lý Phi Tống luôn ở bên ủng hộ thì hắn đã không chịu đựng nổi.

Kết quả khi hắn mua nhẫn, muốn cùng Lý Phi Tống sống hết đời thì chờ hắn không phải "anh đồng ý" mà là một con dao đâm thẳng vào ngực.

Giết người, phân thây.

Người động thủ là Lý Phi Tống, chôn xác là bạn thân của hắn.

Oán hận trong lòng hắn không tan được, sau khi chết biến thành lệ quỷ.

Kẻ chết đầu tiên chính là tên bạn thân.

Nhưng khi Trương Triết đi giết Lý Phi Tống mới phát hiện đối phương căn bản cũng không phải người, lúc thấy hắn đến chẳng những không e ngại mà còn lộ vẻ kinh hỉ.

"Thế mà thành công thật?"

Trương Triết chỉ nghe được câu đó rồi bị Lý Phi Tống ném vào trong một đống ác quỷ, hắn phải không ngừng chém giết, không ngừng trưởng thành mới có thể lần nữa đi đến trước mặt Lý Phi Tống.

Bây giờ, hắn đã biết tất cả chân tướng, biết Lý Phi Tống rốt cuộc là một tồn tại thế nào. Nếu hắn muốn giết chết cương thi này chỉ có thể trở thành Quỷ Vương!

Mà khách sạn bán bộ đa chính là địa điểm tốt nhất để hắn đột phá.

Trương Triết đã biết trước trở thành Quỷ Vương không hề dễ. Không những phải có thực lực mạnh mẽ, còn phải được sự tán đồng của những Quỷ Vương khác và Địa Phủ mới được. Khách sạn bán bộ đa là do một vị Diêm Vương mở, hắn đột phá ở đây cũng coi như biến tướng quy hàng.

Về phần các Quỷ Vương khác, ha ha, Địa Phủ đồng ý thì bọn họ có thể không đồng ý sao?

Trương Triết đang âm thầm cầu nguyện, hi vọng Lý Phi Tống và Nghịch Âm Minh sau lưng hắn đều đến khách sạn này, lúc đó có oan báo oan có thù báo thù, cho dù hắn không cách nào giết chết Lý Phi Tống thì ít nhất Địa Phủ rình sau luôn có thể thành công.

Chỉ cần có thể báo thù, hắn hồn phi phách tán cũng không sao hết.

Trương Triết biết trên người mình nhất định có gì đó đáng giá để Lý Phi Tống không ngại tốn thời gian cũng muốn có được, đã như vậy, lấy bản thân làm mồi dụ chính là đường tắt nhanh nhất!

Đám Ngô Bất Lạc sắp xếp đồ vật cần thiết như pháp khí phù lục v.v, đúng giờ đến khách sạn bán bộ đa, nhưng không có lệnh từ Hắc Bạch Vô Thường, tạm thời chỉ có thể đứng đợi ngoài cửa.

Khách sạn lớn hơn tưởng tượng của họ rất nhiều, không khí vô cùng choáng ngợp.

Ok... Rất muốn đi vào.

Rõ ràng là lần đầu tiên tới nơi này nhưng lại cảm giác như về tới nhà mình, muốn vào tắm một phát rồi lên giường đánh một giấc.

Kể cả Ngô Bất Lạc cũng cảm thấy khó mà chống cự sự hấp dẫn này.

"Sở Nhạc, anh cảm thấy khách sạn này giống cái gì?" Ngô Bất Lạc khó khăn dời mắt, hỏi Sở Nhạc.

"Giống cổ mộ tôi từng ngủ rất lâu trước đây." Sở Nhạc mỉm cười đáp, "Khách sạn này vốn để hấp dẫn quỷ thần các nơi đến tiêu xài, cho nên cảm giác nó cho mỗi người không giống nhau. Nếu trầm mê quá độ, e rằng sẽ thành nghèo rớt mồng tơi bị đuổi ra ngoài."

Hẳn là bốn chữ nghèo rớt mồng tơi kích thích Ngô Bất Lạc, chẳng mấy chốc Ngô Bất Lạc đã cảm thấy khách sạn này không còn hấp dẫn hắn thế nữa.

Còn gì khủng khiếp hơn chữ "nghèo" này?

