Không Tin Tà

Quyển 2 - Chương 105: Tăng lương

Quái lạ?+

Ngô Bất Lạc nhìn nửa cái khóa đồng tâm trong tay, làm thế nào cũng không nhớ nổi về sau xảy ra chuyện gì?

Hắn chỉ nhớ lúc ấy Lưu Bác Văn cùng chị bố trí một trận pháp vô cùng lợi hại, bọn họ ra sức chống cự, nhưng cũng không có tác dụng mấy, sau đó, không có sau đó.

Đến khi Ngô Bất Lạc mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy là cảnh tượng bệnh viện quen thuộc.

"Sở Nhạc, chúng ta trở về thế nào?" Ngô Bất Lạc hiếu kì hỏi, "Đám người Nghịch Âm Minh đâu?"

"Tôi cũng chỉ tỉnh lại sớm hơn cậu một chút, sự tình cụ thể tôi không nhớ rõ." Sở Nhạc chậm rãi lắc đầu, "Tôi còn nghĩ, chờ cậu tỉnh lại có thể hỏi cậu một chút đây."

"Sơ Nhất, cậu còn nhớ về sau xảy ra chuyện gì không?" Ngô Bất Lạc nghe được đáp án này khẽ nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn Mộc Sơ Nhất tỉnh lại bên cạnh.

"Không nhớ rõ." Mộc Sơ Nhất cẩn thận suy nghĩ, cũng lắc đầu.

Sau đó những người khác lục tục tỉnh lại, nhưng đều không ngoại lệ, toàn bộ đều không nhớ những chuyện xảy ra sau đó.

"Đừng nghĩ nữa, các cậu không nhớ là bình thường." Người từ cửa bệnh viện đi vào trông rất quen, chính là Hắc Bạch Vô Thường Lữ Hồng Anh và Tề Ngọc, người mới vừa nói là Tề Ngọc, "Các cậu bị pháp thuật cực mạnh tác động đến, nếu chúng tôi không kịp thời đuổi tới, đừng nói chỉ là thiếu hụt ký ức, các cậu đều sẽ biến thành đồ đần."

"Hai người sao lại ở đây?" Tạ Bán Loan kinh ngạc không thôi. Trước đó bọn họ gặp gỡ chủ yếu là âm quan tư lịch hơn mình mấy trăm năm mà thôi. Từ lần đấu thêm giờ kia, bọn họ chưa từng gặp lại Hắc Bạch Vô Thường.

"Chuyện của các cậu huyên náo rất lớn, chúng tôi đương nhiên sẽ tới." Lữ Hồng Anh lạnh lùng nói.

"Khụ, để tôi giải thích." Tề Ngọc mỉm cười nói, "Nhắc tới, cũng là nhờ có cậu đấy Ngô Bất Lạc."

"Tôi?" Ngô Bất Lạc chỉ mình, "Chẳng lẽ Ngũ Tiêu thần lôi của tôi hữu hiệu đến thế?" Trừ cái đó ra, hắn thực sự không biết mình còn bản lĩnh gì có thể hỗ trợ.

"Dĩ nhiên là không." Tề Ngọc dở khóc dở cười, "Cậu đừng vội, nghe tôi nói hết đã. Cậu thấy nửa cái khóa đồng tâm trong tay rồi chứ."

"Ừ." Vừa nhắc tới đó, Ngô Bất Lạc cảm thấy vô cùng đau lòng.

Con vịt của hắn bay mất*.

*câu này là ngạn ngữ, ám chỉ đồ vật nắm chắc trong tay còn để bay mất.

Tâm trạng Ngô Bất Lạc bây giờ giống hệt tâm trạng trúng số mười mấy tỉ nhưng khi đi nhận giải lại phát hiện tờ vé số bị mình cho vào máy giặt giặt nát bét.

Hối hận quá, biết vậy chẳng làm.