"Các cậu mang chứng nhận âm quan trên người có thể giữ được thần trí tỉnh táo." Tề Ngọc nhắc nhở, "Trong này có rất nhiều quỷ thần thực lực mạnh mẽ quanh năm dừng chân, các cậu cố gắng đừng để xảy ra xung đột. Nếu có người ngăn cản, các cậu cứ nói là chấp hành công vụ, trước mắt không có mấy người dám không cho Địa Phủ mặt mũi."

Lời này của Tề Ngọc ý bảo bọn họ có thể tránh thì tránh, thực sự không tránh được thì mặt đối mặt. Khách sạn này cũng coi như một trong những sản nghiệp của Địa Phủ, nếu tới Địa Phủ mà không cho âm quan mặt mũi thì thật thú vị.

Nhiều người tu đạo đến thi âm quan không phải vì coi trọng tiền lương ít đến đáng thương của âm quan, mà là những thứ đại biểu sau lưng.

"Vâng."

"Trương Triết đã đặt khách sạn trước đó, tôi nói với Mạnh bà cho chúng ta ở phòng bên cạnh. Trước mắt mọi người chia ra lặng lẽ tiếp cận Trương Triết, đồng thời bảo vệ tốt hắn. Nếu hắn bị thù hận che mờ lí trí, dù phải giết hắn cũng tuyệt đối không để thần cốt hắn rơi vào tay Nghịch Âm Minh, rõ chưa?"

"Rõ!"

"Vậy thì tản đi. Lý Phi Tống thế nào cũng là cương thi ngàn năm, các cậu chú ý chút, đánh không lại thì chạy." Tề Ngọc thở dài, "Rất nhiều người biết dáng vẻ của tôi và Hồng Anh, không tiện vào cùng các cậu. Nhưng chúng tôi sẽ ở phía sau theo dõi, các cậu có thể yên tâm."

Không nghĩ tới lần đầu tiên mang bọn họ đi làm nhiệm vụ đã phải vào khách sạn bán bộ đa, trong lòng Tề Ngọc cũng không mấy dễ chịu.

Thay vì nói Trương Triết là mồi nhử, chi bằng nói tám âm quan người nào cũng là mồi nhử.

Hiện tại động tác của phó minh chủ Nghịch Âm Minh càng lúc càng lớn, nếu bỏ mặc hắn khôi phục, e rằng đến lúc đó muốn bắt người lại càng khó khăn. Cách duy nhất chính là thừa dịp bây giờ hắn còn chưa khôi phục cắt đứt vây cánh của Nghịch Âm Minh.

Cương thi tên là Lý Phi Tống này ở Nghịch Âm Minh nhất định cũng là cán bộ cấp cao.

Bản lĩnh của cán bộ cấp cao trong Nghịch Âm Minh không phải người bình thường có thể đối phó.

Nhưng có Sở Nhạc ở đây, chắc sẽ không có phiền phức gì quá lớn.

Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng.

"Đại nhân, sao ngài lại dừng lại?" Một phụ nữ ăn mặc thời thượng hiếu kì hỏi người đàn ông trước mặt.

Nếu Ngô Bất Hoa ở đây, tất nhiên sẽ nhận ra người phụ nữ này chính là kẻ không ngừng ngáng chân cô, chỉ là không biết vì sao người bình thường luôn mắt cao hơn đầu lại có thể như chim non nép vào người một người đàn ông?

"À, tôi phát hiện khí tức của một người bạn cũ." Mắt người đàn ông chậm rãi hiện lên chút ánh sáng, "Thật sự khiến tôi giật mình, hóa ra hắn còn sống."

Người phụ nữ nhìn khuôn mặt người đàn ông, lộ ra vẻ si mê.

Chỉ có người đàn ông hùng mạnh, tràn đầy mị lực thế này mới có thể xứng với mình!

Vị trước mắt chính là một thành viên trong hội đồng quản trị, quản lý bình thường như các cô mấy trăm năm cũng không gặp được một lần. Không ngờ lần này hắn tự mình dẫn đội?

May là con ả Ngô Bất Hoa lần trước bị thương nặng, bây giờ còn đang bế quan đột phá, nếu không người lần này Lý Phi Tống mang theo chưa chắc đã là cô ta!

Mặc dù cô ta vô cùng chán ghét Ngô Bất Hoa, nhưng cũng biết rất nhiều đàn ông đều thích bộ dạng gái điếm thối của Ngô Bất Hoa, nhất là gương mặt kia, cô ta hận không thể lột xuống dán lên mặt mình!

Cô ta nhất định phải tận dụng cơ hội này lộ diện trước mặt Lý Phi Tống, nếu chuyện tốt có thể thành thì thân thể chẳng là gì cả, chỉ là không biết vị thành viên hội đồng quản trị hiểu biết sâu rộng này có để ý đến không?

"Xem ra lần này tôi đến đúng rồi." Lý Phi Tống cảm thán không thôi, "Nội tình Địa Phủ không nên coi thường, cũng không thể coi thường."

"Đại nhân nói đùa." Người phụ nữ xu nịnh, "Với thực lực của đại nhân, bất kể ở đâu cũng được hoan nghênh."

"Tiểu Yên, điều này không đúng." Lý Phi Tống cười như không cười nhìn cô ta, "Thực lực Địa Phủ vượt xa tưởng tượng của chúng ta, lí do chúng ta có thể nhảy nhót đến bây giờ không ai quan tâm là vì chúng ta tiểu đả tiểu nháo* thôi. Nếu chúng ta cũng có thể mở một khách sạn vơ vét của cải thế này ở tận cùng hoàng tuyền thì mới có tư cách khiêu chiến Địa Phủ."

*Tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ làm việc trong phạm vi nhỏ, có ý trêu đùa, hài hước, kiểu trò đùa trẻ con.

Nhưng trên thực tế, đừng nói ở đây mở khách sạn, cho dù vào khách sạn này ở cũng phải chiếu theo giá tiền của khách sạn, ngay cả năng lực trả giá bọn họ cũng không có.

"Đại nhân..."

"Thà làm đầu gà không làm đuôi phượng." Lý Phi Tống mỉm cười nói, "Nếu chỉ có mấy người ở trên tôi, tôi còn có thể chịu đựng một hai. Nếu tôi đến Địa Phủ thì chỉ có thể từ âm quan tầng dưới chót vươn lên, tôi không làm được."

Nói xong, Lý Phi Tống tăng nhanh tốc độ, đảo mắt đã tới trước khách sạn, Tống Yên và những người khác đành phải vội vã đuổi theo.

"Quản lý, vị đại nhân từ bên trên tới này rốt cuộc đứng ở phe nào vậy?" Một cấp dưới nhịn không được hỏi Tống Yên, "Sao cảm thấy hắn cứ nâng người khác diệt uy phong của mình vậy."

"Hắn nói cũng không sai." Tống Yên trầm mặc một lát, "Nếu không phải vì cùng đường mạt lộ, không muốn đi Địa Phủ chịu khổ, sao chúng ta lại gia nhập Nghịch Âm Minh?"

Đơn giản là họ làm ác quá nhiều, nếu vào Địa Phủ nhất định sẽ bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục, đời đời kiếp kiếp chịu nghiệp hỏa thiêu đốt, để tránh khổ nạn này, bọn họ mới gia nhập Nghịch Âm Minh.

Một khi Nghịch Âm Minh quá giới hạn, muốn vươn cành, lập tức sẽ bị Địa Phủ không chút lưu tình chặt đi.

Mà bây giờ, phó minh chủ đã muốn đi quá giới hạn.

Nếu nhiệm vụ lần này thành công, mình có thể lộ mặt trước hội đồng quản trị, con ả Ngô Bất Hoa kia cũng không thể tiếp tục vênh váo trước mặt mình!

Nhưng nếu thất bại... Không, sẽ không thất bại.

Tống Yên âm thầm thuyết phục bản thân, nhưng luôn có chút bất an mơ hồ.

Ngô Bất Hoa vậy mà không đoạt cơ hội này với cô ta, có phải có tin tức nội bộ gì hay không?

Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc được nhân viên phục vụ ở sảnh lớn dẫn tới một gian phòng ở lầu hai, "Trong phòng có đồng hồ, qua mười hai giờ khách sạn sẽ không cung cấp phục vụ an toàn. Muốn không sinh sự thì tốt nhất ở lại trong phòng đừng đi ra ngoài, nếu không hậu quả chúng tôi không chịu trách nhiệm."