"Uy lực của trận pháp mà Lưu Bác Văn và Ngô Bất Hoa bố trí đã vượt quá cả tưởng tượng của bản thân họ. Họ đánh giá thấp oán khí trong núi, cũng đánh giá thấp các cậu. Trận pháp xảy ra cộng hưởng với thể chất của các cậu và pháp khí, lúc đó, đừng nói các cậu, cả bọn họ e rằng cũng bị trận pháp này giết chết. Lúc chúng tôi đuổi tới cũng không cách nào đi vào." Tề Ngọc nhớ lại cảnh tượng lúc đó cũng cảm thấy đau đầu, "Về sau chắc là khí linh của khóa đồng tâm về lại bản thể, dùng uy lực pháp bảo tiêu trừ đại họa trong vô hình. Nói cách khác, các cậu có thể khỏe mạnh đứng ở chỗ này đều nhờ phúc của khóa đồng tâm."

"Nhưng nó chỉ còn lại nửa cái..."

"Phương pháp luyện chế khóa đồng tâm này vốn có vấn đề, nói là hậu thiên khí linh nhưng thời gian tồn tại rất có hạn. Hơn nữa pháp bảo lại không được luyện chế qua, dẹp trận pháp kia cứu các cậu xong, nó đương nhiên không chịu nổi mà nứt vỡ." Tề Ngọc giải thích, "Các cậu bây giờ vẫn chưa thể chống đỡ được xung lực khi pháp bảo đối kháng với trận pháp. Cho nên tất cả đều bị ảnh hưởng, mất đi một đoạn ký ức."

"Là chuyện tốt." Lữ Hồng Anh thấy đám trẻ này không hăng hái lắm thì bổ sung, "Nếu các cậu không ngất đi, trí não sẽ rất khó để chữa trị tổn thương."

"Xin hỏi, hai vị thân là Hắc Bạch Vô Thường sao lại xuất hiện ở đó, còn cứu được chúng tôi?" A La dò hỏi, "Hai vị tiền bối hẳn là bận rộn hơn chúng tôi nhiều, chuyện này thật trùng hợp."

"Cậu có nghi ngờ rất bình thường." Tề Ngọc không ngại A La chất vấn, "Sự thực là, từ hôm nay trở đi, tám người các cậu chính thức thành cấp dưới của tôi và Hồng Anh."

"Hả?"

"Có ý gì?"

...

Nghe thấy lời này, cả Ngô Bất Lạc cũng kinh ngạc.

Sau khi thi đỗ âm quan mới biết được giữa bọn họ và Hắc Bạch Vô Thường chênh lệch lớn bao nhiêu. Trước đó bọn họ vẫn chỉ là âm quan thử việc, hiện tại nhảy phắt lên thành cấp dưới của Hắc Bạch Vô Thường, đây nào chỉ là nhảy 3 cấp thôi? Đây là đi trước người ta cả ngàn năm phấn đấu!

"Thôi, tôi không thừa nước đục thả câu nữa." Tề Ngọc nhìn Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc thật sâu, "Chẳng phải lúc trước hai người muốn tìm hiểu về "Bổ thần cốt" sao?"

"Đúng vậy." Sở Nhạc gật đầu, "Chỉ là quyền hạn chúng tôi không đủ nên không thể tra xét."

"Bổ thần cốt?" Trương Dịch dừng một chút, chen miệng nói, "Thần cốt là độc nhất vô nhị, mỗi người không giống nhau, sao có thể tu bổ?"

Cũng giống như tim người, muốn tìm một quả phù hợp để ghép vô cùng khó. Mà dù phù hợp thì chắc chắn cũng không được như ban đầu.

"Có thể." Tạ Bán Loan khẳng định, "Chẳng qua cần tốn rất nhiều công sức, nhưng trừ khi bị điên, ai lại làm chuyện như vậy?"

99% kết cục của tu bổ thần cốt đều là chết, hơn nữa còn chết rất đau đớn.