"Ban đêm có gì vậy?" Ngô Bất Lạc vô cùng tò mò, "Ở trong phòng chắc chắn sẽ an toàn sao?"

"Qua mười hai giờ, cầu Nại Hà sẽ mở, đó là lúc bách quỷ dạ hành." Nhân viên phục vụ tận tâm trả lời, "Vì nơi này là khách sạn duy nhất ở Hoàng Tuyền, nên sau mười hai giờ đêm, những quỷ quái không thể luân hồi chuyển thế đều sẽ luẩn quẩn bên ngoài không đi, một số lợi hại đến nỗi có thể chui vào khách sạn tìm kiếm thế thân."

"Chuyện tìm kiếm thế thân này, khách sạn các cậu mặc kệ à?"

"Hai vị âm quan nói đùa." Nhân viên phục vụ miệng gần như toét đến mang tai, lộ ra mấy phần dữ tợn, "Quỷ trong Hoàng Tuyền có ai không muốn luân hồi đâu? Đã tới khách sạn này mặc định tất cả đều muốn đầu thai. Chỉ cần đủ số lượng đầu thai, là ai thì có gì quan trọng? Nếu mỗi sinh linh đều phải điều tra rõ ràng, vậy thì dù một âm quan có thể làm bằng ngàn âm quan cũng không đủ dùng. Trong tam giới, công bằng lớn nhất Địa Phủ có thể cho chính là tử vong, cái khác áng chừng là được rồi."

Sinh linh nào cũng sẽ phải chết, chỉ khác là chết sớm hay chết muộn.

Ở điểm này, Địa Phủ mạnh hơn nhiều so với Thiên Đình lúc trước. Cho nên Thiên Đình không còn, nhưng Địa Phủ vẫn tồn tại.

"...Rất có lý." Ngô Bất Lạc cực kỳ bội phục, "Chỗ các cậu đào tạo nhân viên rất tốt."

"Quý khách nếu cần những phục vụ khác thì cũng được nha." Nhân viên phục vụ chớp mắt biến hóa thành mỹ nữ hoạt sắc sinh hương, vải vóc trên người chỉ có thể miễn cưỡng che kín ba điểm, "Thích NP thì tôi cũng có thể gọi đồng nghiệp tới."

...Đây thực sự là khách sạn chứ không phải nhà chứa gì đó à?

"Không cần." Sở Nhạc ôm chầm lấy Ngô Bất Lạc, nhìn chòng chọc nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ chậm rãi khôi phục bộ dáng lúc trước, ánh mắt nhìn Ngô Bất Lạc tràn đầy tiếc nuối, "Thật đáng tiếc, tôi rất thích quý khách đấy!"

... Có lỗi quá, tôi không thích cô.

"Nhưng có vẻ đã có chủ rồi, chúng tôi không làm phiền nữa, hai vị khách nhân cứ tự nhiên." Nhân viên phục vụ lòng tràn đầy tiếc nuối xoay người.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc cùng vào phòng, đóng cửa lại xong mới không nhịn được cảm thán, "Nhân viên khách sạn này tư tưởng giác ngộ đúng là cao thật."

"Nhân viên phục vụ ở đây đều là lệ quỷ không đầu thai được." Sở Nhạc rất thích không khí trong khách sạn, "Tùy tiện túm một người đều là kẻ nhất định phải bị nhốt ở mười tám tầng địa ngục hơn vạn năm. Bọn chúng ước gì đám khách thuê phòng ra ngoài bị biến thành thế thân, đến lúc đó bọn chúng có thể ăn con quỷ tìm thế thân kia, biến tướng góp nhặt công đức mà lại có thêm đồ ăn."

"Có thể như vậy luôn?" Ngô Bất Lạc trợn mắt há hốc mồm, "Tôi không thấy điều này trong tư liệu."

"Trên sách đương nhiên không viết, nơi này là đất của Chuyển Luân Vương." Sở Nhạc tốt bụng giải thích, "Chuyển Luân Vương phụ trách đầu thai chuyển thế, hắn nhìn thấu sinh tử hơn bất kì ai. Trừ khi dính đến sinh tử tồn vong của cả một chủng tộc, nếu không hắn sẽ không dễ dàng để ý. Người có thể tới nơi thế này thì đều có bản lĩnh. Những người có bản lĩnh đó, bất kể là người hay không phải người, xác xuất gây chuyện lúc luân hồi đều đặc biệt lớn. Nếu nói trong Thập Điện Diêm Vương ai mong chúng ta chết sạch hết thì nhất định là Chuyển Luân Vương."

Hơn nữa ấn tượng của Chuyển Luân Vương về âm quan cũng không được tốt lắm.

Bởi vì âm quan tạm thời không thuộc phạm vi quản hạt của hắn, cứ thêm một nhóm hắn lại phải gạch bỏ tên của vài người, khiến lượng công việc của hắn tăng lên.

Mà khách sạn này, thực tế là trong mười tám tiểu địa ngục của Chuyển Luân Vương nhốt quá nhiều người nên ném một ít lên làm nhân viên phục vụ, thuận tiện giải quyết những kẻ gây chuyện, coi như lấy bạo chế bạo.

"...Chẳng trách mỗi lần âm quan chiêu sinh đều là âm quan điện Tần Quảng Vương làm chủ khảo."

"Bởi vì chín điện Diêm Vương khác không có nhiều thời gian rảnh như thế."

Mặc dù đều là Thập Điện Diêm Vương, nhưng quyền lực lớn nhất, có ảnh hưởng đến tam giới nhất vẫn luôn là Tần Quảng Vương. Đây cũng là một trong những lí do vì sao lúc trước Sở Nhạc cố gắng cạnh tranh vị trí Tần Quảng Vương.

"Có điều Trương Triết muốn đột phá thành Quỷ Vương thì nhất định sẽ ra ngoài sau mười hai giờ." Ngô Bất Lạc trầm tư một lúc, "Chúng ta phải đi theo hắn nên cũng phải ra."

"Đúng vậy."

"...Anh có thể gánh vác được chứ."

"Không vấn đề gì."

"Tài sản tính mạng của tôi đều phụ thuộc vào anh hết." Ngô Bất Lạc thở phào nhẹ nhõm.

"...Tôi nghĩ hay là cậu ở lại trong phòng đi." Sở Nhạc nghiêm túc đề nghị, "Tôi sợ lúc cậu vừa đi ra, đám lệ quỷ kia chỉ sợ không vội tìm thế thân mà đều tới tìm cậu. Đạo lý kiến cắn chết voi chắc cậu hiểu rõ chứ."

Ngô Bất Lạc:...

Lý do này quả thực không thể phản bác!

"Tôi sẽ ngoan ngoãn ở lại trong phòng, anh...anh cố lên, nhớ giúp tôi bắt nhiều lệ quỷ chút, tôi dùng cho cán cân bất bình."

Ngô Bất Lạc chợt cảm thấy mình không nên chế giễu Đường Tăng trong Tây Du Ký.

Có đôi khi nhát gan không phải lỗi của mình mà hoàn toàn là do hoàn cảnh ép buộc!

Mười một giờ năm mươi chín phút đêm.

Trương Triết bước vào khách sạn, gửi thông tin nhận phòng.

Vẫn còn một phút.

Sau một phút nữa chính là bách quỷ dạ hành, quỷ tới đây đều có chút thực lực với oán khí sâu nặng. Ở nhân gian hắn căn bản không tìm được lệ quỷ lợi hại như vậy để gia tăng tỉ lệ trở thành Quỷ Vương của mình, chỉ có ở đây hắn mới có thể triệt để nhét đầy bao tử.

Trương Triết ở sảnh lớn chờ một phút cuối cùng trôi qua.

Tiếng chuông mười hai giờ vang lên, sảnh lớn khách sạn vàng son lộng lẫy thay đổi thành dáng vẻ khác.

Nhân viên phục vụ trong trang phục chỉnh tề lần lượt lộ ra bộ mặt thật sự, dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm Trương Triết.

Thế nhưng bọn chúng bị quy định của khách sạn cản trở, không thể trực tiếp động thủ với khách hàng.

Nhưng lại cho phép bọn chúng báo thù cho khách hàng.

Sắc mặt Trương Triết dần dần biến xanh, hai mắt cấp tốc bị một màn đen bao trùm, âm khí nồng nặc trên người gần như có thể thu hút tất cả ác quỷ lang thang gần khách sạn.