Tựa như phản ứng đào thải khi ghép khí quan ngoại lai trên thân thể người, thần cốt cũng vậy.

Từ khi phát hiện tác dụng của thần cốt, không biết bao nhiêu người đánh chủ ý với nó. Nhưng đều không ngoại lệ, những người có ý đồ sử dụng thần cốt người khác để bù đắp cho mình chẳng những chết vô cùng đau đớn, ngay cả linh hồn cũng nhận hết dày vò.

"Tôi và Hồng Anh phụng mệnh điều tra chuyện bổ thần cốt, vừa lúc tìm tới Mạnh Bách Khí. Theo tôi biết, thần cốt trên người ông ta là của người vợ. Lúc ông ta lấy thần cốt từ vợ, thần cốt còn chưa thành hình cho nên dùng không tốt lắm, nhưng Mạnh Bách Khí vẫn sống được rất lâu. Mạnh Bách Khí giấu chuyện này rất kĩ, chúng tôi cũng vừa biết. Đến khi chúng tôi qua đó mới phát hiện ra các cậu được phái đến chỗ Mạnh Bách Khí."

Tất cả pháp thuật của Mạnh Bách Khí đều do vợ ông ta dạy, hai người tương đồng nên phản ứng bài trừ rất nhỏ. Hơn nữa lúc Mạnh Bách Khí ra tay, người vợ còn mang thai con của ông ta, biến tướng có được máu ông ta, thế là phản ứng bài trừ càng thấp.

Cộng thêm thân thể người vợ còn bị luyện chế thành khóa đồng tâm tùy thân mang theo, có linh hồn con trai làm khí linh, dưới đủ loại nhân tố gia trì như thế tạo thành một cân bằng kì dị, thậm chí cả địa phủ cũng không phát hiện có gì bất thường.

Dù sao người có thể chất khí linh đã ít lại càng ít, địa phủ cũng không có khả năng đoán trước mọi chuyện.

"Chúng tôi không nên được phái tới à?" Ngô Bất Lạc nghe thấy điều gì đó bất thường.

"Đương nhiên không nên." Lữ Hồng Anh quả quyết nói, "Thế nhưng các cậu không những tới, mà tin tức còn lộ ra. Chúng tôi nghi ngờ trong âm quan có kẻ phản bội, nhưng kẻ đó trốn rất kĩ, chúng tôi tạm thời chỉ có mấy đối tượng hoài nghi, vẫn chưa dám khẳng định. Nếu trong tay các cậu không đúng lúc có khóa đồng tâm, thì dù chúng tôi đuổi tới kịp, tám người các cậu cũng phải chết hết ở nơi đó!"

"Căn cứ thông tin chúng tôi điều tra được, thân thể phó minh chủ Nghịch Âm Minh gần đây chuyển biến xấu, số lượng thần cốt hắn cần ngày càng nhiều, hơn nữa yêu cầu cũng ngày càng khắt khe. Trước mắt, chúng tôi có thể xác định, thần cốt của tám người các cậu đều đã bị bọn chúng để mắt tới." Tề Ngọc cố gắng nói sự tình nghiêm trọng chút để làm cả đám căng thẳng, nhưng hiệu quả có vẻ không tốt lắm.

"...Phó minh chủ Nghịch Âm Minh này đúng là không kén chọn, thần cốt của tôi vừa nhỏ vừa khó coi, thế mà cũng cần?" Mộc Sơ Nhất chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ không sao hiểu nổi.

"Đừng nói nữa, thần cốt của tôi nằm ở xương cụt đây." Tào Phàm cảm thấy vô cùng mất mặt, "Làm lệ quỷ chính là không tốt ở điểm này."

"...Thần cốt hình thành chẳng liên quan gì tới việc anh có phải người hay không đâu."

"Khụ." Ngô Bất Lạc nhìn Sở Nhạc, cảm thấy hơi mất mặt, hắn không có thần cốt nên chắc hắn là người an toàn nhất.

"Các cậu không có thần cốt không có nghĩa bọn chúng không còn cách nào." Lữ Hồng Anh thấy Tề Ngọc nói tới nói lui không đến trọng điểm, đành phải tự thân vận động, "Phó minh chủ hình như nắm giữ một loại công pháp có thể ngưng kết tinh huyết toàn thân các cậu thành thần cốt. Thần cốt vừa thành, các cậu cũng gần như đèn đã cạn dầu. Đến lúc đó, hắn rút thần cốt đi, các cậu ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi."

Nếu là rút thần cốt thông thường, cùng lắm là biến thành người bình thường, đa phần không đến mức mất mạng. Tuy đối với người tu đạo, không có thần cốt chẳng khác nào chết, nhưng đối với địa phủ, hai cái này vẫn có điểm khác.

"Hồng Anh nói không sai." Tề Ngọc như sợ bọn họ không tin, gật đầu lia lịa, "Các cậu đã gặp người của Nghịch Âm Minh rồi, thân thể bọn họ hầu như đều từng bị cải tạo, không sợ đau, sức khôi phục cũng rất mạnh, bọn họ chính là vật thí nghiệm giai đoạn đầu. Nhưng những người đó căn cơ cạn, tốc độ chuyển hóa có hạn. Các cậu thì khác, các cậu trẻ tuổi lại có thiên phú, còn là âm quan mà địa phủ gần đây dự định bồi dưỡng, vì vậy bọn họ nhắm mục tiêu vào các cậu là bình thường."

"Quan trọng nhất, các cậu hết lần này đến lần khác phá hỏng chuyện của Nghịch Âm Minh, bọn họ không bắt các cậu khai đao thì bắt ai?" Lữ Hồng Anh cười lạnh một tiếng, "Tôi cũng rất bái phục, việc các cậu làm trong một năm qua, các âm quan khác một trăm năm cũng không làm được."

Số may quá, trách sao được?

Ngoại trừ Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc, những người còn lại đều lâm vào mờ mịt.

May...Nhóm bọn họ may ở chỗ nào.

Từ lúc thi âm quan đã liên tục xảy ra chuyện.

Nhất là mấy người cùng trường thi với Ngô Bất Lạc, cảm thụ càng sâu sắc.

Đầu tiên là phó bản Quỷ nương tử, độ khó tăng vọt, kết quả phải đấu thêm giờ. Vất vả đấu thêm giờ xong, mộ Phán quan trực tiếp đối mặt với Nghịch Âm Minh. Chưa kể sự tình Hạ Hạc và mỹ nhân nhện sau đó đối chọi với Nghịch Âm Minh, lại thêm chuyện Mạnh Bách Khí lần này...

Về tình về lý, nếu bọn họ là Nghịch Âm Minh, nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho cái đám gây rối này.

Ngô Bất Lạc lặng lẽ thở phào.

Hi vọng mọi người đừng liên tưởng tới hắn, hắn thật ra cũng rất vô tội.

Nhưng loại sinh vật như phi tù thật sự có thể kéo người bên cạnh thành phi tù theo. Lực truyền nhiễm vô cùng đáng sợ, gần như không thuốc nào chữa được.

*phi tù: tù trưởng châu phi, ngôn ngữ mạng, ý chỉ người đen đủi nhất, trái ngược với phi tù là âu hoàng (người may mắn nhất)

"Để bảo vệ các cậu an toàn, cũng là vì chúng tôi xác thực thiếu người, cho nên từ hôm nay trở đi, các cậu thuộc biên chế chỗ tôi và Hồng Anh." Tề Ngọc cười lộ hai hàm răng trắng, "Với lại, từ giờ trở đi, các cậu thử việc kết thúc, chúc mừng các cậu giờ đã là âm quan chính thức!"

Nói xong, Tề Ngọc nhấc từ dưới đất lên một cái túi nhựa đen bảo vệ môi trường, đổ ào lên giường tám cái phù hiệu màu đỏ, "Đây là chứng nhận âm quan chính thức của các cậu."