Con quỷ đầu tiên nhào tới.

Trương Triết sắp trở thành Quỷ Vương tựa như một cái bánh gato lớn, chỉ cần không nghẹn chết thì có thể biến thành nguồn sức mạnh của mình. Cám dỗ như vậy quả thực làm đám quỷ hồn khó đầu thai này khó mà chống đỡ.

Mộc Sơ Nhất và Tào Phàm ở trên cầu thang nhìn động tĩnh phía dưới.

"Sơ Nhất, cậu cảm thấy Trương Triết bản lĩnh thế nào?" Tào Phàm thấy Trương Triết một ngụm hơn chục ác quỷ, không khỏi so sánh với thân thể nhỏ bé của mình.

Khẩu vị lớn, bản lĩnh lợi hại, còn cần bọn họ đến bảo vệ á? Bọn họ không trở thành khẩu phần ăn của Trương Triết đã tốt lắm rồi.

"Rất lợi hại." Mộc Sơ Nhất tâm phục khẩu phục, "Chẳng trách trong khoảng thời gian ngắn hắn có thể có được thực lực trùng kích Quỷ Vương. Mệnh của hắn thực sự rất thích hợp trở thành Quỷ Vương."

"Nhưng chỉ dựa vào thôn phệ ác quỷ, muốn trở thành Quỷ Vương vẫn còn thiếu một chút." Tào Phàm sờ sờ cằm nói, "Hắn còn cần một nội đan ngưng tụ sức mạnh quỷ hồn."

"...Nội đan cương thi là tốt nhất." Mộc Sơ Nhất tiếp lời, "Đến rồi!"

Cửa khách sạn vốn bị vô số ác quỷ chặn kín, giờ phút này bị buộc tách ra một con đường.

Một người đàn ông mặc tây trang mang theo một đám người phía sau, chậm rãi băng qua con đường đó vào trong.

Cho dù mặc âu phục, hắn cho người cảm giác hết sức cao quý, hoàn toàn không giống cảm giác âm trầm trong khách sạn lúc này.

Mà nương theo người đàn ông đến còn có tử khí vô tận.

Thi khí khác âm khí và oán khí, đó là khí tức độc nhất thuộc về cương thi. Đồng thời cũng là một trong những dấu hiệu của cương thi. Thường thì mức độ dày đặc của thi khí đại biểu cho thực lực của cương thi, nhưng một đám thi khí lớn xuất hiện trước mắt không thể chứng minh cương thi đến đây lúc này không dễ đối phó!

"Cùng...Cùng là cương thi, Sở Nhạc đối nhân xử thế tốt hơn nhiều, xưa nay không dùng thứ...hư...hắt xì!" Tào Phàm hắt hơi dữ dội một cái, rất không quen với thi khí.

Hắn sám hối.

Trước kia hắn không nên cảm thấy Sở Nhạc tự đại cuồng vọng, lạnh lùng biến thái, so với cương thi trước mắt này, Sở Nhạc quả thực quá tốt!

Động tác Trương Triết ngừng lại.

Vệt đen trên mắt chậm rãi mờ đi, lúc trông thấy Lý Phi Tống thì biến thành hận ý thấu xương.

Là hắn!

Là hắn!!!

"Tốc độ tiến bộ của thuần âm chi tử nhanh thật." Tống Yên cảm thán liên tục, "Trong khoảng thời gian ngắn thế mà đã có thể trùng kích Quỷ Vương, thực sự khiến người sợ hãi thán phục!"

Thảo nào phó minh chủ chỉ mặt gọi tên muốn thần cốt của thuần âm chi tử, thiên tư thế này, cô ta thấy cũng đố kị.

"Lý Phi Tống!" Trương Triết hung tợn nhìn người đàn ông trước mắt, theo bản năng muốn xông lên xé hắn ra, để hắn muốn sống không được muốn chết không xong.

Nhưng mà, Trương Triết mới định di chuyển, thân thể đã bị cái gì ngăn lại.

Lý Phi Tống hoàn toàn không nhìn Trương Triết mà nhìn người mới xuất hiện.

"Sở Nhạc, lâu rồi không gặp, cậu cải tà quy chính rồi cơ à?"