...Đặt trong túi nhựa cứ như trò đùa ấy!

Không biết có phải vì nhiều chuyện kích thích quá rồi không, khi cầm trên tay chứng nhận âm quan, Ngô Bất Lạc không cảm thấy có gì đáng để kích động.

"Các cậu chuyển tới chỗ chúng tôi có phúc lợi." Lữ Hồng Anh thấy bọn họ không hăng hái lắm, thế là chậm rãi nói, "Bởi vì chúng ta ở tổ hiện trường, mức độ nguy hiểm cao, nên lương tháng của các cậu sẽ từ một vạn tăng lên thành năm vạn công đức, tiền thưởng cuối năm gấp đôi, 30% tài sản bất hợp pháp tịch thu được của Nghịch Âm Minh sẽ thành thu nhập thêm của chúng ta."

"Muôn năm!" Ngô Bất Lạc hoan hô đầu tiên.

"Khi nào chúng tôi đi làm?"

"Thật tuyệt vời, mình thăng chức!"

...

Cũ không đi mới không tới, mặc dù không có khóa đồng tâm nhưng khóa đồng tâm dù sao cũng chỉ là tiền của phi nghĩa, sao mà hơn được tiền lương ổn định lâu dài chứ?

Lữ Hồng Anh và Tề Ngọc trông thấy đám Ngô Bất Lạc vui vẻ như vậy cũng vui theo.

Âm quan trẻ tuổi tốt ở chỗ này, chỉ cần tăng lương, chuyện gì cũng có thể để sau.

Chỉ là...

Tề Ngọc và Lữ Hồng Anh âm thầm quan sát Sở Nhạc, lại thấy Sở Nhạc toàn tâm toàn ý nhìn Ngô Bất Lạc, cùng vui vẻ với Ngô Bất Lạc, hoàn toàn không nhìn bọn họ một cái.

Người khác không biết chứ sao họ có thể không biết Sở Nhạc lợi hại bao nhiêu? Người này ngay cả Tần Quảng Vương đại nhân cũng quen, sao lại vì đối kháng nho nhỏ giữa trận pháp và pháp bảo mà mất trí nhớ chứ?

Thay vì nói bọn họ bảo vệ tám âm quan này, chi bằng nói bọn họ giám thị Sở Nhạc. Chỉ là giám thị một mình Sở Nhạc quá gây chú ý, nên mới dứt khoát đặt hết đám người dưới mí mắt bọn họ.

Mặc kệ Sở Nhạc có quan tâm Ngô Bất Lạc giống như biểu hiện của hắn thật không, bọn họ đều phải trông hắn thật kỹ!

Có lẽ Sở Nhạc hiểu tính toán của bọn họ, hoặc căn bản không quan tâm.

Rốt cuộc là thế nào thì chỉ có Sở Nhạc biết.

Cả đám nằm trong bệnh viện nửa ngày, Hắc Bạch Vô Thường chỉnh sửa lại một phần tư liệu về lịch sử Nghịch Âm Minh phân phát cho bọn họ, để bọn họ xem thật kĩ.

Nghịch Âm Minh bây giờ ở nhân gian ngụy trang thành một công ty bất động sản lớn.

Công ty có gần mấy vạn nhân viên, chín mươi phần trăm trong đó là con người, những nhân viên Nghịch Âm Minh ẩn mình giữa những người này, muốn tận diệt bọn chúng căn bản không thực tế. Vì bọn chúng có mấy vạn người làm con tin, công ty còn tọa lạc tại khu vực sầm uất nhất, lưu lượng người xung quanh là một con số cực lớn.

Địa phủ sợ ném chuột vỡ bình, chỉ có thể bắt từng tên một.

Nghịch Âm Minh quản lý theo chế độ công ty, mới vào là nhân viên cấp thấp nhất, tiền lương cũng cố định. Về sau biểu hiện xuất sắc có thể đảm nhiệm trưởng nhóm hoặc quản lý, rồi đến giám đốc, tổng giám đốc, thậm chí là thành viên hội đồng quản trị v.v.

"Thành viên hội đồng quản trị hầu như đều là đám lão bất tử, trước mắt điều tra được thân phận ba người, người trẻ nhất cũng đã ba trăm tuổi. Chỉ là người này quanh năm trốn ở nước ngoài, chúng ta muốn bắt hắn còn phải đi xin Minh giới phương tây mở đường."

Theo lời giải thích của Tề Ngọc, Ngô Bất Lạc nhanh chóng tìm ra tư liệu người này.

"Hắn...Hắn đã từng làm chưởng môn ở Thiên Sơn?" Ngô Bất Lạc xem lí lịch người này như đang nhìn thấy truyền kỳ, "Còn từng làm cố vấn ở bộ quốc an, làm đặc công, làm âm quan ở địa phủ, mẹ nó, đây là Vi Tiểu Bảo à, gián điệp nhiều mang!"

Tiếp đó, thân phận mới nhất của người này là ngụy trang thành một hấp huyết quỷ phương đông trong lâu đài nào đó ở nước ngoài, lừa gạt cả đám hấp huyết quỷ phương tây, sống ngày tháng mơ mơ màng màng.

Đây...Đây mẹ nó đúng là một nhân tài.

"Nhiếp Tinh quả thực là một nhân tài." Tề Ngọc xoa xoa trán, "Năm đó hắn từng là âm quan địa phủ hết sức coi trọng, không ai ngờ hắn lại là người của Nghịch Âm Minh, hơn nữa còn là thành viên hội đồng quản trị. Trước mắt, phó minh chủ Nghịch Âm Minh rất có thể chính là hắn."

"...Các anh vẫn chưa biết phó minh chủ là ai à?"

"Phó minh chủ Nghịch Âm Minh là cơ mật trong cơ mật, thậm chí cả thành viên hội đồng quản trị cũng không ai biết." Sở Nhạc giải đáp, "Chính vì vậy nên Nghịch Âm Minh mới mãi không diệt được tận gốc."

"Anh biết?" Ngô Bất Lạc tò mò nhìn Sở Nhạc.

"Dù gì tôi cũng là cương thi đã sống rất nhiều năm." Sở Nhạc đương nhiên trả lời, "Nghịch Âm Minh đã tồn tại từ mấy ngàn năm trước, cụ thể lúc nào tôi không rõ. Chỉ biết mỗi lần địa phủ tiêu diệt thế lực Nghịch Âm Minh, không đến mấy chục năm nó sẽ lại tro tàn lại cháy. Phó minh chủ mỗi đời đều ẩn trong Nghịch Âm Minh, chỉ cần một người không chết, Nghịch Âm Minh sẽ không tán. Hơn nữa, rắc rối là chúng ta không biết phương thức truyền thừa của Nghịch Âm Minh là như thế nào."

"Sở Nhạc nói không sai." Lữ Hồng Anh gật đầu nói, "Nghịch Âm Minh hiện tại được xây dựng lại từ một trăm năm trước, thành viên hội đồng quản trị là thế lực sót lại của Nghịch Âm Minh trước. Sở dĩ Nhiếp Tinh bị chúng ta phát hiện là vì lần chúng ta tiêu diệt thế lực Nghịch Âm Minh trước hắn để lộ chân tướng, sau đó nhanh chóng chạy trốn."

"Thành viên hội đồng quản trị còn một người, để tôi bổ sung cho." Lời của Sở Nhạc không làm người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi, "Xem ra các người vẫn chưa tìm được người đó."

Ánh mắt mọi người đổ dồn về Sở Nhạc.

"Là anh?" Tạ Bán Loan hoạt động cổ tay, chỉ chờ Sở Nhạc thừa nhận liền trực tiếp xông lên bắt người.

"...Mấy người nghĩ gì vậy?" Sở Nhạc đen mặt, "Bao năm nay tôi đều ngủ say, trong thời gian tôi ngủ say, Nghịch Âm Minh không biết tro tàn lại cháy bao nhiều lần rồi, liên quan gì tới tôi?"

"Nhưng anh vừa nói..."

"Tôi chỉ biết có một người như thế." Sở Nhạc liếc mắt khinh bỉ, "Cũng coi như bạn cùng phòng, trước kia chúng tôi đã từng nằm chung một lăng mộ, lúc ấy hắn còn mời tôi gia nhập Nghịch Âm Minh, nhưng tôi từ chối. Nghịch Âm Minh nho nhỏ là cái thá gì, tôi nhìn không vừa mắt."

Dù sao hắn cũng từng là người đoạt cùng vị trí Tần Quảng Vương với La Tích Đao, dù Nghịch Âm Minh cho hắn làm quản lý, hắn cũng không đi.

"Tên đó cũng là cương thi?" Tề Ngọc nghe Sở Nhạc nói, trực tiếp ghi lại.

"Đương nhiên." Ngủ cùng lăng mộ với hắn, không phải cương thi thì là gì?

"Cương thi khá là phiền." Lữ Hồng Anh thật lòng nói. Cương thi không thuộc tam giới ngũ hành, rất nhiều biện pháp đối phó quỷ quái không thể áp dụng với cương thi. Hơn nữa cương thi cấp cao gần như không có gì khác con người, nếu tên đó có ý định trốn tránh, ai có thể tìm ra được?

"Hình như còn là hoàng tộc." Sở Nhạc cẩn thận nghĩ lại, "Tôi tính thời gian, hắn hình như là...ừm...là người thời Đường, họ Lý."

...Vậy thì lâu quá.

Hiện tại đã là 2018.

Cương thi sống càng lâu càng khó đối phó.

Lữ Hồng Anh và Tề Ngọc đều cảm thấy áp lực như núi.

"Bàn Cổ Tam Hoàng Ngũ Đế canh, hạ Thương Chu Tần Lưỡng Hán thành, Ngụy Thục Ngô tranh tấn nam bắc, Tùy Đường ngũ đại Tống Nguyên Minh Thanh. Nhà Đường xa xưa như vậy sao?" Mộc Sơ Nhất đọc thuộc lòng triều đại ca, sau đó tính toán thời gian, "Này phải sống một ngàn bốn trăm năm!"

"Không nhiều thế đâu, tầm một ngàn ba trăm năm thôi, hắn không phải ra đời lúc khai quốc." Sở Nhạc tốt bụng sửa lại, "Mọi người ngẫm xem, sinh vào thời Đường dù sao cũng tốt hơn sinh vào thời Hán nhiều có đúng không?"

...Nếu người này sinh vào thời Hán, chúng ta phải đi xin lỗi Tần Quảng Vương đại nhân, để lão nhân gia người phái âm quan lợi hại hơn tới tiếp nhận nhiệm vụ lần này ok!

Tề Ngọc âm thầm chửi bậy trong lòng.

"Sao trước đây anh không nói?" Ngô Bất Lạc buồn bực nhìn Sở Nhạc, đều là cương thi mà sao khác biệt lại lớn thế!

"Quên mất." Sở Nhạc rất là vô tội, "Cũng không quen thân, hơn ngàn năm chưa từng gặp lại, sao tôi nhớ rõ được?"

"Thế sao bây giờ lại đột nhiên nhớ ra vậy?" Ngô Bất Lạc hết sức tò mò.

"Bởi vì tôi nhớ rõ, người lúc ấy xuất hiện cứu đám Ngô Bất Hoa đi hình như chính là hắn." Sở Nhạc vò đầu bứt tóc nói, "Nhưng lúc đó tôi không để ý lắm, vừa rồi mới nhớ ra."

...Chuyện như thế anh phải sớm nói ra chứ!